CHƯƠNG : TA DƯỠNG HẮN
Editor: Luna Huang
Đêm này quả nhiên náo nhiệt, bởi vì thêm hai người, tiện thể để người cả phòng thêm một bụng dấu chấm hỏi.
Cơm tất niên là ăn ở bên nhà chính của Bách Lý Vân Tựu, một cái bàn tròn lớn trong ngày thường chỉ ngồi hai đôi phu thê bọn họ còn buông lỏng một ít, hiện nay thêm một Thính Phong cùng một tiểu A Uyên, liền có vẻ mãn đương đương.
Trong bụng Ám Nguyệt giấu không được vấn đề nhất, trên bàn cơm liên tiếp về phía A Uyên hỏi vấn đề, vấn đề có nhiều như liên hoàn pháo, hoàn toàn không có đem xem A Uyên là tiểu oa nhi hơn hai tuổi, A Uyên đâu nghe hiểu được mấy vấn đề của Ám Nguyệt, Ám Nguyệt bùm bùm hỏi một trận, A Uyên vẫn là vẻ mặt khiếp sanh sanh, nhìn Thính Phong liên tiếp uống rượu một mắt, ôm lấy chén nhỏ Bạch Lưu Ly đặt ở trước mặt hắn, cố ý trợt xuống cái ghế, chạy tới bên cạnh Bạch Lưu Ly, ôm chén nhỏ khẩn ai đến bắp đùi của nàng, thân thể nho nhỏ có chút run.
Bạch Lưu Ly có chút kinh ngạc, Ám Dạ nhìn A Uyên vẻ mặt khiếp khiếp, kinh ngạc cười, “Tiểu gia hỏa này còn biết chọn người?”
Đúng vậy, A Uyên chính là đang chọn người, bởi vì hắn phát hiện người nơi này đều đáng sợ hơn so với Phong thúc, chỉ có di xinh đẹp ôn nhu nhất này, đưa ghế cho hắn, ôm hắn ngồi trên ghế, cho hắn cầm chén, còn có đưa cái thìa gỗ cho hắn, di tốt như vậy, sẽ là mẫu thân của hắn sao?
A Uyên thấy Thính Phong chỉ là đang uống rượu không có nhìn hắn, liền xoay người đối mặt Bạch Lưu Ly, không có lớn mật ôm đùi của Bạch Lưu Ly, mặc dù hắn rất muốn, chỉ là ôm chén nhỏ nghễnh đầu nhỏ nhìn Bạch Lưu Ly đang cúi đầu hướng hắn cười còn xoa xoa đầu hắn, sau đó trong miệng nhớ lại hai từ để người đầy bàn đều sợ ngây người.
“Mẫu thân?” Trong đôi mắt đẹp của A Uyên toát ra quang sáng sủa, là chờ mong.
Bạch Lưu Ly sửng sốt, chính suy tính trả lời thế nào, Thính Phong đã kéo A Uyên đi, túm cổ áo của hắn đưa hắn đến cái ghế lúc nãy mới ngồi qua, quét mắt nhìn hắn một cái nói: “Ăn!”
“Vâng. . .” A Uyên bĩu môi, hít mũi một cái, ôm chén nhỏ cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, Thính Phong gắp mấy miệng thịt nhỏ vào trong chén hắn, liền để tự hắn lấy, bản thân lại tiếp tục uống rượu.
Bầu không khí dị thường quỷ dị, Bạch Lưu Ly muốn khuyên Thính Phong đừng vội uống rượu, lại bị Bách Lý Vân Tựu ngăn cản, chỉ nghe thanh âm hắn thản nhiên nói: “Đừng động hắn để hắn uống, nếu như nàng muốn biết tiểu oa nhi này từ nơi nào tới.”
Ám Dạ cùng Ám Nguyệt hoàn toàn xem Thính Phong một chén lại một chén rượu uống cạn xem là không khí, cười híp mắt ăn xong cơm tất niên, Bách Lý Vân Tựu cũng là như vậy, gắp thức ăn cho Bạch Lưu Ly, hoàn toàn xem như không có Thính Phong.
A Uyên ngồi giữa Thính Phong cùng Ám Dạ, an an tĩnh tĩnh dùng thìa nhỏ múc cơm cùng thịt trong chén, bởi vì niên kỷ còn quá nhỏ, ăn xiêm y đều bẩn, hơn nữa cục thịt hơi lớn, hắn căn bản nuốt không nổi.
A Uyên vẫn cúi đầu, cách Thính Phong, nàng thấy không rõ mặt của A Uyên, chỉ nghe tiếng ho khan của hắn.
