ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU
Editor: Luna Huang
Mục Chiểu đối với Liễu thành không có ấn tượng đặc biệt gì, trong trí nhớ, hắn chỉ nhớ rõ đây là một cái thành nhỏ hướng đông nam Trạch quốc, một tòa huyện thành nhỏ bình thản ấm áp, có bằng hữu tốt nhất trong cuộc đời hắn, thuộc hạ trung thành nhất.
Lúc này, lại đặt chân đến huyện thành nhỏ nayg, thành nhỏ bình thản như trước, bởi vì là trừ tịch, trên đường người lác đác, trước cửa từng nhà đếu treo đèn lồng đỏ thẫm, cửa đóng chặt đều truyền tiếng hoan hô, Mục Chiểu lửng thững đi ở trên đường phố, nghe thấu tiếng cười, có loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Thật là một địa phương tốt đẹp, thảo nào Tựu sẽ thích ở đây.
Bên cạnh Mục Chiểu không có bất kỳ người nào theo, hắn từ lâu không nhớ rõ nhà của Bách Lý Vân Tựu ở nơi nào, chỉ đi theo cảm giác, trời còn hơi sáng đi tới sắc trời hoàn toàn tối lại, hầu như tha hơn nửa Liễu thành, hắn mới đến trước tòa trạch tử còn có chút quen thuộc.
Vẫn là chỗ đó, vẫn là y quán, môn biển vẫn là ba chữ “Vân An Đường”, chỉ thấy môn biển kia cùng đĩnh mới tinh, đi vào, còn có thể ngửi được mùi sơn nhàn nhạt, nghĩ đến nước sơn mới sơn không lâu.
Cửa khép hờ, hai ngọn hồng đăng lung trước cửa viết chữ Vân to đung đưa trong gió không ngừng, lưu tô dưới hồng đăng lung loạng choạng loạng choạng, trong cửa khép hờ, chợt có tiếng cười vui sướng của hài đồng, trong nháy mắt đó, Mục Chiểu cảm thấy nhịp tim của mình có chút nhanh, nâng tay lên muốn gõ cửa rồi lại dừng hình ảnh ở giữa không trung.
Lại bỗng nhiên, tiếng cười sau cửa phút chốc gần, là tiếng cười của nữ hài nhi: “Ca mau tới mau tới a!”
“Muội muội đừng chạy gấp như vậy, cẩn thận ngã!” Tiện đà thanh âm khẩn trương của nam hài nhi.
Lại tiện đà, cửa từ trong mở ra, một nữ oa oa mặc đạm tử sắc chạy ra, nữ oa oa ước chừng bảy tám tuổi, lông mi tinh tế cong cong, một đôi mắt to hắc bạch phân minh rất là đẹp, lúc cười coi như biết nói vậy, tóc dài bóng loáng bện thành hai bím, cuối mái tóc cắm hai đóa hồng mai, để nàng như tiểu cô nương từ trong họa bước ra.
Tiểu cô nương mở cửa nhưng không có nhìn đường, mặt vẫn hướng phía bên trong, tự nhiên không nhìn thấy Mục Chiểu đứng ở ngoài, liền thẳng như vậy đụng phải trên người Mục Chiểu, đụng phải nho nhỏ để nàng suýt nữa ngã ngồi ở ngưỡng cửa, cũng may Mục Chiểu đúng lúc đỡ bả vai của nàng, nàng mới không có té ngã.
Ngay thời gian tiểu cô nương đụng vào trên người Mục Chiểu, nam oa oa chừng mười tuổi từ trong nhà chạy ra, nam oa oa mặc một bộ đoạn khâm bố áo thâm lam, tóc chải chỉnh tề, dùng một dây đạm lam sắc buộc lại, mày kiếm mắt sáng, còn tuổi nhỏ lớn lên rất là anh tuấn, không khó sau khi lớn lên hắn tất một công tử tuấn dật, nhiên trang phục đoạn khâm bố áo của hắn, trên tay còn có dược thảo, hết sức như một tiểu dược đồng.
