Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

chương 135: bốn con chuột thối!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tháp Cát Cổ Lệ , nếu như ngươi nhất quyết che chở Phượng Thương như vậy, ta rất khó tin rằng ngươi một lòng với chúng ta! Chuyện hợp tác khỏi bàn cũng được!” Độ Nhất vừa đứng lên, hung dữ phất tay áo tính toán rời đi, lại bị Mục Hoa ngăn lại.

Với tư cách là Thừa tướng Bắc Chu quốc, Mục Hoa đã ngây người trên vị trí này một thời gian rất lâu rồi, lúc này hắn cười giống như một tên cáo già, trong cặp mắt khôn khéo thỉnh thoảng hiện lên chút âm u, “Các vị, các ngươi có thể hay không nghe lão phu nói một câu? Nếu tất cả mọi người có cùng chung địch nhân, tại sao không thể nhất trí đối ngoại đây!”

“Tóm lại, Phượng Thương không phải là địch nhân của ta, người ta muốn giết là Hoàn Nhan Khang!”

Tháp Cát Cổ Lệ đổ hết thảy mọi chuyện mà Nữ Chân tộc gặp phải lên trên ngườ Hoàn Nhan Khang, nghe nàng nói như vậy, Độ Nhất “cười nhạo” một tiếng:”Tháp Cát Cổ Lệ , ngươi đây không phải là đang lừa mình dối người sao? Cho dù lần này là Hoàn Nhan Khang sai, như vậy Cát Tang Cốt Hãn- phụ thân của ngươi thì sao chứ?”

“Ngươi câm miệng!” Lời của Độ Nhất kích thích vào sâu thẳm trong tim Tháp Cát Cổ Lệ , thấy hai người bộ dáng “giương cung bạt kiếm” của hai người, Long Trạch Cảnh Thiên trầm mặc thật lâu rốt cục cũng mở miệng: “Các ngươi câm miệng! Giờ này còn cãi nhau, muốn cãi nhau tới khi nào!”

Lời nói của Long Trạch Cảnh Thiên còn có chút uy hiếp đối với Độ Nhất cùng Tháp Cát Cổ Lệ , hai người ngưng đấu võ mồm , nhưng Tháp Cát Cổ Lệ trong miệng lầm bầm một câu: “Nếu như không phải là ngươi liên lạc với chúng ta, bảo Nữ Chân cùng Đông Lỗ xuất binh, chúng ta bây giờ cũng sẽ không như vậy!”

“Bụp ——” không đợi Tháp Cát Cổ Lệ lời nói xong, bàn tay to của Long Trạch Cảnh Thiên giống như một cây kìm lớn, khóa chặt cổ họng của Tháp Cát Cổ Lệ : “Ta có lấy kiếm gác ở trên cổ ngươi, buộc ngươi xuất binh sao? Nếu ngươi nói thêm một câu nhảm nhí nào nữa, có tin là ta giết ngươi hay không?”

Lực tay của Long Trạch Cảnh Thiên rất lớn, không đầy một lát, Tháp Cát Cổ Lệ đã có chút không thở nổi.

“Có….có gan thì ngươi giết bà đây đi!” Mặc dù cổ họng hít thở không thông, khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ không cách nào hô hấp, nhưng nàng là không chịu nhận thua, cặp mắt xinh đẹp kia, hung dữ trừng Long Trạch Cảnh Thiên, đáy mắt, còn có một chút ý cười đầy vẻ chế nhạo.

“Ngươi không chiếm được Mộ Dung Thất Thất, cho nên, mới liên hiệp chúng ta, muốn Bắc Chu quốc loạn thành một đoàn, kết quả, lại thành lấy đá đập chân mình, để Minh Nguyệt Thịnh được lợi, ngươi còn có tư cách gì nói ta!”

Tháp Cát Cổ Lệ đánh giá thấp mặt mũi của nam nhân, vốn Long Trạch Cảnh Thiên không muốn giết nàng, sau khi nghe vài câu khiêu khích ấy, bí mật trong lòng bị phơi bày ra ánh sáng, khiến hắn thẹn quá hóa giận, lực trong tay càng thêm tăng mạnh.

“Ngươi….ngươi…”

“Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận!” Độ Nhất ang ở một bên xem trò vui, thấy Long Trạch Cảnh Thiên thật muốn giết Tháp Cát Cổ Lệ , liền vươn tay ngăn hắn lại: “Điện hạ, hiện tại chúng ta là người cùng thuyền, lời của Cổ Lệ quá mức thẳng thắng, có điều đó chính là tính của nàng, lại nói, thêm người thêm lực, điện hạ nghĩ lại — ”

Chuyện Độ Nhất cầu tình cho mình thực ngoài ý liệu của Tháp Cát Cổ Lệ .

