- Ta nguyện ý. Di Sa trả lời như thế khiến cho Hạ Chinh khẽ giật mình, sau đó lại nở nụ cười lạnh:
-Nói nghe thật nhẹ nhàng đấy. Nhưng trẫm không bao giờ coi trọng mấy ý của các ngươi. Trẫm cũng không muốn nghe những lời này của ngươi nữa. Trẫm cảm thấy trong đó toàn mùi vị âm mưu và tính toán, trẫm không muốn lại lãng phí thời gian với các ngươi, trẫm phải rời khỏi kinh thành.
- Hoàng thượng! Người không thể rời đi, người rời đi sẽ làm cho dân tâm rối loạn, đến lúc đó cho dù chúng ta có cơ hội chuyển bại thành thắng, thì cũng sẽ bởi vì sai sót này mà bỏ qua cơ hội tốt, dẫn đến thất bại.
Nhìn thấy Hạ Chinh như vậy, Quân Lan Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đứa cháu này là đứa mà nàng yêu thương nhất, nàng dùng mọi biện pháp để cho Hạ Chinh có được ngôi vị cửu ngũ chí tôn này; nhưng mà bây giờ chứng kiến Hạ Chinh như vậy, trong lòng Quân Lan Tâm không khỏi có chút dao động, không biết việc mình chọn Hạ Chinh cuối cùng là đúng hay sai.
- Hoàng tổ mẫu, người đã tín nhiệm Di Sa như vậy, trẫm sẽ cho hắn năm nghìn binh mã. Còn cái khác trẫm sẽ không đáp ứng!
Hạ Chinh phất tay áo rời đi, bỏ lại Quân Lan tâm vẫn đang ngạc nhiên. Qua một lúc lâu, lúc này Quân Lan Tâm mới ý thức được bên cạnh có người ngoài, vẻ mặt cứng ngắc, có chút miễn cưỡng nói:
-Di Sa, thật có lỗi với ngươi, dạo này Hoàng thượng có chút buồn phiền cho nên mới nói ra những lời như vậy với ngươi. Hắn đối với Bồng Lai đảo cũng không có ý tứ gì khác, ngươi đừng để ở trong lòng.
Đối với Bồng Lai đảo, nơi kia chính là quê hương của mình. Quân Lan Tâm cảm thấy rất phức tạp, không hẳn là yêu mà cũng chẳng phải là hận. Thế nhưng bây giờ nàng vô cùng tỉnh táo, đến lúc này chỉ có Bồng Lai đảo mới có thể cứu Đông Lỗ quốc. Cho nên mặc dù nàng đã gả cho Đông Lỗ quốc, lại làm Hoàng thái hậu, lúc này trước mặt Di Sa vẫn nể mặt, xin lỗi hắn.
- Ta biết rõ , gặp được chuyện như vậy dù là ai cũng không thể bình tĩnh được. Chỉ là lời đề nghị của ta vừa rồim xin ngài cân nhắc kỹ lưỡng . Cách này trước mắt là cách duy nhất có thể dừng lại việc Phượng Thương khởi quân.
Di Sa biết rõ tâm ý của Quân Lan Tâm, nhưng Hạ Chinh lại mới là người đứng đầu một nước. Hắn không muốn lao tâm khổ lực tới giúp đỡ một quốc gia yếu kém. So với an nguy của Đông lỗ quốc thì hắn lại càng muốn nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, hắn chỉ cần một cái cớ để “lừa” lấy binh lực từ tay Quân Lan Tâm.
Theo ý muốn của Di Sa, Quân Lan Tâm cũng đồng ý hắn, ra lệnh tập hợp kị binh, nhưng so với chuyện này Quân Lan Tâm càng quan tâm hơn tới sự trợ giúp của Bồng Lai đảo đối với Đông Lỗ quốc.
Như lời Di Sa nói, Đông Lỗ quốc hiện nay tràn ngập nguy cơ, nếu như không thể ngăn lại Phượng Thương khởi binh, nói không chừng tương lai không xa, vinh hoa phú quý của nàng sẽ trở thành hư không, nàng từ vị trí Hoàng thái hậu cao cao tại thượng mà rơi xuống trở thành một tù nhân, thậm trí có thể bị xử tử.