Nam oa oa đi theo phía sau nữ oa oa chạy đến, trên mặt còn lộ thần tình khẩn trương, thấy nữ oa oa đụng phải người suýt nữa té ngã, biểu tình trên mặt khẩn trương hơn, vội vàng vọt tới bên cạnh nữ oa oa bắt được tay nàng vội vàng nói: “Muội muội!”
Mục Chiểu cụp mắt nhìn hai tiểu oa nhi hấp tấp trước mặt, ngẩn người, sau đó cười, “A Uyên, còn có muội muội của A Uyên tiểu điểu nhi, có đúng không?”
Hai tiểu gia hỏa không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt của Mục Chiểu tiếu ý ngâm ngâm.
A Uyên hơi ninh mi, tiểu điểu nhi còn lại là nghiên đầu, trừng mắt nhìn, sau đó mãnh phe phẩy cánh tay của A Uyên hưng phấn nói: “Ca, ca! Thúc thúc này giống ca!”
Mi tâm của A Uyên ninh càng chặt hơn, Mục Chiểu cười đến mãn mắt đều là tiếu ý vui vẻ, những lời này, sáu năm trước tựa hồ cũng đã nghe qua.
Còn không đợi A Uyên phản ứng, tiểu điểu nhi đã dạt cánh tay hắn ra, bính bính khiêu khiêu vào trong nhà chạy ra hậu viện, một bên chạy một bên hưng phấn mà hô: “Cha! Mẫu thân! Ngoài cửa có một thúc thúc cùng ca ca lớn lên như nhau!”
Trong viện, Bách Lý Vân Tựu chính dẫn theo một thùng nước muốn đến trù phòng, nghe được lời của tiểu điểu nhi, tay hơi run lên, đứng vững cước bộ.
Bạch Lưu Ly đang bồi Tinh Thiên cùng Thập Thu chơi kinh ngạc, Ám Dạ đang ôm tiểu Vân Vụ nâng thật cao, nghe tiểu điểu nhi nói suýt nữa làm ngã tiểu Vân Vụ, Ám Nguyệt đang ở tại trù phòng mang hoạt không nghe được thanh âm của tiểu điểu nhi, chỉ thật lâu không thấy Bách Lý Vân Tựu mang nước vào, bất đắc dĩ chỉ có thể đi ra gọi: “Lần tới không cần gia lấy nước nữa! Lâu như vậy!”
Nhiên, Ám Nguyệt tả oán xong, thấy Mục Chiểu ở cửa nhỏ y quán thông với viện tử, cũng ngây ngẩn cả người, phía sau Mục Chiểu, Thính Phong nắm tay của nhi tử hắn Thanh Không cùng nương tử của hắn Cung Tang vừa lúc đi tới, thấy Mục Chiểu, cũng định ở y quán không biết đi nữa.
Chỉ có tiểu điểu nhi lẻn đến trước mặt Mục Chiểu, nghễnh đầu nhìn Mục Chiểu lại nhìn A Uyên, nhíu nhíu mày bỗng nhiên cười nói: “Không giống không giống! Ca ca tương đối khá nhìn đẹp hơn!”
Tiểu điểu nhi nói xong, Mục Chiểu nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu còn cầm thùng nước đứng ở đàng xa bất động nói: “Tựu, nhi nữ ngươi đều lớn như vậy.”
Bách Lý Vân Tựu chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Chiểu, sau đó mang thùng nước vào phòng bếp, lại từ phòng bếp ra mới nhìn Mục Chiểu khẽ mỉm cười nói: “Tiến thất ngồi đi.”
Cả viện trong nháy mắt lại náo nhiệt, tất cả hài tử đều lẻn đến bên người Mục Chiểu xem hắn xem hắn lại nhìn A Uyên, sau đó đều tự phát biểu ngôn luận.
Tinh Thiên: Thực sự rất giống rất giống!
Thập Thu: Mãnh gật đầu, ân!
Thanh Không: A Uyên ca ca tương đối đẹp mắt hơn!
Vân Vụ: Thúc thúc cũng là ca ca của A Vụ cùng tiểu điểu nhi sao?
A Uyên: . . .