Nghe hết lời Độ Nhất nói, Long Trạch Cảnh Thiên hung hăng trừng Cổ Lệ, buông tay, lui qua một bên.

“Khụ khụ….” Cổ Lệ lần nữa thở được, không lại tiếp tục khiêu khích Long Trạch Cảnh Thiên, mà ngồi xuống, xoa xoa cái cổ của mình. Tuy nàng chẳng phải loại mềm yếu gì, nhưng lực tay của Long Trạch Cảnh Thiên rất mạnh, siết cổ nàng đến đau. Nếu không phải hiện tại còn chung kẻ địch với Long Trạch Cảnh Thiên, Tháp Cát Cổ Lệ nhất định sẽ tìm cơ hội khiến nam nhân này biến mất.

“Được được được rồi, mọi người rốt cuộc có thể bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống bàn chuyện được rồi!” Mục Hoa tự mình rót trà cho ba người, mình cũng ngồi xuống: “Mặc kệ địch nhân của từng người có khác nhau, nhưng đã ngồi cùng một chỗ, nhất định có chung mục tiêu. Ta thấy, không bằng trước tiên từng người mở lòng mình, nói thẳng điều mình muốn, chúng ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch!”

Mục Hoa vừa dứt lời, Tháp Cát Cổ Lệ như quên mất nỗi đau nơi cổ, xung phong kêu lên: “Dù sai, không thể động vào Phượng Thương! Hắn là nam nhân ta nhìn trúng, nam nhân của ta, ai cũng không được động!”

“Cổ Lệ, hình như ngươi đã quên, hiện tại nam nhân ngươi coi trọng đã có thê nhi. Ôm kiều thê trong ngực, người ta còn có thể tiếp nhận ngươi sao?”

Độ Nhất lần nữa khinh bỉ nàng, có điều lần này Tháp Cát Cổ Lệ không ra tay với hắn nữa, mà chỉ liếc mắt sang: “Nữ nhân của hắn, tất nhiên phải giết chết! Nhi tử, ta sẽ sinh cho hắn! Không thể để ai khác thay thế!”

Nghe Tháp Cát Cổ Lệ nói xong, Độ Nhất bất đắc dĩ nở nụ cười. Nụ cười bất đắc dĩ kia, tựa hồ biểu hiện ra ý không ủng hộ tình yêu mù quáng của Cổ Lệ. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào lại vì yêu mà bỏ qua thù hận cá nhân, Tháp Cát Cổ Lệ là trường hợp đặc biệt. Chẳng lẽ, sau khi nữ nhân động tình sẽ trở nên ngu ngốc?

“Mộ Dung Thất Thất là người của ta, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý lên người nàng!”

Thấy Tháp Cát Cổ Lệ như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên cũng mở miệng. Nữ nhân kia, vốn lên là hoàng hậu của hắn, nếu như hắn không viết “Thư từ hôn”, hiện tại nàng đã là vợ của hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, cũng sẽ không phát sinh những biến cố như thế này.

Có đôi khi, bánh xe vận mệnh chỉ lệch đi một chút, qua một thời gian, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện bởi vì một chút chênh lệch kia, khiến vận mệnh đời người xảy ra biến hóa cực lớn, hai người vốn có đi chung một đường, lại càng lúc càng xa.

Nhưng mà, Long Trạch Cảnh Thiên không cam lòng như vậy, cho nên vẫn còn cố gắng cứu chữa, muốn hắn có thể chiếm được một góc trong sinh mệnh của Mộ Dung Thất Thất, thậm chí thay thế Phượng Thương. Hành động của hắn, rơi vào trong mắt Độ Nhất, y như mộng tưởng của Tháp Cát Cổ Lệ , ngu xuẩn, hơn nữa không chân thực, bất quá Độ Nhất sẽ không nói ra, hắn cười nhàn nhạt, khoanh tay, dựa vào tường.

“Hai ngươi, một người muốn gả cho Phượng Thương, muốn giết Mộ Dung Thất Thất, một người muốn giữ Mộ Dung Thất Thất, xem Phượng Thương là cái đinh trong mắ. Các ngươi như vậy, chúng ta còn liên thủ kiểu gì? Các ngươi náo loạn như vậy, dứt khoát giải tán đi, tự mình làm tất cả!”

Lời này của Độ Nhất khiến cho tất cả mọi người im lặng, Long Trạch Cảnh Thiên cắn răng, Tháp Cát Cổ Lệ hừ nhẹ, chỉ có Mục Hoa, đảo đảo mắt, nghĩ tới một biện pháp: “Ta thấy, nếu mọi người đã bất đồng ý kiến, ta nghĩ ra một biện pháp, không bằng lựa chọn một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.”

