Mọi người lớp một Linh Giả Bên cạnh nghe được bọn họ thảo luận lại một lần nữa nhịn không được phát ra một tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi, rác rưởi chính là rác rưởi, trừ bỏ ăn vẫn là ăn.
Nam Cung Ly đẩy Tư Đồ Kiệt, vừa mới bắt đầu còn tốt, càng đi, đường càng khó đi, xe lăn ở bên trong căn bản một bước khó đi, ngay từ đầu vốn đi ở phía trước lớp một Linh Giả, hiện giờ lại bị xa xa ném ở phía sau.
Tư Đồ Kiệt nhíu mày, đáy mắt xẹt qua ảo não: “Để ta ở nơi này đi, các ngươi đi vào rèn luyện, không cần phải để ý ta.
”A!Mọi người ngạc nhiên, động tác nhất trí quay đầu lại, bọn họ cái gì cũng chưa nói mà“Không được, lưu một mình ngươi ở chỗ này ta không yên tâm.
” Nam Cung Ly quyết đoán cự tuyệt, nếu tới, đương nhiên muốn ở bên nhau.
“Nơi này là mảnh đất giáp ranh, sẽ không có bất luận nguy hiểm gì, cứ quyết định như vậy, các ngươi mau đi đi.
” Tư Đồ Kiệt không cho phép cự tuyệt mà nói.
“Kỳ thật, bản công tử không ngại cõng ngươi đi.
” Bách Lý Tô khoanh tay trước ngực, một bộ hồng bào, tùy thân mà đứng, nhìn Tư Đồ Kiệt, khóe môi dương lên độ cong hoàn mỹ, cả người toát ra lười biếng không kềm chế được.
“Không cần!” Sắc mặt Tư Đồ Kiệt trầm xuống một phần, lạnh nhạt mà cự tuyệt.
“Thật thương tâm, một lòng ý tốt của người ta, nhưng người nào đó không cảm kích.
” Bách Lý Tô lộ ra dáng vẻ thương tâm muốn chết, mọi người xem đến mặt đầy hắc tuyến.
Nam Cung Ly nhíu mày, đánh không lại sự kiên trì của nam nhân, cuối cùng thỏa hiệp.
“Nhưng đồ ăn thức uống này để lại cho ngươi.
” Nam Cung Ly nói, muốn để lại đồ vật tùy thân mang theo cho hắn.
“Bổn vương có nhẫn không gian trong tay, ăn uống không cần lo lắng.
” Tư Đồ Kiệt cự tuyệt, lần đầu tiên hoài nghi có phải ngày thường mình biểu hiện đến quá yếu hay không, hiện tại ngay cả ăn uống đều cần tiểu nữ nhân lo lắng.
Đám người Nam Cung Ly rốt cuộc rời đi, rảo bước tiến đến bên trong cánh rừng, càng đi, càng sâu, tương ứng, năng lượng dao động trong không khí càng mãnh liệt.
Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc, ánh mắt đảo qua ở trong bụi cây, thỉnh thoảng nhặt lên một hai cây thảo dược phẩm chất tốt.
Nhìn thấy thảo dược, Nam Cung Ly không khỏi nghĩ tới các sư huynh viện luyện đan, chẳng phải nói tốt cũng muốn tới Mê Tung trận rèn luyện sao, hôm nay căn bản là không thấy được bóng dáng bọn họ.
“Đi mau, bọn họ lập tức sẽ tiến vào mắt trận.
” Một người kinh hô, lại thấy cách đó không xa phía trước, một vách đá màu đen thật lớn dựng ở trước mặt, chung quanh vách đá ánh sáng lưu chuyển, xoay chuyển sóng gợn huyền ảo.
Mọi người cả kinh, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh diễm.
Mắt trận, cũng chính là trung tâm của mỗi một trận pháp, chỉ có tiến vào mắt trận mới có thể sấm quan, kỳ bảo trân phẩm chân chính, tất cả đều ở bên trong mắt trận.
Nam Cung Ly lôi kéo Tiểu Huyền Ngọc, thân hình mọi người lay động, chạy nhanh như điên, rốt cuộc đuổi tới ở trước khi tất cả những người đó đều tiến vào mắt trận, mới vừa tới gần, đã bị mắt trận ánh sáng đen khuếch tán ra mạnh mẽ hút vào.
Vừa tiến vào, trước mắt đủ mọi màu sắc, tràn ngập sắc thái mộng ảo, nhìn nhau cũng không rõ ràng, chỉ cần thoáng cách xa một chút bóng người lập tức trở nên vặn vẹo biến hình, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy một cái hình dáng.