Tiểu điểu nhi ở phía sau Tinh Thiên mãnh đẩy hắn một cái, lại kéo cái lỗ tai của Thập Thu, sờ sờ đầu của Thanh Không, ngược lại cố sức véo mặt của Vân Vụ, gương mặt căm giận.
Mục Chiểu nghe một đám tiểu gia hỏa ở bên cạnh hắn líu ríu, không khỏi cười hỏi A Uyên: “Vậy A Uyên theo A Chiểu thúc thúc về nhà, làm nhi tử của thúc thúc có được hay không?”
A Uyên lập tức cách hắn rất xa, tiểu điểu nhi đạp một cước trên đùi Mục Chiểu xong nhảy đến bên người A Uyên nắm chặt cánh tay của hắn, tràn ngập địch ý trừng mắt Mục Chiểu hung nói: “Ca ca là của ta! Là của tiểu điểu nhi!”
Mục Chiểu giật mình, nhận nhận chân chân nhìn tiểu điểu nhi tức giận lại nhìn vẻ mặt nhiều nếp nhăn của A Uyên, lập tức lại nhẹ nhàng cười ra tiếng, thật đúng là quen thuộc nói, cũng thực sự là. . . Một đôi tiểu nhân nhi thật xứng.
Ngay khi Mục Chiểu khẽ cười ra tiếng, bọn tiểu tử lại bắt đầu líu ríu, bất quá lúc này mới lúc này bất đồng lúc nãy, tất cả đều là tất cả đều là đối địch Mục Chiểu.
Tinh Thiên: A Uyên là nhi tử của cha Vân Tựu! Mới không phải nhi tư ngươi!
Thập Thu: Mãnh gật đầu, đúng vậy đứng vậy!
Thanh Không, A Uyên ca ca mới sẽ không cùng ngươi về nhà!
Vân Vụ: thúc thúc xấu! Cha mau đánh thúc thúc xấu!
Bách Lý Vân Tựu: A Uyên là nhi tử ta.
“Các ngươi đám hùng hài tử này, đi chơi đi.” Bạch Lưu Ly bưng thức ăn tiến đến, nhìn thấy là một đám tiểu gia hỏa vây Mục Chiểu cười tủm tỉm, có chút bất đắc dĩ, không khỏi trên đỉnh đầu từng tiểu gia hỏa thưởng một cái gõ, bỗng nghiêm túc nói: “Chơi trong viện, ăn cơm mới chuẩn tiến đến, A Uyên, dẫn bọn hắn đi ra ngoài.”
Bọn tiểu tử không dám nghịch lại Bạch Lưu Ly, vì vậy ngoan ngoãn đi ra, tiểu điểu nhi trước khi đi ra không quên hung hăng trừng Mục Chiểu một mắt, Mục Chiểu cười đến càng vui vẻ hơn.
Bạch Lưu Ly cầm thức ăn trong tay buông xuống, không vui liếc Bách Lý Vân Tựu một mắt, “Bọn nhỏ ngươi cũng theo nháo? Nói như vậy sao?”
Bách Lý Vân Tựu không lên tiếng, Mục Chiểu cười đến càng đắc ý hơn, nhiên ngay khi Mục Chiểu đắc ý, trước mặt hắn bỗng nhiên nhiều hơn một thanh tiểu ngân đao, chính lóe quang ngân bạch sắc bén, tiện đà là tiếng cười nhợt nhạt của Bạch Lưu Ly vang lên, “Mục đại thiếu gia, đánh chủ ý nhi tử của người khác không phải chuyện đúng đắn, ngươi còn không muốn đời này không thể sinh nhi tử chứ?”
Mục Chiểu cứng lưng, đến phiên Bách Lý Vân Tựu cười tủm tỉm uống trà, Mục Chiểu vội vã lắc đầu, Bạch Lưu Ly mới thu hồi tiểu ngân đao, xoay người đến trù phòng bưng thức ăn.
Mục Chiểu thở ra một hơi nói: “Lãnh diện nam, trên người tức phụ nhi của ngươi tùy thời đều mang một thanh tiểu ngân đao? Ngươi không sợ nàng tùy thời cũng có thể thiến ngươi?
