Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 182: chương 182: ngươi đổi rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : NGƯƠI ĐỔI RỒI

Editor: Luna Huang

Mục Chiểu vẫn là như lúc trước một dạng, thích mặc áo bào ám tử sắc hoặc giáng tử sắc, hôm nay hắn, vừa lúc mặc một bộ áo bào một dạng màu sắc với tiểu áo choàng trên người A Uyên, tóc dài cũng giống A Uyên bó trên đỉnh đầu, đồng dạng bạch ngọc quan, chẳng qua là hình dạng bất đồng mà thôi, đó là đếm hoa mai thêu trên vạt áo cũng có tám phần tương tự.

Thảo nào tiểu điểu nhi sẽ nói có một thúc thúc giống tiểu ca ca của nàng, tình hình này, dù cho bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ có cảm giác như tiểu điểu nhi, gia chi lúc này Mục Chiểu đứng ở bên người A Uyên, cho người cảm giác không chỉ là giống nhau mà thôi, mà chân một dạng, chẳng qua là một lớn một nhỏ mà thôi.

Mục Chiểu vẫn là như trước trên mặt mang ý bất cần đời, mặc dù là trời đông giá rét trong tay vẫn là cầm một cái chiết phiến, tựa hồ không có ở bao nhiêu ấn ký thời gian lưu lại trên mặt hắn, hắn liền hàm tiếu như thế đứng ở đàng kia, hình như thời gian trước khi Tố thành đại loạn, hắn vẫn là đại thiếu gia thích sống phóng túng.

Duy nhất cùng trước không đồng dạng là tiếu văn trên khóe mắt của hắn, từ trước, tiếu văn của khóe mắt hắn sâu đậm sâu đậm, hôm nay, mặc dù hắn đang cười, tiếu văn khóe mắt của hắn cũng nhợt nhạt, hình như hắn rất lâu chưa từng cười.

Bách Lý Vân Tựu chinh lăng chỉ là trong nháy mắt, sau đó nét mặt khôi phục thần tình nhàn nhạt như ngày thường, một tay nắm tiểu điểu nhi, một tay khoát lên trên đầu A Uyên, thản nhiên nói với Mục Chiểu: “Nhi tử cùng nữ nhi của ta, A Uyên, tiểu điểu nhi, tới gặp qua A Chiểu thúc thúc.”

Bách Lý Vân Tựu nói rất nhạt, nét mặt vẫn chưa biểu hiện vui sướng khi gặp Mục Chiểu, chỉ lúc nói đến ba chữ ‘nhi tử ta’, hắn thoáng cắn có chút nặng/

A Uyên cùng tiểu điểu nhi tự nhiên là nghe lời trăm miệng một lời kêu một tiếng “Thúc thúc”.

“Tấm tắc, lãnh diện nam, nhi nữ ngươi đều lớn như vậy, thật đúng là để ta đố kị a.” Mục Chiểu cười, trước mặt tiểu điểu nhi ngồi xổm xuống, cùng mắt to của tiểu điểu nhi nhìn nhau nói, “Tiểu điểu nhi? Nhũ danh này trái lại đặc biệt, tiểu điểu nhi, ngươi trái lại lớn lên cùng cha giống nhau như đúc a.”

Tiểu điểu nhi nhìn thúc thúc cười rộ lên xem thật kỹ trước mặt này, đắc ý ngẩng cằm tự hào hừ nhẹ một tiếng nói: “Cha nói, nữ nhi của cha, giống cha!”

“Ha ha, lãnh diện nam, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không biết cùng hài tử vui đùa, nguyên lai ngươi cũng biết a?” Mục Chiểu mặc kệ Bách Lý Vân Tựu lúc này dùng loại nhãn thần nào nhìn hắn, còn ha ha cười một tiếng, sau đó từ tiểu điểu nhi chuyển qua A Uyên trước người Bách Lý Vân Tựu, từ trên xuống dưới nghiêm túc quan sát A Uyên một lần, sau đó tiếu ý thật sâu ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu nói, “Nữ nhi lớn lên giống cha thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng nhi tử này, lớn lên không giống cha cũng không giống mẫu thân, đúng không, lãnh diện nam?”