Chung quanh yên tĩnh đến cực điểm, tất cả âm thanh giống như nháy mắt bị nuốt hết, Nam Cung Ly nhíu mày, tay nắm Huyền Ngọc chặt hơn một chút, tận lực làm hắn dựa gần vào mình.
Răng rắc, một tiếng giòn vang, dường như có cái gì xé rách, phá không mà đến.
Nam Cung Ly lôi kéo Huyền Ngọc, thân thể chợt thấp xuống, tránh đi trảo phong sắc bén kia.
Tất cả mọi người trong mắt trận động, vô số bóng dáng đồng thời công kích, vô số bóng dáng đong đưa, giống như trình diễn bộ phim không tiếng động.
Còn tiếp tục không ngừng tiêu hao như vậy, sớm hay muộn sẽ thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ phải mau chóng tìm được phương pháp phá giải, nếu không ở dưới loại hoàn cảnh cái gì đều nhìn không thấy này, đánh người một nhà cũng không biết.
Nghĩ nghĩ, Nam Cung Ly thúc giục ý niệm, đầu ngón tay toát ra một ngọn lửa cực nóng, ngọn lửa vừa ra, không khí thoáng chốc vặn vẹo lên, tầng chắn bao phủ ở quanh thân nàng kia rách nát, thực mau thấy rõ mặt Tiểu Huyền Ngọc.
Xem ra ngọn lửa thật sự hữu dụng.
Nghĩ vậy, ngọn lửa ở đầu ngón tay Nam Cung Ly thoáng chốc hóa thành hỏa long, lấy nàng làm trung tâm, trong vòng mét tất cả đều hiện ra ở trước mắt.
“Rốt cuộc nhìn thấy người, nơi quỷ quái gì đây, thật mẹ nó nghẹn khuất.
” Một thành viên lớp Linh Giả trước mắt sáng ngời, nhanh chóng dựa sát tới bên phía Nam Cung Ly, nghẹn đã lâu lắm, nhịn không được nói tục ra miệng.
“Ha ha, vẫn là Nam Cung có biện pháp.
”“Mọi người nhanh chóng tới gần, tay trong tay.
” Cảm nhận được ngọn lửa dần dần có xu thế tắt đi, Nam Cung Ly quát khẽ.
Bách Lý Tô vọt đến phía sau Nam Cung Ly trước tiên, mọi người lớp Linh Giả mới dựa sát, ngọn lửa tế ra bị tắt, sắc thái mộng ảo vọt kia tới, thực mau lại ngăn cách tầm mắt của mọi người, chung quanh lần nữa yên tĩnh đến đáng sợ.
Nam Cung Ly nhìn bốn phía chung quanh, trước mắt bên trong sắc thái mộng ảo điểm xuyết một ít điểm sáng, dao động quanh thân, làm nàng nhịn không được vươn tay đụng vào.
Điểm sáng chạm đến đầu ngón tay, thực mau biến mất không thấy, Nam Cung Ly cả kinh, thúc giục linh lực trong cơ thể vận chuyển, lại duỗi tay, điểm sáng lơ lửng trong không trung tập trung tụ tập tới lòng bàn tay nàng, thực mau hoàn toàn đi vào trong cơ thể, truyền đến một tia khí cảm.
Thế nhưng có thể hấp thu!Ánh mắt vui vẻ, Nam Cung Ly dắt tay Tiểu Huyền Ngọc, viết chữ ở lòng bàn tay hắn, tiểu gia hỏa hiểu ý, thực mau ngồi xếp bằng xuống dưới đất, hấp thu đả tọa.
Lại y theo phương pháp này, viết xuống trong tay hai thành viên khác, lại từ bọn họ một người truyền một người, thực mau mọi người ngồi xếp bằng, an tâm đả tọa hấp thu lên.
Lúc này Nam Cung Ly mới nhớ tới Bách Lý Tô sau lưng, một bàn tay dò ra, sờ soạng ở không trung, tiếp xúc tới một bàn tay khớp xương rõ ràng lại không mất mềm mại trơn trượt, không cần đoán cũng biết là yêu nghiệt nào đó.
Nhưng mà, không đợi viết chữ ở lòng bàn tay hắn, cái tay đã nắm lại đây, bao toàn bộ tay nàng lại, sau đó nhẹ nhàng túm, thân thể mất đi cân bằng, đâm vào ngực ấm áp rộng mở nào đó, chóp mũi bay tới hương thơm thanh lãnh nhàn nhạt.