“Biện pháp gì?”

“Không bằng, tách Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ra, mỗi người giữ một bên. Chỉ là, vậy thì phải xem các ngươi có bản lãnh hay không rồi!” Phương pháp Mục Hoa chọn dùng chính là một người đánh một nửa, tuy vụng về, nhưng trước mắt, xem là cái ngốc trong phương pháp này chính là cái thông minh.

Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ đều không mở miệng, Mục Hoa biết rõ chuyện này có hi vọng, tiếp tục nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, trên người Tiểu thế tử của phủ Nhiếp Chính Vương có cổ độc, là truyền từ bụng mẹ. Các ngươi cũng biết, muốn giải cổ, phải đển Nam Phượng quốc, tìm người Tường tộc mới được. Cho nên, tin chắc không qua bao lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất sẽ đi tới Nam Phượng quốc, đây là cơ hội của các ngươi —-”

Vế sau, Mục Hoa hắn cũng không cần nói, hắn tin nói như vậy đã rõ ràng lắm rồi, ba người trước mắt ắt đã hiểu được ý hắn.

“Tin của Thừa tướng là từ đâu mà ra?” Long Trạch Cảnh Thiên nhìn về phía Mục Hoa, đối với người chủ động theo chân bọn họ, cùng hợp tác, hắn vẫn ôm thái độ hoài nghi.

“Thái tử điện hạ đang hoài nghi lão phu bụng dạ khó lường sao?” Mục Hoa là dạng khôn khéo nào, sao lại không biết ý nghĩ của Long Trạch Cảnh Thiên: “Nếu như lão phu có ý khác, hiện tại các ngươi đã là tù nhân trong đại lao, mà không phải khác quý ở Tướng phủ ta rồi! Sở dĩ lão phu giúp đỡ bọn ngươi, nguyên nhân chỉ có một! Chắc hẳn ba vị cũng biết cháu gái của lão phu- Mục Vũ Điệp nhỉ?”

Mục Hoa chỉ có một đứa cháu gái bảo bối, Mục Vũ Điệp, người từng nổi danh tài nữ ở Bắc Chu quốc. Chuyện này, Long Trạch Cảnh Thiên có nghe nói qua, chỉ là vì sao, khi nhắc đến Mục Vũ Điệp, trong mắt Mục Hoa lại bịt kín một mảnh ẩm ướt?

“Cháu gái lão phu tham gia Tứ quốc tranh bá, sau khi trở về, đầu óc có chút không bình thường, về sau đột nhiên có một tên ăn mày cầm ngọc bội của nàng, nói bọn hắn tự định chung thân, Hoàng thượng chỉ hôn. Đứa cháu gái mà lão phu một mực thương yêu… Vậy mà phải gả cho một tên ăn mày!”

Hồi tưởng lại chuyện lúc trước, Mục Hoa tức giận đến run run chòm râu. Cháu gái hắn thương yêu, vậy mà gả cho một tên ăn mày, Mục phủ trở thành trò cười của kinh thành, đây là vết nhơ đi theo Mục Hoa cả đời. Thừa tướng một quốc gia, ngay cả hôn sự của cháu gái nhà mình cũng không quyết định được, biết rõ cháu mình bị người khác hãm hại, cũng không tìm ra hung thủ, sao có thể khiến Mục Hoa không hận.

“Sau khi kết hôn một tháng, cháu gái lão phu không chịu nỗi tủi nhục, thắt cổ tự vẫn! Cả đời lão phu, trung lòng vì nước, hiện tại đứa cháu gái duy nhất gặp chuyện như vậy, khiến cho nỗi tức giận trong lòng lão phu sao có thể tiêu?”

“Kia, ngươi tìm ra hung thủ hãm hại cháu gái của ngươi chưa?” Có lẽ bởi đều là nữ nhân, Tháp Cát Cổ Lệ có chút đồng tình xen lẫn hiếu kỳ với chuyện của Mục Vũ Điệp, cộng thêm việc chứng kiến bộ dáng lão già bạc đầu trước mắt, trông thực đáng thương, trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ đã có mấy phần tin tưởng những lời này của Mục Hoa.

“Là Hoàn Nhan Liệt! Chính hắn chỉ hôn!” Khi nói đến tên Hoàn Nhan Liệt, hàm răng Mục Hoa nghiến ken két: “Tuy người hãm hại cháu gái lão phu không để lại dấu vết, nhưng lão phu đã đoán ra được là ai…”

“Là ai?” Tháp Cát Cổ Lệ nghiêng mặt, hình xăm bên má trái lộ ra ngoài ánh sáng, trông hết sức khủng bố.