“Không sợ.” Bách Lý Vân Tựu tự tại khẽ hớp một miệng trà, “Lưu Ly chỉ thiến người muốn đánh chủ ý A Uyên.”
“Tiểu nhân.” Mục Chiểu nghiến răng nghiến lợi, cũng lấy trà trản bên tay, ngẩng đầu liền uống, tiểu điểu nhi chính cạnh cửa khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của Mục Chiểu.
Mục Chiểu nổi giận, hắn vừa mới ngậm ngụm trà trong miệng liền phun ra, Bách Lý Vân Tựu tay mắt lanh lẹ lấy thức ăn trên bàn ra tránh nước bọt của Mục Chiểu xâm hại.
Mục Chiểu chỉ cảm thấy trong miệng nóng đến lợi hại, vẻ mặt sầu khổ, lại nhìn trà trản trong tay, đâu phải trà mà là một chén nước ớt!
Tiểu điểu nhi vào thời khắc này cách cạnh cửa, vui vẻ sôi nổi chạy ra, Bách Lý Vân Tựu cầm đĩa thức ăn trong tay buông xuống bàn.
Mục Chiểu khó chịu khóe mắt đều chảy nước mắt, ho khan, Bách Lý Vân Tựu hảo tâm vì hắn rót một chén nước lạnh, hảo tâm nói: “Nghìn vạn lần chớ chọc đám tiểu gia hỏa này, đặc biệt tiểu điểu nhi, thù tất dai.”
“. . .” Mục Chiểu uống nước lạnh, chậm khẩu khí tức giận trừng mắt Bách Lý Vân Tựu, “Là do ngươi dạy đi, cư nhiên dạy nữ nhi như vậy! Ngươi vẫn là không phải thân cha.”
Bách Lý Vân Tựu cười nhạt không nói, Mục Chiểu nhìn nụ cười của hắn, bỗng nhiên cũng cười, “Tựu, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là cùng như trước một dạng, dáng dấp một điểm cũng không có thay đổi, duy nhất thay đổi, chính là ngươi không mang mặt nạ.”
Hôm nay Bách Lý Vân Tựu, hai bên gương mặt đồng dạng, không hề thấy phù văn đáng sợ, cả người thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, không thấy vết tích năm tháng nào, bất quá là càng nhiều vài phần thành thục mà thôi.
Mục Chiểu trái lại, chỉ có tự giễu cười cười.
“Có thể.” Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía một đám hài tử trong viện sau lưng Mục Chiểu đang bị Bạch Lưu Ly răn dạy, đạm đạm nhất tiếu, “Mấy năm nay, ta rất vui vẻ.”
“Nhìn ra được.” Không có kích động mấy năm không gặp, bởi vì Mục Chiểu cùng Bách Lý Vân Tựu đều chắc là người sẽ không đem tâm tình viết ở trên mặt, mặc dù trong lòng của bọn họ kích động bực nào, cửa ra nói vẫn là bằng hữu thường xuyên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm uống rượu, “Ta thật ước ao như ngươi.”
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, chỉ là đưa mắt trên người Mục Chiểu, một lát, mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Đến tìm nàng?”
Tay Mục Chiểu để trên bàn mạnh run lên, Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ thở dài một hơi, “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là không có buông xuống sao?”
Mục Chiểu khổ sáp cười, “Ta nghĩ, cả đời này của ta, ta đều không bỏ xuống được.”
Lại là chỉ chốc lát trầm mặc, sau một lát, Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía A Uyên bồi tiểu điểu nhi chơi đùa trong sân, hơi nâng thanh âm nói: “A Uyên, qua đây.”
A Uyên ngoan ngoãn đi tới, kinh qua bên cạnh Mục Chiểu lại cách xa xa.
Bách Lý Vân Tựu sờ sờ đầu của A Uyên, ôn hòa nói: “A Uyên, hai tháng trước, vị di kia trước khi rời đi đã nói với ngươi cái gì?”
Thân thể của Mục Chiểu lại một lần nữa run lên bần bật.