Một bàn tay khác bò lên trên vòng eo nàng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nếu không phải ngăn cách âm thanh, phỏng chừng sẽ đều có thể nghe được tiếng tim đập lẫn nhau.
Nam Cung Ly nhíu mày, trong lòng không vui, không biết tên yêu nghiệt này lại đang phát điên cái gì.
Vừa muốn duỗi tay đẩy, người nọ bỗng nhiên mang theo tay nàng tiếp xúc mặt hắn, xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn, là cảm xúc tiếp xúc với kim loại nào đó, Nam Cung Ly bỗng nhiên cả kinh, đáy lòng hiện lên hoảng sợ, trong đầu tự động hiện lên nam nhân hắc y tóc đen, mặt nạ bảo vệ màu đen nào đó.
“Là ta!” Nam nhân ghé sát vào, hô hấp nóng rực phun ở bên tai nàng, truyền đến một trận tê ngứa, tiếng nói từ tính trầm thấp có lực, không hề có trở ngại mà truyền tới.
Thân thể Nam Cung Ly run lên, trái tim ‘thình thịch thình thịch’ đập nhanh, thật là nam nhân kia.
Như thế nào hắn lại ở chỗ này?“Nhớ kỹ, chờ lúc hấp thu gần xong Ngũ Thải Chi Linh nơi này, sẽ có một bóng dáng màu vàng hiện ra, đến lúc đó nghĩ mọi cách bắt lấy nó.
” Nam nhân tiếp tục nói ở bên tai nàng, hô hấp ái muội phả vào sườn mặt, hương thơm thanh lãnh không kiêng nể gì mà chui vào chóp mũi, làm nàng theo bản năng ngửa đầu về phía sau, muốn tránh đi loại bầu không khí ái muội này.
Nam nhân chủ động buông ra, không khí run lên, biến mất tại chỗ.
Nam Cung Ly đứng tại chỗ một hồi lâu mới bình ổn xuống, ngồi dưới đất, gia nhập hàng ngũ hấp thu Ngũ Thải Chi Linh.
Khoảng nửa canh giờ, Ngũ Thải Chi Linh trong không khí càng ngày càng loãng, tương ứng tầm nhìn không khí càng ngày càng xa, lại thấy Nam Cung Ngạo Tuyết đối diện cũng giống như bọn họ ngồi xếp bằng đả tọa, vẫn nhắm mắt hấp thu.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hai mắt nhắm chặt của Nam Cung Ngạo Tuyết bỗng nhiên mở mắt ra, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, hung ác nham hiểm ghen ghét.
Lại vào lúc này, không khí bỗng nhiên run lên, một bóng dáng màu vàng không biết từ chỗ nào lao ra.
Nam Cung Ly hai mắt sáng ngời, nghĩ đến lời mặt nạ nam nói, thả người lập tức chộp tới bóng dáng màu vàng.
Nam Cung Ngạo Tuyết trên mặt đất cũng đứng lên, cũng truy đuổi bóng dáng màu vàng kia, tuy rằng nàng ta không biết đó là cái gì, nhưng mà chỉ cần là Nam Cung Ly muốn, nàng ta quyết không cho nàng có được.
“Ơ, đó là thứ gì?”“Quản nó là gì, trước giúp Nam Cung bắt được lại nói.
”Mọi người lớp Linh Giả tỉnh lại từ trong tu luyện, nhìn thấy Nam Cung Ly truy đuổi bóng dáng màu vàng, tất cả đều chen chúc lên.
“Muốn cũng phải nhìn xem Ngạo Tuyết đồng học chúng ta có đồng ý hay không mới được, mọi người cùng nhau lên.
” Động tĩnh quá lớn, làm người lớp một Linh Giả cũng bừng tỉnh lại, thấy nhiều người lớp cướp cái gì đó với Nam Cung Ngạo Tuyết như vậy, mọi người lớp một tức khắc không bình tĩnh, người nhiều bắt nạt ít người đúng không, có bọn họ ở, mơ tưởng thực hiện được.
Người hai đội đồng thời tranh đoạt, bóng dáng màu vàng đông trốn tây tránh, nghịch ngợm đến không được.
Bách Lý Tô một mình đứng ở một bên khóe môi chứa độ cong tà tứ, mắt tím liễm diễm, hiện lên ánh sáng tính kế, lại thấy hắn vung tay lên, không biết là ném xiêm y của ai qua, trực tiếp đè bóng dáng màu vàng kia ở trên mặt đất.