“Ha ha, ngoại trừ Mộ Dung Thất Thất, còn là ai được chứ?” Mục Hoa cười âm lãnh, nhìn về phía Long Trạch Cảnh Thiên: “Vũ Điệp yêu thích Phượng Thương từ thuở nhỏ, một lòng muốn làm tân nương của Phượng Thương, một mực đợi đến năm hai mươi tuổi vẫn không chịu lập gia đình, ắt là đang đợi Phượng Thương! Lão phu suy đi nghĩ lại, chuyện này, ngoài Mộ Dung Thất Thất, không ai khác làm!”

Nghe thấy người Mục Vũ Điệp yêu thích là Phượng Thương, mặt Tháp Cát Cổ Lệ lập tức xịu một đống, nếu không bởi vì nơi này là Bắc Chu quốc, bây giờ nàng đang ở trong Mục phủ, nàng nhất định sẽ cười nhạo Mục Vũ Điệp, đáng đời. Nếu như nàng là Mộ Dung Thất Thất, ắt không chỉ đơn giản như vậy, nhất định sẽ khiến đối phương về chầu Diêm Vương!

Long Trạch Cảnh Thiên không có quá nhiều cảm xúc trước chuyện của Mục Hoa, có điều sau khi nghe hắn nhằm nào Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Cảnh Thiên có chút không chịu được: “Thừa tướng không phải muốn trả thù Mộ Dung Thất Thất đấy chứ? Ngươi có chứng cớ chứng minh nàng làm chuyện đó sao? Có phải, ngươi nghe đồn bậy bạ đâu đó? Chẳng lẽ những năm nay trong triều, Thừa tướng ngài không có địch nhân sap? Nếu có người cố ý vu oan, hãm hại, Thừa tướng chẳng phải đã bị lừa?”

Long Trạch Cảnh Thiên chất vấn, Mục Hoa đương nhiên hiểu ẩn ý bên trong, hắn cười lạnh một tiếng: “Lão phu biết rõ tâm của điện hạ theo Mộ Dung Thất Thất, cho nên chuyện này, lão phu có thể không tiếp tục truy cứu. Nhưng mà, lão phu có một yêu cầu!”

Hóa ra Mục Hoa chạy một vòng, là đợi đến lúc này, biểu cảm của Long Trạch Cảnh Thiên vẫn không thay đổi, trong mắt lại hiện lên gợn sóng: “Ngươi nói—-”

“Đợi sau ba vị thành công, lão phu muốn có một chén canh!”

“Chậc chậc, hóa ra là Thừa tướng có cái ý này à?” Độ Nhất đứng một bên phủi tay: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay a! Lượn cả buổi, té ra ngài cũng muốn ăn thịt ah!”

“Độ thiếu hiệp, ai cũng thích ăn thịt, không riêng gì lão phu! Lão phu biết rõ trong lòng ba vị đều ôm chí lớn. Tuy hiện tại Bắc Chu cùng Nam Phượng quốc phát triển an toàn, nhưng chuyện trong thiên hạ, ai biết trước được? Thứ các ngươi muốn, cũng là thứ lão phu muốn. Lão phu giao thiệp rộng tại Bắc Chu quốc, nhận được nhiều tin tức, nhất định sẽ giúp các ngươi một tay. Đến lúc đó, bốn phần thiên hạ, chẳng phải rất đẹp sao?”

“Thừa tướng, ngươi nói cũng đơn giản quá đấy! Bốn phần thiên hạ? Chỉ riêng Phượng Thương cùng Phượng Tà đã khó đối phó, huống chi còn có Minh NguyệtThịnh! Bắc Chu cùng Nam Phượng hiện tại chẳng khác nào huynh đệ, bây giờ chúng ta có cái năng lực gì, có bao nhiêu nhân mã, có thể đối chọi với bọn họ?”

Độ Nhất nói tuột theo lí trí, hắn không sinh ra trong hoàng thất, không được hưởng thụ đãi ngộ dành cho hoàng gia, cũng không giống Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ , ít nhất bọn họ cũng từng cao quý, tuy Tây Kỳ quốc đã trở thành lịch sử, Nữ Chân tộc bị chia rẽ, nhưng chỉ cần bọn họ vẫy tay, vẫn có rất nhiều người ủng hộ họ. Khi họ lần nữa lộ diện, có thể dùng thân phận của mình để chiêu mộ binh mã, dù sao vẫn có người nguyện ý tin phục bọn họ.

Ngược lại, hắn chỉ là một đệ tử của Bồng Lai đảo. Hiện tại Bồng Lai đảo không còn là bùa hộ mệnh của hắn nữa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Bốn phần thiên hạ? Có quỷ mới tin! Hắn không có gì, ba người này sẽ cam tâm tình nguyện để lại một phần cho hắn sao?