Đến lúc này, sự trợ giúp của Bồng Lai đảo là quan trọng nhất. Di Sa là đại đệ tử Bồng Lai đảo, có lời nói của hắn, Bồng Lai đảo ắt sẽ ra mặt hỗ trợ, cho nên lúc này nếu như Di Sa có thể viết thư cứu trợ về thì Đông Lỗ quốc sẽ còn cứu được.
Hai người trong nội tâm đều tính toán chuyện riêng của mình, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Quân Lan Tâm mở miệng trước:
- Di Sa, Đông Lỗ quốc cùng Bồng Lai đảo đã giao hảo nhiều thế hệ, hôm nay Đông Lỗ quốc phải chính diện đối mặt với nguy hiểm mà trước giờ chưa từng có, chúng ta cần Bồng Lai đảo hỗ trợ. Đảo chủ đã cho ngươi quyền làm chủ Bồng Lai đảo, ngươi xem có thể sai một ít đệ tử Bồng Lai đảo đến giúp đỡ chúng ta. Ai gia hiện tại cũng chỉ có thể tìm ngươi hỗ trợ.
Lời này được Quận Lam Tâm nói ra cực kỳ uyển chuyển, Di Sa nghe xong đã hiểu ý tứ của Quân Lan Tâm. Muốn để cho Bồng Lai đảo ra mặt thu thập cái cục diện rối rắm này? Quân Lan Tâm đang nằm mơ!
Một đường tới đây, hắn không nhìn thấy di dân, không cảm nhận được khôngkhí chiến tranh. Dân chúng Đông Lỗ quốc cũng không có bởi vì Bắc Chu quốc xâm lấn mà trở nên thất kinh. Cái này đã nói nên một điều rất nghiên trọng là dân chúng Đông Lỗ quốc không có lòng yêu nước mãnh liệt.
Chuyện Mộ Dung Thất Thất trấn an lòng dân, hắn đã nghe nói qua, không thể không nói Mộ Dung Thất Thất là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, dùng quan niệm hiện đại dung nhập với thời đại này,có thể ổn định lòng dân, tránh phát ra bạo động, khiến cho dân chúng không hề muốn chiến đấu vì đế vương của họ, đây là điểm lợi hại của nàng.
Trong mắt Di Sa thấy, trạng thái hiện nay của Đông Lỗ quốc chính là biểu hiện cho sự chấm dứt của triều đại này.
Kỳ thật, nhu cầu của dân chúng rất đơn giản, họ chỉ cần bình an qua ngày, cuộc sống gia đình ổn định, có một địa phương để an cư lạc nghiệp, vợ con gia đình bình an sinh sống.
Mộ Dung Thất Thất đã tạo ra cho dân chúng một môi trường sống như họ mong muốn, mà họ cũng rất thỏa mãn. Dưới tình huống không bị ức hiếp, muốn khích lệ dân chúng đi đối kháng với quân đội của Bắc Chu quả thực là nằm mơ. Ai có thể cho dân chúng ăn no, mặc ấm thì dân chúng sẽ ủng hộ người đó.
Một quốc gia đã mất đi lòng dân thì quốc gia đó nhất định sẽ diệt vong. Cho dù phái hết tất cả đệ tử Bồng Lai đảo đến đây trợ giúp cho Đông Lỗ quốc thì kết quả cũng vẫn như vậy.
Lúc này Quân Lan Tâm lại bảo hắn viết thư về Bồng Lai đảo xin trợ giúp. Biện pháp này đối với Đông Lỗ quốc không có bất kỳ ích lợi gì, hắn cũng không ngốc đến mức để cho đệ tử trên đảo đến Đông Lỗ quốc chịu chết. Nhưng bây giờ hắn cần gấp quân đội, hắn muốn dẫn binh đi Dân Châu, nên chỉ có thể giả vờ đáp ứng.
- Đông Lỗ quốc cùng Bồng Lai đảo là một nhà, hiện tại Đông Lỗ quốc gặp nạn, Bồng Lai đảo chúng ta cũng sẽ không đứng ngoài làm ngơ. Ta lập tức viết thư trở về sai đệ tử Bồng Lai đảo tới. Bây giờ đang là mùa hạ, trên biển là gió Đông Nam. Thời gian đi tới Đông Lỗ quốc cũng ngắn đi, xin thái hậu yên tâm.