Bách Lý Vân Tựu không nói gì, chỉ nghe Mục Chiểu tiếp tục cười nói: “Nếu ta nói a, ta cảm thấy hài tử này lớn lên giống ta, đến nữ nhi ngươi cũng nói cùng ta một dạng, sẽ không phải là ngươi trộm nhi tử của ta chứ?”

“Nhi tử, theo cha về nha chứ?”

Mục Chiểu cười tủm tỉm vừa dứt lời, liền tới một lực đạo nho nhỏ tới một người cố sức đẩy, đúng là tiểu điểu nhi ở bên dùng sức đẩy hắn, giận khuôn mặt tươi cười của hắn vừa đẩy vừa reo lên: “Ca ca, của tiểu điểu nhi! Của tiểu điểu nhi! Không phải là của ngươi!”

Lực đạo của tiểu điểu nhi nhỏ đến đáng thương hoàn toàn không có khả năng đẩy ngã Mục Chiểu, thế nhưng biểu tình trên mặt nàng hung ngoan, hình như sau một khắc sẽ nhào lên cắn người xấu Mục Chiểu hình như đến đoạt ca ca với nàng.

Tiểu điểu nhi đẩy ồn ào Mục Chiểu nao nao, sau đó là A Uyên kéo tay của tiểu điểu nhi đến bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu trừng mắt Mục Chiểu hung nói: “Ta là nhi tử của cha cùng mẫu thân! Mới không phải nhi tử của ngươi! Cha, hắn là người xấu!”

“A Uyên, tiểu điểu nhi, không được vô lễ, A Chiểu thúc thúc là khách nhân của cha.” Phản ứng của Bách Lý Vân Tựu chẳng những không giống hai tiểu gia hỏa cường liệt như vậy, ngược lại như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, thanh âm như mới vừa rồi bình thản.

Cha lên tiếng, A Uyên cùng tiểu điểu nhi lập tức yên tĩnh lại, nhưng đều đồng dạng dùng nhãn thần trừng mắt Mục Chiểu.

Mục Chiểu như là không có chú ý tới địch ý của hai tiểu gia hỏa, chỉ là vẫn như cũ cười, đứng trước mặt Bách Lý Vân Tựu, cùng Bách Lý Vân Tựu đối mặt, cười nhìn ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu.

Bách Lý Vân Tựu chỉ là sờ sờ đầu của A Uyên bình tĩnh nói với Mục Chiểu: “Đây là nhi tử ta, họ Bách Lý, tên Uyêm.”

Mục Chiểu như trước tiếu ý nồng đậm, “Tấm tắc, ba người các ngươi rõ ràng không chào đón ta như thế? Thế nào lãnh diện nam, không mời ta vào nhà ngươi ngồi một chút?”

“Cha là cha tốt nhất trên đời này! Mới không phải cái gì lãnh diện nam!” A Uyên tức giận trừng mắt Mục Chiểu tiếu ý ngâm ngâm, bỗng hướng hắn rống lên một tiếng vọt tới trước cửa y quán, tay nhỏ bé cản trước cửa, gương mặt biểu tình “Kiên quyết không cho ngươi tiến đến” Nói, “Không cho ngươi tiến nhà của chúng ta!”

“Nha, tiểu gia hỏa, còn tuổi nhỏ liền biết che chở cha rồi?” Mục Chiểu nhìn thấy A Uyên như vậy, chẳng những không nể mặt, trái lại giả vờ kinh ngạc chớp mắt với A Uyên, “Thật đúng là một hảo hài tử.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyên tức giận, hồng phác phác, rất là khả ái, hết sức không định gặp Mục Chiểu.