“Cái này, dễ giải quyết!” Mục Hoa dường như đã sớm biết Độ Nhất sẽ nói như vậy.

“Khi lão phu còn trẻ đã từng đi qua Nam Cương, ở Tường tộc một thời gian. Theo ta được biết, muốn giải cổ độc, phải qua ba cửa ải, lên núi đao, xuống biển lửa, vào đầm rồng. Ba cửa này không dễ dàng như nghe, đặc biệt là cửa thứ ba, trong hố băng lạnh ngàn năm, bắt cá tầm ngàn năm, chớ nói đến việc trong đầm rầm có độc xà thủy quái, người sống xuống dưới lập tức biến thành bộ xương.”

“Hôm nay, hoàng đế Nam Phượng- Minh Nguyệt Thịnh ở ngay trong Yến kinh, nghe nói hắn rất quan tâm đến hài tử của Mộ Dung Thất Thất, cũng rất quan tâm đến Mộ Dung Thất Thất…” Nói đến chỗ này, Mục Hoa nhìn nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, cười như mèo vớ được chuột.

“Giải cổ, tất nhiên càng sớm càng tốt. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ dẫn hài tử đến Nam Phượng quốc, Minh Nguyệt Thinh ắt hẳn sẽ cùng đi. Các vị đợi Phượng Thương rời khỏi Bắc Chu, không có Phượng Thương thủ hộ, Bắc Chu không người làm chủ, chúng ta có thể thay đổi càn khôn rồi.”

“Về phần Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cùng Minh Nguyệt Thịnh, nơi tốt nhất để ra tay với bọn họ là đầm rồng ở Tường tộc. Chỉ cần chúng ta cho người mai phục ở đó, ắt không thể không thành công! Đến lúc đó, nên xử trí Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất như thế nào, sẽ do điện hạ cùng công chúa quyết định. Về phần Minh Nguyệt Thịnh, tất nhiên là ném vào đầm rồng cho cá ăn rồi!”

Mục Hoa nói đến miệng đắng lưỡi khô, nói đến đây, hắn cảm thấy khát nước, khó nhịn nỗi, liền uống một lúc hai chén nước mới giải trừ khô khốc truyền đến từ cổ họng: “Các vị cảm thấy như thế nào?”

“Ta thấy, cũng không tệ!” Tháp Cát Cổ Lệ nhẹ gật đầu: “Ta không có ý kiến! Các huynh đệ thủ hạ của ta dù không nhiều lắm nhưng đều thân chinh bách chiến. Nếu chuyện thật sự thuận lợi như vậy, ta nguyện ý phối hợp!”

Tháp Cát Cổ Lệ gật đầu, Độ Nhất cũng cười theo: “Ta cũng không có ý kiến! Không biết thái tử điện hạ nghĩ như thế nào.”

Long Trạch Cảnh Thiên đã trầm mặc hồi lâu, cũng nhẹ gật đầu: “Được! Bốn phần thiên hạ, ta đồng ý!”

Trong mắt Long Trạch Cảnh Thiên, hiện tại có hai chuyện quan trọng nhất, một là khôi phục lại Tây Kỳ quốc của hắn, hai là đoạt lại Mộ Dung Thất Thất. Hắn không thèm quản Mộ Dung Thất Thất có bao nhiêu tình nồng mật ý với Phượng Thương, cũng không để ý chuyện Mộ Dung Thất Thất sinh con nối dõi cho Phượng Thương. Đã qua, đã sai, không truy cứu nữa. Duy chỉ có chuyện cần nắm chắc, ngay tại lúc này.

Đầm rồng, tên như nghĩa! Nếu thật có thể đánh gục Minh Nguyệt Thịnh ở đầm rồng, vậy Nam Phượng Quốc cùng Tây Kỳ quốc đều là của hắn rồi…

Nghĩ như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên nhìn ba người “hợp tác” với hắn, Tháp Cát Cổ Lệ là thứ nữ, sớm đã bị Long Trạch Cảnh Thiên loại thẳng, nữ nhân mà đòi làm hoàng đế? Đúng là người si nói mộng! Về phần Độ Nhất, bất quá chỉ là một đệ tử nhỏ đến từ Bồng Lai đảo, không có cái gì, còn vọng tưởng muốn một phần giang sơn, tiểu tử này cũng không tự soi mặt mình dưới nước tiểu của hắn ấy. Lại nhìn Mục Hoa, già đến cỡ này, đất vàng đã chặn lên đến cổ họng của lão rồi, còn mơ làm đế vương? Người như lão, xứng sao?

Thiên hạ này, giang sơn này, sẽ là vật trong tay Long Trạch Cảnh Thiên hắn, kể cả mỹ nhân, cũng là của hắn!