Đã có lời hứa hẹn của Di Sa, tâm tình Quân Lan Tâm cũng tốt hơn nhiều. Chút bất an trong lòng bây giờ vì lời của Di Sa mà biến mất. Bông Lai đảo có thực lực rất mạnh. Nàng là người sinh ra ở bồng Lai đảo nên rõ nhất. Chỉ cần Bồng Lai đảo chịu ra mặt thì chỉ một Phượng Thương có là gì.
Di Sa lập tức viết thư, cuối thư còn in lại con dấu của chính mình, cho Quân Lan Tâm xem tốt thư xong sau đó giao cho Hạ Tuyết.
- Hạ Tuyết, tìm được người liên lạc thì mau đưa thư trở về đảo.
Lúc nói chuyện Di Sa nháy mắt với Hạ Tuyết. Hạ Tuyết lập tức minh bạch ý tứ của công tử nhà mình, quay người, đi khỏi hoàng cung.
Nhìn Hạ tuyết đưa thư đi, nghĩ đến không bao lâu nữa người của Bồng Lai đảo sẽ đến, lúc đó sẽ đuổi Phượng Thương về Bắc Chu, nàng vẫn như trước là Hoàng thái hậu Đông Lỗ quốc, như trước hưởng vinh hoa phú quý, thật tốt.
- Cảm ơn ngươi, Di Sa, đợi đại phá đại quân Bắc Chu quốc thì ngươi là đại công thần Đông Lô quốc, ai gia sẽ cảm tạ ngươi thật hậu. Đến lúc đó ngươi muốn cái gì, bất kể là vàng bạc hay là chức vị quan tước ai gia cũng thỏa mãn ngươi.
Cảm tạ như vậy, Quân Lan Tâm cũng ưng thuận trong lòng. Bất quá nàng đã quá xem trọng sức hấp dẫn của vật chất, còn Di Sa lại không thèm để ý, thậm trí cảm thấy những thứ ấy không đáng một xu. Lúc này thứ mà Di Sa muốn nhất đó chính là Mộ Dung Thất Thất.
- Thái hậu, ta làm như vậy cũng không phải muốn cầu cái gì, chỉ vì muốn kéo dài tình hữu nghị giữa Đông Lỗ quốc và Bồng Lai đảo. Việc của Đông Lỗ quốc cũng là việc của Bồng Lai đảo, ngài cũng là người của Bồng Lai đảo, cần gì phải khách khí như vậy.
Không thể không nói Di Sa là người có tài ăn nói, lời này nói ra làm cho mắt của Quân Lan Tâm mờ đi, thậm trí tràn đầy tình cảm ấm áp.
- Đúng, ngươi nói rất đúng! Đông Lỗ quốc và Bồng Lai đảo là người một nhà, hiện tại người nhà gặp nạn trợ giúp là điều đương nhiên.
- Nếu như Hoàng thái hậu tín nhiệm ta, có thể cho ta một đội binh mã. Ta muốn xuất binh vây đánh sau lưng Phượng Thương, tập kích Dân Châu, đánh bọn hắn trở tay không kịp, lại để cho Phượng Thương tự loạn trận pháp. Bắc Chu quốc ba hướng đều giáp địch, ba hướng đều hao tổn binh lực. Cho nên Phượng Thương xâm nhập vào Đông Lỗ quốc càng sâu thì càng bất lợi với hắn. Đợi đệ tử Bồng Lai đảo đến, chúng ta sẽ vây quanh Phượng Thương làm cho hắn một lần xuất binh liền mất mạng tại Đông Lỗ quốc. Đến lúc đó chẳng những Đông Lỗ quốc có thể chuyển bại thành thắng mà còn có thể thừa thắng xông lên làm cho Bắc Chu quốc nếm thử mùi vị thất bại.
Dưới sự miêu tả tốt đẹp của Di Sa, Quân Lan Tâm chìm trong viễn tưởng xinh đẹp: Phượng Thương thất bại, Bắc Chu quốc lui binh, Đông Lỗ quốc toàn vẹn, nói không chừng có thể chiếm được Bắc Chu quốc.