Mọi người trừng mắt, chỉ đơn giản như vậy?Nam Cung Ly phục hồi tinh thần lại phác tới đầu tiên, duỗi tay tìm tòi phía dưới xiêm y, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu theo bàn tay chui vào lòng bàn tay, một lực lượng kỳ quái kích động ở trong cơ thể, cả người vô cùng khô nóng.
Chỉ một giây, sắc mặt Nam Cung Ly ửng đỏ, toàn bộ thân thể giống như lửa đốt.
“Nhị tỷ!” Tiểu Huyền Ngọc sợ tới mức sợ hãi kêu lên.
“Nam Cung!”“Nam Cung!”Chúng thành viên lớp cũng vô cùng kinh hách, vẻ mặt lo lắng mà nhìn nàng, mặt đỏ như vậy, sẽ không có cái vấn đề gì đi?Nam Cung Ngạo Tuyết vốn còn ghen ghét nữ nhân này giành trước một bước, lúc này nhìn dáng vẻ thống khổ khó chịu của nàng, không khỏi nhếch môi, âm thầm may mắn, trong lòng nguyền rủa nàng tốt nhất có cái vạn nhất.
Chỉ chốc lát, nóng rực kia dần dần biến mất, dung nhập kinh mạch các nơi toàn thân, trở thành một bộ phận của thân thể.
“Hẳn là sẽ không có việc gì, bên kia là lối ra.
” Nam Cung Ly an ủi mọi người, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, một ánh sáng chói mắt xuyên thấu đến.
“Thế nhưng cứ như vậy thông quan rồi, không phải nói có khen thưởng sao, khen thưởng ở đâu?” Thiếu niên trừng mắt, không thể tin tưởng mà nhìn quanh một vòng, lại thấy chung quanh trống rỗng, cái gì cũng không có.
Lăng Ngữ nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà dừng ở trên người Nam Cung Ly, luôn cảm thấy bóng dáng màu vàng kia sẽ là manh mối rất quan trọng, chỉ tiếc hiện tại bị nữ nhân này được đến tay.
Ra mắt trận, trước mắt một mảnh xanh um, sắc xanh dạt dào, hoa tươi điểm xuyết, đẹp không sao tả xiết.
Nước suối chảy nhỏ giọt lưu động, mấy chỉ nai con cúi đầu uống nước, trên cỏ còn trêu chọc mấy con thỏ hoang, không trung bươm bướm bay lượn.
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, tâm tình mọi người cũng theo đó sung sướng lên.
Nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, mọi người tiếp tục đi vào bên trong cánh rừng.
Từng cây đại thụ đột ngột mọc lên từ mặt đất, cành lá sum xuê, trên mặt đất trải một tầng lá rụng thật dày, đạp lên bên trên truyền đến tiếng sàn sạt.
“Nhị tỷ, người xem, là nấm!” Tiểu Huyền Ngọc kinh hô, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm một bụi nấm mới mẻ, đầy mặt hưng phấn kích động.
Nam Cung Ly theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, tầm mắt lại rơi vào trên thực vật xám xịt ở bên cạnh kia, cả người tức khắc giật mình một cái, đáy mắt lộ ra vui mừng.
Hôi Hôi thảo, một loại thảo dược hàm chứa năng lượng cường đại, dùng để luyện chế Hồi Lực đan, sau khi dùng nhanh chóng tăng cường thể lực, đúng là vật đan dược cấp hai cần.
Nam Cung Ly đi qua, thật cẩn thận mà hái cây Hôi Hôi thảo kia lên, Tiểu Huyền Ngọc thấy nàng chỉ lo hái cỏ dại mà không để ý tới nấm, không khỏi buồn bực mà bĩu môi.
“Cỏ dại xám xịt này có ích lợi gì sao?” Mọi người vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cây Hôi Hôi thảo trong tay Nam Cung Ly kia, lớn lên xấu như vậy, hái nó làm gì?“Hôi Hôi thảo, nguyên liệu luyện chế Hồi Lực đan cấp hai, sau khi dùng có thể nhanh chóng tăng cường thể lực, các ngươi cảm thấy hữu dụng sao?” Nam Cung Ly nhướng mày, trêu đùa mà nhìn về phía mọi người.
Mẹ nó, trâu bò như vậy!Ánh mắt mọi người nháy mắt trở nên vô cùng nóng rực, nhìn Hôi Hôi thảo giống như nhìn thấy một đống đồng vàng đong đưa ở trước mắt, thảo dược cấp hai đó, một gốc cây có thể giá trị không ít tiền.
.