Không người nào để ý hắn, Bách Lý Vân Tựu tựa hồ chỉ lo ăn, Thính Phong chỉ lo uống rượu, Ám Nguyệt cùng Ám Dạ nghe không được ho khan của A Uyên, Bạch Lưu Ly cảm thấy chủ tở mấy người nầy thật là quái dị, trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt mới xuất hiện đi tới bên người A Uyên, bế hắn lên, ôn nhu dụ dỗ nói: “A Uyên đến đây, cùng di ăn, đừng để ý tới đám quái nhân này.”
A Uyên thật cao hứng, hắn rất muốn theo sát ngồi với Bạch Lưu Ly, nhưng lại sợ Thính Phong mắng hắn, vẫn là đàng hoàng ngồi ở ghế Bách Lý Vân Tựu dời ới cho hắn.
Bữa cơm tất niên như bình thường hữu thuyết hữu tiếu nhiên bầu không khí lại dị thường quỷ dị duy trì tròn một canh giờ, Bạch Lưu Ly thật không có ở trên bàn cơm ngồi đầy một canh giờ, bởi vì tiểu điểu nhi đói bụng khóc, nàng liền vào buồng trong uy hài tử, đợi nàng uy xong tiểu điểu nhi lại dỗ nàng ngủ lại trở lại nhà chính, vốn có cơm nước tràn đầy đã thu thập sạch sẻ, cũng quét sạch sẻ, trái lại trên bàn có ba vò rượu lớn.
Ám Nguyệt không ở, xác nhận uy Tinh Thiên, Bách Lý Vân Tựu, Thính Phong cùng với Ám Dạ vẫn là ngồi ở tại chỗ, Bách Lý Vân Tựu cầm chén uống rượu, Ám Dạ cầm một vò rượu nhỏ, Thính Phong còn lại là ôm vò rượu to, A Uyên A Uyên ghế trên đang ngủ, trên người đang đắp ngoại bào của Bách Lý Vân Tựu.
Bạch Lưu Ly: “. . .”
Bạch Lưu Ly đang muốn ôm A Uyên vào buồng trong ngủ, đột nhiên nghe được mạnh phách trên bàn, ngước mắt vừa nhìn, là Thính Phong, lúc này đang đứng lên, thân thể có chút lay động, tay phải ấn ở trên bàn, vẻ mặt đỏ bừng, vẻ say rượu mười phần.
Sau lại Bạch Lưu Ly mới biết được, Thính Phong có một mao bệnh, chính là uống say cái gì cũng nói, hơn nữa những câu này đều là lời thật, nên trong ngày thường hắn cực ít uống rượu, sở dĩ mới vừa rồi không có người ngăn hắn không cho hắn uống, bởi vì bọn họ biết Thính Phong đây là bản thân nói ra lời trong ngày thường hắn không muốn nói trước mặt bất luận kẻ nào, cũng bởi vì bọn họ muốn biết chuyện của Thính Phong ba năm nay cùng chuyện của A Uyên.
“Bán Nguyệt gạt lão tử! Để lão tử giúp nàng trông nhi tử một tháng, lão tử thay nàng trông hơn hai năm nàng còn chưa tới lĩnh nhi tử nàng đi!” Thính Phong có chút nghiến răng nghiến lợi, lại một cái vỗ trên bàn, lực đạo mạnh đến liên tiếp chấn động vò rượu trên bàn.
“Nhi tử của Bán Nguyệt tỷ?” Ám Nguyệt vừa vặn đi vào nhà chính, nghe được tiếng nói này của Thính Phong, lập tức nhảy đến trước mặt hắn chỉ vào A Uyên đang ngủ truy vấn, “Hắn là nhi tử của Bán Nguyệt tỷ?”
“Nếu không ngươi cho là lão tử mang theo nhi tử của Mục Chiểu. . . Sai, là Hạ Hầu Chiểu hai năm? Vì hắn nuôi nhi tử hai năm?” Thính Phong lại uống một hớp rượu, giọng nói rất là phiền não, “Nếu không phải đã đáp ứng Bán Nguyệt sẽ vì nàng chiếu cố thật tốt đứa bé này, lão tử sớm đã ném hắn!”
“Hạ Hầu Chiểu hủy gia, Bán Nguyệt lại còn giúp hắn sinh nhi tử! Lão tử lại còn đang giúp hắn nuôi nhi tử!” Nói đến đây, Thính Phong chỉ cảm thấy ngực một trận áp lực khó thư giản, tức giận đem vò rượu trong tay cố sức ném trên mặt đất, sau đó đối mặt với Bách Lý Vân Tựu trọng trọng quỳ xuống, thống khổ nói, “Thính Phong. . . Thẹn với gia! Khẩn cầu gia trách phạt!”