“Trong nhà hôm nay bận rồi, bất tiện thỉnh A Chiểu vào trong.” Bách Lý Vân Tựu ôn hoà nói, “Hôm nay sinh thần của khuyển tử, ta đang muốn dẫn bọn hắn ra đường ăn chút đồ, nếu là A Chiểu không ngại, liền cùng chúng ta đi.”

“Cha, không nên, người xấu!” Tiểu điểu nhi dậm chân, lúc này ở trong mắt nàng, thúc thúc này giống như là người xấu cướp đi ca ca, nàng mới không muốn cùng hắn!

A Uyên cũng đang muốn kháng nghị, chợt thấy Bách Lý Vân Tựu đưa tay ra, ôn hòa đối với hắn nói: “A Uyên hiểu chuyện nhất, đến đây, cha mang bọn ngươi đi chơi.”

A Uyên bĩu môi, không nói lời nào, vẫn như cũ trừng mắt Mục Chiểu, Bách Lý Vân Tựu chìm trầm giọng, “Nghe lời.”

A Uyên nghe được thanh âm này của ta thay đổi chìm, lập tức không dám náo loạn, ngoan ngoãn bỏ tay nhỏ vào trong lòng bàn tay dày rộng của Bách Lý Vân Tựu, không quên dắt tay nhỏ bé của tiểu điểu nhi lặng lẽ nói: “Muội muội, chúng ta không để ý tới hắn là được.”

Tiểu điểu nhi lập tức ôm lấy cánh tay của A Uyên, như là sợ hắn sẽ bị người xấu bắt đi khẩn trương nói: “Ca ca, của tiểu điểu nhi!”

“Ân!” A Uyên cố sức gật đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu điểu nhi nói, “Ca ca là của tiểu điểu nhi, sẽ không theo người xấu, muội muội không lo lắng nga!”

Tiểu điểu nhi lại gật đầu.

Mục Chiểu nhìn tình hình này, sờ cằm của mình thở dài một hơi nói: “Xem ra hai tiểu gia hỏa đều không chào đón ra a, lãnh diện nam, oa của ngươi không để cho ta mặt mũi a.”

“Hài tử nhỏ, tính quên lớn, chốc lát nữa ngươi cùng bọn họ chơi bọn họ liền không nhớ rõ.” Bách Lý Vân Tựu để hai tiểu gia hỏa đi phía trước, hắn cùng với Mục Chiểu ở phía sau sóng vai, đợi tiểu điểu nhi chạy đã mệt quay đầu trở lại tìm đến Bách Lý Vân Tựu ôm ôm, Bách Lý Vân Tựu ôn hòa cười, khom người bế nàng lên, A Uyên bên người tiểu điểu nhi ôm rất nhiều đồ ăn vặt, giơ cao một cây mứt quả muốn cho Bách Lý Vân Tựu ăn một miếng, là một cây đến A Uyên cũng chưa cắn qua.

“Cha ăn một miếng ăn một miếng!” A Uyên kiễng chân nâng mứt quả thật cao, Mục Chiểu còn lại là lẳng lặng nhìn phản ứng của Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chỉ là mỉm cười, tiện đà không chút nghĩ ngợi liền cúi người cắn vào mứt quả trong miệng, A Uyên vẻ mặt mong đợi nhìn Bách Lý Vân Tựu, “Cha, có ăn ngon hay không?”

“Ngon.” Bách Lý Vân Tựu cười cười, lúc này A Uyên mới hỉ tư tư tự ăn mứt quả, Bách Lý Vân Tựu tự nhiên đưa tay lấy bọc giấy đựng đầy thức ăn vặt của hắn, cưng chìu cười nói, “Ăn vặt nhiều như vậy cũng đừng để mẫu thân các ngươi biết, đỡ phải lại bị phạt ngồi xổm viện tử.”

“Ân! A Uyên cùng muội muội sẽ không nói! Cha yên tâm, sẽ không để cho cha buổi tối không giường ngủ!” A Uyên một bên ăn mứt một bên bảo đảm.

