Nam Cung Ly đứng ở một bên biểu tình lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quét về phía Nam Cung Ngạo Tuyết, nữ nhân này, năm lần bảy lượt hãm hại nàng, thật sự cảm thấy nàng dễ bắt nạt sao?
Biểu tình của mọi người chung quanh nhìn về phía Nam Cung Ngạo Tuyết tức khắc thay đổi, biết rõ tiểu vương gia hai chân tàn phế, một thân tê liệt, là phế vương nổi danh Phượng Âm quốc đô, thế nhưng còn làm Nam Cung Ly gả cho hắn.
Này không phải đẩy Nam Cung Ly vào hố lửa sao?
Rốt cuộc hai chân tàn phế, hơn nữa thân thể gầy yếu, ai cũng không dám bảo đảm tiểu vương gia còn có thể sống thêm mấy năm. Nam Cung Ngạo Tuyết này, tâm tư thật đúng là ác độc. Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn nhìn nhầm, nữ nhân này, kỳ thật cũng không có tốt đẹp như bọn họ nhìn thấy.
Ánh mắt Tư Đồ Khiếu bên cạnh nhìn về phía Nam Cung Ngạo Tuyết cũng mang theo một chút khác thường.
“Cái gì, ngươi, ngươi là nói, là vị cô nương này thi châm?”
Hai Thái y không thể tin tưởng trừng mắt nhìn Nam Cung Ly, nữ oa trẻ tuổi như thế, biết thuật châm cứu? Đùa hắn à, đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Ha ha, tốt, Ly Nhi cô nương xác thật không tồi, nếu ngươi không duyên phận gả cho Khiếu nhi, thì đính hôn cho Kiệt Nhi được không?”
Tư Đồ Lãnh vui sướng cười một tiếng, vẻ mặt trưng cầu nhìn về phía Nam Cung Ly, hiện trường an tĩnh quỷ dị.
Trong lòng mọi người yên lặng nôn mửa, vô duyên với Thái Tử, ngược lại gả cho một phế vương?
Là người đều biết đây là một vụ mua bán lỗ vốn, nhưng thật ra bị Nam Cung Ngạo Tuyết và quốc chủ bệ hạ nói như vậy, giống như Nam Cung Ly nhặt được tiện nghi rất lớn.
Trong lòng không ít người đổ mồ hôi lạnh, yên lặng cảm thấy không đáng giá vì Nam Cung Ly. Ánh mắt Nam Cung Ly nhìn thẳng Tư Đồ Lãnh, tuy thấy trên mặt hắn mang theo tươi cười, ánh mắt lại kiên định không cho phép cự tuyệt, chỉ sợ cho dù nàng không muốn, cuối cùng cũng phải gả cho Tư Đồ Kiệt.
Xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía thiếu niên áo đen nằm trên mặt đất, thân hình đơn bạc, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, vệt máu tươi ở khóe môi chói mắt, trái tim không tự chủ được co rút đau đớn, một phế vương bị người trào phúng như vậy, cuộc sống của hắn, cũng không tốt đi.
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Ánh mắt Nam Cung Ly lại chuyển về phía Tư Đồ Lãnh, ánh mắt tối sầm xuống. Tuy rằng đáng thương thiếu niên này, nhưng nàng cũng không muốn cứ như vậy phó thác tương lai của mình cho một nam tử xa lạ, cho dù hắn cứu nàng, cho dù người nam nhân này thoạt nhìn vô hại, nhưng nàng, vẫn là không muốn.
“Như thế, vì không cô phụ Nam Cung gia chủ, hôn sự của ngươi và Thái Tử vẫn như cũ, chỉ là từ chính phi biến thành trắc phi.”
Mắt hổ của Tư Đồ Lãnh u ám thâm thúy, lập loè ánh sáng u lãnh như liệp báo.
“Ngươi đây là uy hiếp?”
Nam Cung Ly khó thở, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
“Ngươi có thể cho là như vậy, rốt cuộc, trẫm như vậy cũng không tính bội ước, lúc trước ước định với Nam Cung gia chủ chỉ là làm Khiếu nhi cưới ngươi làm phi, nhưng cũng không nói là chính phi hay là trắc phi.”
Mọi người hút khí, tập thể đổ mồ hôi, quốc chủ như vậy, có tính là chơi xấu hay không?
“Ta đáp ứng!”
Suy nghĩ một lát, Nam Cung Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng khiếp người, so với gả cho Tư Đồ Khiếu, còn không bằng lựa chọn Tư Đồ Kiệt, ít nhất ở trong mắt nàng, phế vương Tư Đồ Kiệt sạch sẽ hơn nhiều.
“Nhưng mà ta có một điều kiện.”
Không đợi mọi người lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Nam Cung Ly lại mở miệng nói. Biểu tình Tư Đồ Lãnh sung sướng, ở trong mắt hắn, chỉ cần nha đầu này có thể cam tâm tình nguyện gả cho Kiệt Nhi, chuyện khác đều dễ nói.
“Muốn ta gả cho tiểu vương gia thì có thể, nhưng cả đời này hắn đều phải chỉ có một nữ nhân là ta, bất luận là trắc phi hay là thiếp, đều không được có.”
Hít, mọi người ở đây hút không khí, nữ nhân này điên rồi đi, nam nhân nào không tam thê tứ thiếp (ba vợ bốn nàng hầu), nàng thế nhưng yêu cầu tiểu vương gia chỉ cưới một mình nàng?
Nhưng mà người giống như phế vương cưới nhiều nữ nhân cũng vô dụng, dù sao cũng là một phế nhân, những nữ nhân đó bao gồm Nam Cung Ly đều chỉ là bài trí mà thôi.
“Trẫm có thể bảo đảm sẽ không lại tứ hôn cho Kiệt Nhi, còn hắn có thể chỉ có một nữ nhân là ngươi hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi, người tới, soạn chỉ……”
Từ sau khi trở về từ bách hoa yến đã là một tháng, thời gian một tháng này, Nam Cung Ly không biết ngày đêm luyện chế Khu Sẹo cao, không ngừng hấp thu khí luyện hóa chuyển hóa thành linh khí. Một tháng thời gian ngắn ngủn, tu vi đã từ Linh Giả cấp một tiến giai đến Linh Giả cấp hai hơn nữa ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá cấp ba.
Thu hồi một lò Khu Sẹo cao cuối cùng, Nam Cung Ly thở nhẹ một hơi, liên tục nỗ lực một tháng, dược hiệu đã đạt tới bốn thành, phỏng chừng lại nỗ lực thêm chút nữa là có thể đột phá năm thành.
Nghĩ đến qua không lâu chính là thí nghiệm gia tộc mỗi năm một lần của Nam Cung phủ, đáy mắt Nam Cung Ly hiện lên một tia sáng lạnh.
Thân thể này rõ ràng là thân thể phế vật, mỗi năm thí nghiệm gia tộc vẫn trốn không được, chính vì tộc quy Nam Cung gia tộc, vì thế một năm lại một năm, lặp lại bị người cười nhạo chế nhạo, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao trước kia Nam Cung Ly càng ngày càng tự ti. Nhưng mà năm nay, nàng muốn sửa lại danh hiệu phế vật, giải trừ khúc mắc lúc trước của Nam Cung Ly. Nghĩ đến lại không còn thảo dược, Nam Cung Ly chỉ phải đóng gói một bao lớm Khu Sẹo cao đã luyện chế, đi hiệu thuốc.