Ám Nguyệt vẫn không thể tiếp thu A Uyên dĩ nhiên là nhi tử của Bán Nguyệt, nắm thật chặt tay của Ám Dạ, môi có chút trở nên trắng, không thể tin nói: “Làm sao có thể chứ, hắn tại sao có thể là nhi tử của Bán Nguyệt tỷ, Bán Nguyệt tỷ hận Mục Chiểu như vậy, không, hắn đã không phải là Mục Chiểu, không còn là Mục Chiểu xứng làm bằng hữu của gia, hắn là Hạ Hầu Chiểu, Hạ Hầu Chiểu hủy đi Vân vương phủ hủy đi gia! Bán Nguyệt tỷ làm sao có thể sẽ vì hắn sinh hài tử?”
Ám Nguyệt càng nói, thanh âm càng run, vai cũng phát ra chiến, Ám Dạ đỡ lấy vai của nàng, mi tâm khẩn túc nói: “Tiểu muội nàng bình tĩnh một chút.” Mục Chiểu lợi dụng gia cũng hủy đi gia, mặc kệ hắn có lý do gì, mặc kệ hắn là vì chính hắn hay vì bách tính Trạch quốc, hắn hủy gia là sự thật, nên bọn họ hận Hạ Hầu Chiểu, thề sống chết sẽ không vì Trạch quốc cống hiến nữa, bọn họ tình nguyện bỏ đi một thân công phu làm một hương dã nông phu bình bình đạm đạm suốt đời, cũng tuyệt không sẽ vì bộ tộc Hạ Hầu phụng một phần lực.
Mà Bán Nguyệt dĩ nhiên, dĩ nhiên ——
“Thính Phong ngươi nhất định lầm rồi!” Ám Nguyệt vẫn không thể tin tưởng.
“Ha hả. . . Ta cũng hy vọng ta lầm dường nào, Bán Nguyệt cùng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng chính tay viết thư, tại sao có thể có giả?” Thính Phong nói, từ trong lòng rút ra một phong thư đưa cho Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu không có nhìn Thính Phong một mắt, càng không có nhìn thư hắn đưa lên một mắt, chỉ là chậm rãi uống rượu, Ám Nguyệt liền cầm thư trên tay Thính Phong, Thính Phong nói tiếp, “Hai năm trước, ta ở Phượng thành Liệt quốc gặp phải Bán Nguyệt, từ trong ngực nàng tiếp nhận hài tử vẫn chưa tới ba tháng, nàng nói là nàng nhặt được hài tử đứa rẻ bị vứt bỏ, ủy thác ta thay nàng chiếu cố một tháng, ta không có suy nghĩ nhiều, đáp ứng.”
(Luna: Kết quả bị gạt haha)
“Thế nhưng một tháng trôi qua, nửa năm năm trôi qua, thậm chí một năm cũng qua, nàng cũng không có xuất hiện nữa, mà đứa bé này, dáng dấp trưởng thành, hoàn toàn chính là dáng dấp của Hạ Hầu Chiểu, ta không phải là người mù, ta nhìn ra được, cũng đoán được, hắn đích xác là một đứa trẻ bị vứt bỏ, là một đứa trẻ bị vứt bỏ không có cha đến nương cũng không cần.”
“Bán Nguyệt sinh hạ hắn lại không cần hắn, ta căn bản không nàng suy nghĩ cái gì, thẳng đến ba tháng trước, ta nhận được phong thư này, mới biết được trong lòng nàng suy nghĩ gì, cũng mới biết được nàng một mực tìm gia.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thính Phong có chút tang thương, lại có chút khổ sáp, làm như vì Bán Nguyệt, vừa tựa hồ không phải.
“Bán Nguyệt tỷ không cần hắn, lại vì sao không cho hắn trở lại bên người Hạ Hầu Chiểu?” Tay của Ám Nguyệt cầm thư có chút run, nhìn Thính Phong một mắt, lại chuyển qua người A Uyên trên ghế.
A Uyên chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, mở to mắt đẹp lại mờ mịt, nhìn người kỳ quái một phòng, trên mặt biểu tình vẫn là khiếp sanh sanh, cầm lấy ngoại bào Bách Lý Vân Tựu đắp lên trên người của hắn rút bản thân lại, hắn cảm giác được, người nơi này không thích hắn, hình như so với gió Phong thúc còn không thích hắn hơn.