Từ lúc ban đầu, Đông Lỗ quốc sở dĩ phát động chiến sự là có người đếnh Đông Lỗ quốc, vì Đông Lỗ, Tây kỳ và Nữ Chân bắc cầu, ba nước ước định đồng thời hướng Bắc Chu tiến quân, sau khi chuyện thành công thì chia đều Bắc Chu quốc.
Tuy nhiên chuyện sau đó không thành, nhưng bây giờ sau lưng Đông Lỗ quốc có Bồng Lai đảo hỗ trợ thì thắng lợi ngay trước mắt. Huống chi Di Sa nói rất đúng: Bắc Chu đang trong cảnh tây có Tây Kỳ, bắc có Nử Chân, chỉ cần có thể kéo dài thời gian cầm chân Phượng Thương thì tỷ lệ thắng của Bắc Chu sẽ giảm mạnh. Như vậy Đông Lỗ quốc có thể chuyển bại thành thắng rồi.
- Di Sa, ngươi nói quá đúng! Chỉ là bây giờ chúng ta không có bao nhiêu nhân mã, nếu ngươi muốn nhiều hơn, chỉ sợ…
Quân Lan Tâm ra vẻ khó xử, Di Sa làm sao không rõ ý nghĩ của nàng. Cái lão bà này không muốn phân quá nhiều binh mã cho hắn, muốn giữ lại người để bảo vệ an nguy hoàng cung, vạn nhất Di Sa có đi mà không có về thì đây cũng chẳng tổn hại binh mã lắm.
- Cứ dựa theo vừa rồi lời Hoàng thượng nói, năm nghìn binh mã là đủ. Quân quý tại tinh nhuệ không quý tại số lượng.
Di Sa ôn hòa cười, hắn cũng không muốn quá nhiều binh mã. Nhân mã nhiều liền trở thành mục tiêu lớn , động tĩnh cũng lớn, còn chưa tới Dân Châu sợ đã bị người ta biết. Hắn muốn tại thời điểm không người nào phát giác thì đuổi theo tới Dân Châu, đột nhiên tập kích Mộ Dung Thất Thất, tin tưởng nàng sẽ rất kinh ngạc.
Di Sa như vậy “khéo hiểu lòng người” làm cho Quân Lan Tâm cũng không biết nói gì cho phải.
- Đươcj. Ai gia đều đáp ứng ngươi.
Lúc Hạ Tuyết trở lại thì Quân Lan Tâm đã rời đi được một lát:
- Công tử, thuộc hạ đã làm xong việc.
-Ừ, làm tốt lắm.
Di Sa nhẹ giọng cười lạnh, hắn sẽ không dại dột bị người nắm mũi dắt đi. Chỉ cần năm nghìn nhân mã là hắn đã thấy đủ rồi. Y Liên, chúng ta rất nhanh liền gặp lại.
Quân Lan Tâm thực hiện lời hứa của mình, mang năm nghìn binh mã giao cho Di Sa. Vào thời điển Di Sa ra đi, Quân Lan Tâm giả bộ luyến tiếc gạt lệ:
-Đường đi phía trước mịt mờ, Di Sa ngươi bảo trọng nha. Nếu thật sự không được hay là chờ người của Bông Lai đảo đến, ngươi đi như vậy ai gia thật là lo lắng.
-Đa tạ Thái hậu quan tâm. Ta nhất định sẽ giữ gìn.
Ra khỏi thành, Di Sa ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến Dân Châu. Hắn không thể cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi ở trên xe ngựa. Xe ngựa sóc nảy cộng thêm vết thương lần trước quá nặng chưa có khỏi liền quay trở về Đông Lỗ, qua lại dày vò, thời tiết lại nóng bức. Lúc này lại nhanh muốn tới Dân Châu, chính vì vậy thân thể Di Sa không khỏe, xương cốt đau nhức.
-Ta không sao, tiếp tục cho quân tiến lên.
Tuy mỗi ngày đều chóng mặt một hồi, có khi hôn mê, nhưng tỉnh lại, câu đầu tiên Di Sa nói là luôn “đi tiếp đi”. Từ khi ra khỏi kinh, Quân Lan Tâm cũng không gửi cho hắn quá nhiều tin tức tình báo mà toàn là Di Sa tự phái người đi. Mỗi lần tin tức về đều là Phượng Thương đã đánh hạ thành trì. Trong lòng Di Sa lại càng thêm sốt ruột.