Mục Chiểu bỗng ha ha cười ra tiếng, tiếng cười to lớn dẫn tới người qua đường liên tiếp quay đầu lại, một vị lão phụ khuôn mặt hiền hoà vừa vặn đi qua bên người Bách Lý Vân Tựu, cười híp mắt hướng Bách Lý Vân Tựu nói: “Ân nhân, lại mang A Uyên cùng tiểu điểu nhi đi chơi a?”

“Hôm nay là sinh thần của A Uyên, dẫn bọn hắn đi ra vui đùa một chút, Lý đại nương đây là muốn đến y quán?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu mặc dù không có ôn nhu như dẫn bọn hắn với A Uyên cùng tiểu điểu nhi, nhưng cũng hòa hòa khí khí.

“Đúng vậy đúng vậy, Mạch Tử hôm qua hái được chút thảo dược về, có thể phu nhân sẽ cần, ta đây liền muốn tặng cho phu nhân!” Lý đại nương cười híp mắt nói.

“Hôm nay muội muội của Lưu Ly xuất giá, Lưu Ly sợ không rảnh, Lý đại nương nếu không lưu ý, ta giúp ngươi mang về cho nàng thế nào?”

“Xem lão thái bà ta trí nhớ kém!” Lý đại nương bỗng nhiên vỗ vỗ trán của mình, “Làm sao đã quên hôm nay muội muội của phu nhân cùng huyền thừa đại nhân đại hôn! Vậy làm phiền ân nhân giúp ta mang dược thảo này này về cho phu nhân, ta sẽ không đi quấy rối phu nhân.”

“Vô sự, một cái nhấc tay.” Bách Lý Vân Tựu nhận lấy giỏ trúc Lý đại nương đưa tới.

Lý đại nương vừa nhìn về phía A Uyên cùng tiểu điểu nhi, cười đến hiền lành nói: “A Uyên, tiểu điểu nhi, hôm nào đến nhà nãi nãi vui đùa một chút có được hay không a?”

“Được nga được nga!” Tiểu điểu nhi vỗ tay nhỏ bé cười đến hài lòng.

Lý đại nương cười đến càng vui vẻ hơn, cước bộ tập tễnh đi, A Uyên hướng về phía nàng nói: “Lý nãi nãi đi chậm một chút.”

“Ai ai, nãi nãi đã biết, A Uyên thật ngoan!” Lý đại nương cười híp mắt đi.

“Xem ra ngươi ở đây chung đụng rất hòa hợp a.” Trên mặt Mục Chiểu lại lần nữa nổi lên dáng tươi cười hoàn khố tổng sẽ không thay đổi.

“Người nơi này, trên mặt không có mặt nạ.” Bách Lý Vân Tựu thản nhiên nói.

Mục Chiểu cụp mắt liếc về phía giỏ trúc trong tay Bách Lý Vân Tựu, nói: “Đây là sao nhìn cũng không giống thảo dược, chỉ là một ít cỏ dại vô dụng đi?”

“Coi như phải, hương thân nhiệt tình, không thể làm khác.” cùng Bạch Lưu Ly một chỗ, Bách Lý Vân Tựu tự nhiên là nhận biết chút dược thảo, hắn tự nhiên cũng biết, rổ trong tay hắn cũng không phải gì đó dược thảo hữu dụng gì.

Mục Chiểu mặc mặc, tiếu ý nổi trong mắt, nhìn thoáng qua A Uyên cùng tiểu điểu nhi vui vẻ, một lát sau mới nói: “Ngươi thay đổi rồi.”

—— đề lời nói ngoài ——

Đến đó, lần ngoại chuẩn bị tiếp cận cuối, các cô nương nếu như muốn nhìn cá nhân lần ngoại của, thúc sẽ lại viết một ít người lần ngoại, các cô nương nếu là không có hứng thú, thúc liền chuẩn bị trứ cấp lần ngoại Họa thượng dấu chấm tròn liễu ~

Truyện Chữ Hay