Thương nghị xong kế hoạch, Long Trạch Cảnh Thiên, Độ Nhất cùng Tháp Cát Cổ Lệ lần lượt rời từ cửa hông, cửa sau của phủ Thừa tướng. Sau khi chắc chắn bọn họ đã rời đi, Mục Hoa gọi quản gia đến, ghé vào tai hắn, dặn dò một phen, quản gia Mục phủ lập tức ra khỏi tướng phủ, vòng vèo quanh mấy con phố, đến Nam Uyển- nơi giam giữ thái tử Hoàng Nhan Hồng đã bị phế.

Từ khi bị phế truất khỏi ngôi vị thái tử, bị chính phụ thân của mình- Hoàn Nhan Liệt, giam giữ tại đây, Hoàn Nhan Hồng tuy đã mất đi tự do, nhưng mà hết thảy nên có, hắn đều có. Huống chi tốt xấu gì hắn cũng là phụ thân của đương kim hoàng thượng- Hoàn Nhan Kiệt, nên vào lễ mừng năm mới, những thứ được bày biện trong Nam Uyển cũng không hề tầm thường.

“Điện hạ…” Hạ Kính- tâm phúc của Hoàn Nhan Hồng, đi đến bên cạnh hắn, thì thầm vào tai hắn mấy câu.

“Ưm? Mời hắn vào!”

Đám người vừa tiến đến liền cung kính quỳ xuống, dập đầu hành lễ với Hoàn Nhan Hồng: “Nô tài khấu kiến thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên tuế!”

“Đứng lên đi! Ban thưởng ghế ngồi!” Hoàn Nhan Hồng tựa hộ rất hưởng thụ cụm từ “thái tử điện hạ thiên tuế” kia, bộ dáng hiện tại của hắn, một chút cũng không giống như người đang bị nhốt, ngược lại lại xem Nam Uyển này như Đông Cung lúc trước.

“Điện hạ, ta mang đến lời nhắn của Tướng gia.” Quản gia nói ra tin tức, lặp lại toàn bộ những gì Mục Hoa đã nói cho Hoàn Nhan Hồng nghe. Trí nhớ của quản gia kia vô cùng tốt, Mục Hoa chỉ cần nói một lần, hắn có thể một chữ không nhầm mà “lặp lại” lần nữa.

Bởi vì thân phận đặc thù của Hoàn Nhan Hồng, hiện tại bị nhốt tại Nam Uyển, Mục Hoa cân nhắc kĩ lưỡng, quyết định không lựa chọn phương thức liên lạc bằng thư từ, mà mỗi lần như thế đều cho quản gia đến truyền lại lời của mình, mặc dù bị người khác phát hiện, cũng không nắm thóp lão được.

“Không tồi! Không hổ là Thừa tướng!”

Hoàn Nhan Hồng nghe xong chuyện “kết minh” của Mục Hoa cùng ba người Long Trạch Cảnh Thiên, trong mắt đen âm u xen lẫn lo lắng. Từ lúc Hoàn Nhan Liệt thoái vị, Hoàn Nhan Kiệt đăng cơ, hắn đã đoán rằng Phượng Thương đã động tay động chân trong tối. Chỉ là, hắn không ngờ Phượng Thương vậy mà không tự mình làm hoàng đế, ngược lại đề cử con hắn làm hoàng đế.

Phụ hoàng a phụ hoàng, người khôn khéo như vậy, lọt vào tay Phượng Thương, không phải cũng trở thành tù nhân? Hoàn Nhan Hồng đứng lên, đi đến bên cạnh quản gia, phân phó vài câu, quản gia liên tục gật đầu.

“Trở về nói cho Mục Thừa tướng, chờ ta đăng cơ làm Hoàng , nhất định sẽ phong Mục thị gia tộc nhà lão ngồi ngang hàng với Hoàng tộc!”

“Vâng! Vậy nô tài xin trở về!”

Quản gia đi rồi, Hạ Kính đi đến bên cạnh Hoàn Nhan Hồng: “Điện hạ, Mục Hoa có đáng tin?”

“Mặc kệ có tin được hay không. Dòng máu chính thống chảy xuôi trong huyết mạch của Bổn cung, chỉ bằng lão mà muốn hiệu triệu cả nước? Ai sẽ nghe hắn chứ? Mục Hoa là người thông minh, lão biết rõ làm thế nào mới có lợi với lão nhất!”

Quả nhiên, Hoàn Nhan Hồng đoán không sai, khi quản gia một năm một mười truyền lại lời của Hoàn Nhan Hồng cho Mục Hoa, Mục Hoa không nhịn được nhẹ gật đầu.

Thấy lão gia nhà mình như vậy, quản gia có chút buồn bực: “Tướng gia, vì sao ngài không chính mình đăng cơ?”