Bạch Lưu Ly không có hỏi một câu, chỉ là ngồi xuống chỗ A Uyên, A Uyên rất nhỏ gầy, hơn nữa co lại thành một đoàn, để cái ghế rất nhiều khoảng trống, vừa lúc có thể cho Bạch Lưu Ly ngồi, Bạch Lưu Ly ngồi lên A Uyên cũng không sợ, chỉ là ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, Bạch Lưu Ly mỉm cười, hướng hắn đưa tay ra, A Uyên tức khắc nhào tới trong ngực nàng, thân thể nho nhỏ run run rẩy.
Bạch Lưu Ly không có nói cái gì với hắn, chỉ là nhẹ vỗ về tóc của hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
“Bởi vì ——” Bách Lý Vân Tựu vẫn trầm mặc rốt cục nói, ngước mắt nhìn về phía Ám Nguyệt, “Bán Nguyệt như trước hận A Chiểu, nếu đem hài tử này đưa đến bên người A Chiểu, nàng chỉ sẽ làm một chuyện.”
“Đó chính là,” Bách Lý Vân Tựu lung lay rượu trong chén, giọng nói bình thản đến như nói một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, “Trước mặt A Chiểu giết đứa bé này.”
Bạch Lưu Ly vô ý thức nhẹ nhàng ôm lấy A Uyên, A Uyên thích vị đạo ấm áp trên người nàng, cà cà trên người nàng, những người này nói hắn nghe không hiểu, nếu như Phong thúc cùng bọn họ thương lượng nói cho hắn một mẫu thân, vậy thật tốt quá, nếu như là mẫu thân màu, đó chính là quá quá quá quá. . .quá tốt!
Ám Nguyệt làm rớt thư trên tay, nàng hiểu, Bán Nguyệt tỷ sinh hạ đứa bé này, là vì để chính nàng thống khổ, cũng để cho Hạ Hầu Chiểu thống khổ.
“Hạ Hầu Chiểu mấy năm nay một mực tìm Bán Nguyệt, nhưng không biết Bán Nguyệt sinh một hài tử.” Thính Phong có chút trào phúng cười cười, sau đó tiếp tục đối mặt với Bách Lý Vân Tựu cúi đầu, “Thính Phong không biết phải như thế nào mang đứa bé này nữa, Thính Phong không thể đưa hắn cho Hạ Hầu Chiểu, Thính Phong muốn cầu ý kiến của gia.”
“Đứng lên mà nói đi, ba năm không gặp ngươi, chớ thấy ta liền quỳ.” Bách Lý Vân Tựu đặt chén rượu lên bàn, đưa tay đở Thính Phong dậy.
Lúc nâng Thính Phong dậy, Bách Lý Vân Tựu đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Lưu Ly, cúi đầu nhìn A Uyên trong ngực nàng.
A Uyên thấy hắn vẫn cảm thấy sợ, không khỏi rụt một cái trong lòng Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu quay đầu nhìn Thính Phong cùng Ám Dạ một mắt, hai người tức khắc hiểu ý, một lượt đi tới bên cạnh hắn, một lước đứng ở trước mặt A Uyên, A Uyên lại rụt một cái.
Bạch Lưu Ly không biết Bách Lý Vân Tựu là ý gì, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu hơi thả mềm thanh âm nói: “A Uyên, ở chỗ này chọn một cha đi.”
A Uyên bất động, có lẽ nói hắn nghe không hiểu, Bách Lý Vân Tựu cũng không giận, lại nói: “Vậy chọn một mẫu thân.”
A Uyên bình tĩnh nhìn Bách Lý Vân Tựu chỉ chốc lát, nhìn nhìn lại Thính Phong, không nghe được Thính Phong nói, sau đó mở song chưởng nho nhỏ ôm lấy Bạch Lưu Ly trên ghế, đẩu thanh âm vui vẻ nói: “Mẫu thân!”
“A Uyên.” Bạch Lưu Ly cười xoa xoa đầu của hắn.
Bách Lý Vân Tựu đưa tay áp trên đầu A Uyên, giọng nói nhàn nhạt lại kiên quyết, “Sau này, ta nuôi hắn.”
Mọi người lại lăng, chỉ có Bạch Lưu Ly cạn tiếu, nhẹ nhàng kháp kháp khuôn mặt nhỏ nhắn gầy teo của A Uyên, chỉ vào Bách Lý Vân Tựu nói: “A Uyên, gọi cha.”
A Uyên vẫn còn có chút sợ Bách Lý Vân Tựu, không dám gọi, Bạch Lưu Ly cười ra tiếng.
—— đề lời nói ngoài ——
Trung thu tiết hắc da muội chỉ môn.