Cũng may, Mộ Dung Thất Thất vẫn còn ở Dân Châu. Tin báo về nói ở Dân Châu đóng quân không quá một nghìn, ít hơn hắn rất nhiều, khiến cho nội tâm Di Sa thả lỏng được chút chút. Nhất định phải ở thời điểm Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất tách nhau mà cướp nàng đi.
Nội thành Dân Châu. Từ lúc mang thai đến giờ cũng đã gần bốn tháng. Bởi vì thai nhi có mẫu tử cổ cho nên Mộ Dung Thất Thất đặc biệt coi chừng. Bảo bảo trong bụng nàng tựa hồ rất thương yêu mẫu thân, rất biết nghe lời, ngoại trừ nôn nghén một thời gian ngắn thì cũng không có gì khác nghiêm trọng.
Bây giờ bụng Mộ Dung Thất Thất đã dần rõ, quần áo trên người cũng rộng hơn, cả người tản ra mị lực nồng đậm. Tuy Phượng Thương đáp ứng Mộ Dung Thất Thất đến Bắc Chu, nhưng hắn chỉ cho phép nàng ở hậu phương, không cho nàng ra chiến trường.
Phượng Thươg mở miệng là nói chiến tranh là của nam nhân , nàng ở nhà trấn tọa hậu phương hắn mới an tâm. Một lời này trực tiếp giữ chân Mộ Dung Thất Thất tại Dân Châu.
Mộ Dung Thất Thất biết rõ nam nhân này đối với mình rất tốt, lần này dĩ nhiên nghe lời, chỉ ở Dân Châu thành phát huy năng lực, quyết định sách lược tác chiến ở hậu phương, cung cấp lương thảo lẫn binh sĩ, an bài thỏa đáng cho bách tính, giải quyết nỗi lo về sau cho Phượng Thương, cũng khiến uy vọng của Phượng Thương càng tăng cao.
- Tiểu thư, có thư của cô gia.
Tô Mi vừa vào cửa, mặt mang nét cười không giấu được giơ thư trong tay cho Mộ Dung Thất Thất.
-Cô gia thật là tri kỷ, mỗi hai ngày đều viết thư cho tiểu thư, thật làm cho người ta hâm mộ chết rồi.
-Haha A Khang cũng không có thư tới sao! - Thấy Tô Mi như vậy Mộ Dung Thất Thất không nhịn được trêu trọc.
Hoàn Nhan Khang đi phương bắc, tuy nhiên Mộ Dung Thất Thất muốn Tô Mi ở bên người Hoàn Nhan Khang, không muốn chia rẽ uyên ương. Nhưng vì Mộ Dung Thất Thất đang mang thai, nên Tô Mi kiên trì đi theo tiểu thư không rời đi, cuồi cùng Mộ Dung Thất Thất cũng chỉ có thể gật đầu cho Tô Mi theo mình.
Chỉ là phương bắc Bắc Chu cách Dân Châu khá xa, thư của Hoàn Nhan Khang cũng chỉ có thể gửi một tháng một thư, thế nhưng đối với Tô Mi mà nói, có thể nhận được thư của Hoàn Nhan Khang, biết rõ hắn bình an đã là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Phượng Thương để Nạp Lan Tín ở lại Dân châu, trong ba người chỉ có Tố Nguyệt cùng phu quân không có tách xa, bọn hắn được công nhận là cặp đôi hạnh phúc nhất. Tuy nhiên bây giờ tại Dân châu tiểu chủ tử chỉ có hơn năm tháng nữa là ra đời cho nên Tố Nguyệt dành hết thời gian để may quần áo cho bảo bảo. Thấytiểu thư cùng Tô Mi nhận được thư tình, Tố Nguyệt ngồi cười bên cạnh tiếp tục thêu thùa.
Hai người xem xong thư còn đắm mình trong hạnh phúc. Nạp Lan Tín gõ cử đi đến:
- Vương phi, vừa lấy được tin tức từ mật thám, hiện tại đang có một toán quân nhỏ hướng về phía Dân Châu, người cầm đầu là Di Sa.