“A, ta làm hoàng đế?” Mục Hoa lắc đầu: “Không nói đến chuyện ta hiện tại đã bao nhiêu tuổi, ta đây không có huyết mạch hoàng thất, ai sẽ ủng hộ ta? Lại nói, hiện tại ta ngoài cái mạng già này, không có gì cả, có được ngôi vị hoàng đế, trở thành Hoàng thượng rồi sẽ làm cái gì? Điều duy nhất ta muốn, chính là báo thù cho Vũ Điệp! Cả đời này Mục Hoa ta đều sống trong vinh quang, cũng vì chuyện của Vũ Điệp, bị người lừa một lần. Nỗi nhục này, thù này, ta dù có chết, cũng muốn đáp lễ lại!

Mới chỉ ngày đầu năm mới, đã có nhiều chuyện đen tối như vậy phát sinh, có điều đám người trong Nhiếp Chính Vương phủ lại không hề đoán trước được âm mưu sắp xảy ra, trong Vương phủ vì sự có mặt của Tiểu thế tử mà bao phủ bầu không khí vui mừng.

“Tiểu đệ đệ nhả bong bóng với ta!” Hoàn Nhan Kiệt dù sao còn nhỏ tuổi, cho tới giờ cũng chưa tiếp xúc với con nít mới sinh, hôm nay nhìn thấy bộ dáng trắng nõn của Phượng Kiêu, trong lòng hết sức yêu thích. Từ khi Phượng Kiêu sinh ra, hắn vẫn luôn ở cạnh, không chịu cách ra một bước, chứ đừng nói tới chuyện trở về hoàng cung.

“Kiệt nhi rất yêu mến tiểu đệ đệ a!” Thấy Hoàn Nhan Kiệt thân cận cùng Phượng Thương như vậy, Đông Phương Lam âm thầm cao hứng. Cho dù sau này Hoàn Nhan Kiệt sẽ trở thành minh quân hay một vị hoàng đế bình thường, bà luôn hi vọng Hoàn Nhan Kiệt có thể bảo vệ cho hài tử của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. Lại nói, trong này cũng có chút tư tâm. Trong mắt Đông Phương Lam, Mộ Dung Thất Thất thân với bà hơn Hoàn Nhan Kiệt rất nhiều, bà tất nhiên sẽ thiên vị nàng hơn.

“Ta rất yêu thích tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ cũng rất yêu thích ta!”

Hoàn Nhan Kiệt ngây thơ nói, lần nữa khiến mọi người chung quanh nở nụ cười. Lúc này Tố Nguyệt đi tới: “ Hoàng thượng, Tiểu thế tử buồn ngủ rồi!”

“Ừ!” Mặc dù không nỡ rời xa tiểu đệ đệ, Hoàn Nhan Kiệt vẫn cố gắng kìm nén lòng yêu thích của mình, để Tố Nguyệt ôm Phượng Kiêu đi.

“Bẩm Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm.” Thanh cô hầu hạ Đông Phương Lam đúng lúc lên tiếng, Đông Phương Lam mới nhận ra sắc trời đã tối, quay đầu lại dặn dò Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt vài câu, mới dẫn Hoàn Nhan Kiệt còn đang lưu luyến không rời đi khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

“Bà ngoại cùng Kiệt nhi đi rồi à?” Ngủ từ trưa, đến giờ Mộ Dung Thất Thất mới tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Phượng Thương nghiêng người tựa trên gối, ôn nhu ngắm nhìn Tiểu Phượng Kiêu bên người nàng.

“Khanh Khanh, nàng đã tỉnh? Có còn đau hay không? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

Thấy Mộ Dung Thất Thất tỉnh lại, Phượng Thương hết sức vui mừng. Vừa rồi Mộ Dung Thất Thất ngủ rất say, trong khi ngủ còn nhíu mày, ngẫu nhiên sẽ rên rỉ, khiến Phượng Thương lo lắng có phải là Mộ Dung Thất Thất cònđau hay không, nhưng thấy nàng ngủ ngon như vậy, lại không đành lòng đánh thức nàng, đành phải thủ bên cạnh, một mực chờ Mộ Dung Thất Thất tỉnh lại.

“Đói bụng, muốn ăn sủi cảo.” Mộ Dung Thất Thất đau nhức toàn thân, đặc biệt là cơn đau truyền đến từ dưới người, khiến cho nàng thoáng động một chút, liền đổ mồ hôi ra cả người.

“Được, để ta sai người chuẩn bị! Nàng đừng nhúc nhích!”

Phượng Thương đau lòng, lau sạch mồ hôi trên trán Mộ Dung Thất Thất, tuy Mộ Dung Thất Thất tập võ, xương cốt không tệ, nhưng chuyện nữ nhân sinh sản là chuyện lớn, lần này nàng chịu không biết bao nhiêu đau khổ.

Tô Mi không đầy một lát đã mang sủi cảo tới, ở Bắc Chu, vào lễ mừng năm mới, mọi người sẽ ăn sủi cảo, bởi vì chuyện phát sinh đem qua, Mộ Dung Thất Thất không được ăn sủi cảo trong tiết giao thừa, trong lòng còn buồn buồn, cho nên hiện tại đói bụng, nàng liền đòi ăn sủi cảo đầu tiên, chỉ có ăn hết sủi cảo năm mới, mới có thể hoàn hảo.

“Chậm một chút, coi chừng!” Hiện tại Phượng Thương bày ra bộ quá trượng phu mười phần gương mẫu, chỉ thấy hắn cẩn thận đỡ Mộ Dung Thất Thất từng li từng tý, cột chặt lại nút áo buông thõng của nàng, xếp gối cho nàng tựa, bưng chén lên, múc sủi cảo trong trong đặt bên miệng mình, nhẹ nhàng thổi hơi.

Đôi môi đỏ thẫm của Phượng Thương, thổi lên tầng khói nóng bao phủ trên sủi cảo, nhìn trông có vể cực kỳ diễm lệ, cuốn hút, đợi đến lúc hắn đưa thìa đút Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất vậy mà quên há miệng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Phượng Thương.

“Khanh Khanh, vi phu đây đẹp đến có thể ăn được sao?” Đến khi khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Thương kề sát, lúc này Mộ Dung Thất Thất mới kịp phản ứng, để tránh khỏi tầm mắt nóng rực của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất lập tức cúi đầu, ngậm lấy sủi cảo trong suốt: “Ừ, ăn ngon, ăn ngon!”

Vốn muốn hôn nhẹ Mộ Dung Thất Thất, không ngờ lại bị nàng tránh thoát. Lại nhìn miệng Mộ Dung Thất Thất vì cố ngậm sủi cảo, má phúng lên trông hết sức đáng yêu: “Ăn chậm một chút, ở đây còn còn!”

Một chén sủi cảo, hai mươi cái, Mộ Dung Thất Thất không biết vì mình quá đói hay vì sao, mà cả sủi cảo lẫn nước súp, đều ăn hết.

“Thật hạnh phúc!” Mộ Dung Thất Thất thỏa mãn vuốt bụng, cảm thán một câu. Ăn no, mặc ấm, tiền dư, có thể ở cùng người yêu, sinh con dưỡng cái, sống đến bạc đầu, thật sự rất hạnh phúc!

“Khanh Khanh, nàng ăn no rồi, có phải cũng nên thỏa mãn ta?” Ngay từ nãy, Phượng Thương đã muốn hôn Mộ Dung Thất Thất, nhưng bởi vì nàng còn đói, nên hắn phải đút Mộ Dung Thất Thất ăn no bụng trước mới được.

Lúc này, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bạch của Mộ Dung Thất Thất dần có chút huyết sắc, mà đôi môi nhỏ nhắn kia cũng trở nên hồng nhuận, yết hầu Phượng Thương “ọt ọt” một chút, vừa tiến qua định hôn Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ tới Phượng Kiêu chắc giữa bọn họ lại “oa oa” khóc lên.

“Ai nha, bảo bảo sao vậy” Mộ Dung Thất Thất vội cúi đầu kiểm tra Phượng Kiêu, khiến cái trán lướt qua môi Phượng Thương.

“Hóa ra là tè dầm rồi!” Mở ra tấm đệm bao, Mộ Dung Thất Thất mới phát hiện Phượng Kiêu đã tè ra đệm, vội vàng bảo Tố Nguyệt cầm một tấm sạch sẽ đến đổi. Mới vừa rồi còn muốn mật mật ngọt ngào hôn Mộ Dung Thất Thất, hiện tại Phượng Thương hoàn toàn bị Mộ Dung Thất Thất ngó lơ một bên. Ngay cả Tố Nguyệt, cũng không nhịn được mở miệng: “Cô gia, phiền ngài tránh một chút, ta muốn thay tả cho tiểu thế tử.”

Tiểu tử thúi này! Sớm không tè, muộn không tè, chọn giờ nào lại chọn ngay lúc này mà tè! Phượng Thương bị ép tránh ra một chút cúi mắt nhìn Phượng Kiêu, điều khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, trong mắt Phượng Kiêu, hắn như nhìn thấy ý cười khi vừa thực hiện xong âm mưu.

Phượng Thương cho rằng mình hoa mắt, dụi dụi một hồi, nhìn lại, Phượng Kiêu đã nhìn về phía khác.

Truyện Chữ Hay