Lam Lăng Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất cầm theo thánh dược trị thương và đại bổ hoàn trở về Lam phủ, không để ý tới nô tỳ đi ngang qua mình hành lễ, chạy thẳng tới Nguyệt Thanh uyển.
“Tiểu thư, ngài đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy, trời lạnh lắm, ngài đừng để bị lạnh, để nô tỳ đi nấu một ít canh gừng làm ấm thân thể nhé.” Lam Lăng Nguyệt vừa tới Nguyệt Thanh uyển liền đụng phải Nguyệt Trúc đang ôm bó củi trở về từ ngoài.
“Ta không sao cả, chỉ là ra mua một ít thuốc cho Trang ma ma thôi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi Nguyệt Trúc, từ lúc ta trở về chưa có thời gian chuyện trò cùng ngươi.” Lam Lăng Nguyệt quên mất Nguyệt Trúc, sau khi từ chối đề nghị của nàng chợt nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta có chút cô đơn, nhận ra từ lúc mình trở về hình như có chút lơ là cảm nhận của nàng ta, liền nói một vài lời xoa dịu.
“Không vất vả tí nào, có thể hầu hạ tiểu thư, là phúc phận của Nguyệt Trúc.” Một lời của Lam Lăng Nguyệt khiến cho đôi mắt của Nguyệt Trúc như có dòng nước ấm trực chảy ra, nàng cho rằng tiểu thư đã phiền chán mình rồi, nàng cho rằng nàng đã không thể cùng với tiểu thư nương tựa lẫn nhau như năm năm trước nữa, nhưng một câu nói của tiểu thư đập vỡ tất cả ‘cho rằng’ của nàng, thì ra tiểu thư không có ý ruồng bỏ nàng.
Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy nước mắt lấp đầy trong con ngươi của Nguyệt Trúc, thần tình vốn nghiêm nghị lạnh lùng hơi dịu xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu của nàng ta mà nói: “Nha đầu ngốc đừng suy nghĩ quá nhiều, từ đầu ngươi đã không thể thay thế rồi, ngươi đi nấu cho Trang ma ma một ít cháo trắng đi, lát nữa bà uống thuốc xong sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Nô tỳ đi ngay.” Nguyệt Trúc dùng ống tay áo gạt nước mắt, mừng rỡ chạy tới trù phòng.
Lam Lăng Nguyệt nhìn bóng lưng Nguyệt Trúc mỉm cười, nha đầu Nguyệt Trúc này vui mừng buồn giận viết hết lên trên mặt, vô ưu vô lo tự tại, nàng chỉ có thể ao ước loại cuộc sống này, với vận mệnh của nàng mãi mãi không bao giờ có thể tháo bỏ lớp ngụy trang để người khác nhìn thấy nhược điểm của mình.
Chờ đến khi Nguyệt Trúc chạy xa, Lam Lăng Nguyệt mới đi vào phòng của Trang ma ma, lúc này Trang ma ma đang đối mặt vào tường vận công, nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại mở mắt.
“Tiểu thư, người đã trở về, ma ma khiến người nhọc công rồi.” Trang ma ma nhìn hai má Lam Lăng Nguyệt bị lạnh đỏ ửng, tính toán canh giờ cũng chưa qua nửa canh giờ, khí tức trên cơ thể tiểu thư còn có chút hỗn loạn, xem ra đã gấp rút chạy đến đây, phần tâm ý tiểu thư dành cho mình này làm bà quá đỗi mừng vui.
“Ma ma nói gì vậy, trước tiên uống đại bổ hoàn được chế từ linh chi ngàn năm này đi.” Lam Lăng Nguyệt lấy ra chiếc hộp đựng đại bổ hoàn trong hà bao ra đưa cho Trang ma ma ý bảo bà uống.
Trang ma ma vừa nghe được chế thành từ linh chi ngàn năm, liền có ý từ chối, linh chi ngàn năm là thánh dược trị thương, rất hiếm có chứ đừng nói là luyện thành đan dược, thân thể của bà đã có thể dùng gần đất xa trời để hình dung, ngoài tốt trong hỏng, thuốc quý như thế mà dùng trên người bà thì đúng là đáng tiếc.
“Ma ma, người đừng từ chối, hết thuốc có thể chế lại, nhưng người trong lòng Nguyệt nhi là vô giá, trước đây là Nguyệt nhi không hiểu chuyện, không suy nghĩ cho người, khiến người bận tâm, chuyện trọng yếu trước mắt chính là chăm sóc thân thể người cho thật tốt, để Nguyệt nhi có cơ hội đền đáp người.” Lam Lăng Nguyệt không cho Trang ma ma cự tuyệt lần nữa, đưa viên thuốc cho Trang ma ma.
Cuối cùng Trang ma ma không từ chối Lam Lăng Nguyệt nữa, đôi tay chai sạn run rẩy nhận viên thuốc rồi nuốt vào, linh chi ngàn năm vị đắng ngắt, Trang ma ma nhíu mày, Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng rót chén nước ấm đưa cho Trang ma ma.
“Ma ma, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở Nguyệt Thanh uyển nếu không quá quan trọng thì giao cho Nguyệt Trúc quản lý giúp người, nha đầu kia ngoại trừ ruột để ngoài da ra, nhân phẩm cũng không tệ lắm, là một người có thể sử dụng.” Chờ sắc mặt của Trang ma ma chuyển biến tốt hơn, Lam Lăng Nguyệt không muốn Trang ma ma quá mệt mỏi nên đã chia một ít việc lặt vặt cho Nguyệt Trúc quản lý, giảm bớt gánh nặng cho Trang ma ma.
“Cũng được, nha đầu kia cũng thật sự nên học hỏi kinh nghiệm.” Trang ma ma gật đầu, cho dù là tiểu thư không đề cập tới thì chính bà cũng muốn tìm thời điểm để bàn bạc với tiểu thư, dù sao tình trạng của bà hiện giờ, nên bồi dưỡng một người nối nghiệp, nếu như mình có gì bất trắc có thể thay thế bà chăm sóc cho tiểu thư, mà Nguyệt Trúc vừa vặn là người thích hợp.
Giữa lúc hai người còn đang nói chuyện phiếm, Nguyệt Trúc đã bưng cháo trắng đi đến, Nguyệt Trúc biết Trang ma ma thích ăn hơi mặn, nhưng tiểu thư phân phó không thể quá mặn, Nguyệt Trúc cũng chỉ đành cho chút váng đậu vào để tăng cảm giác thèm ăn cho Trang ma ma.
“Ma ma, đây là tiểu thư cố ý dặn dò làm cho ngài, trời lạnh, ngài ăn ngay kẻo nguội.” Nguyệt Trúc đặt bát cháo trắng lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Trang ma ma, tới bên cạnh Trang ma ma, chuẩn bị nâng bà dậy dùng bữa.
“Con nhóc này đúng là nhắc cái có mặt luôn, vừa rồi ta và tiểu thư còn đang nói về ngươi, tức khắc ngươi đã xuất hiện rồi.” Lúc Nguyệt Trúc đỡ Trang ma ma dậy ăn cơm, bà cười trêu chọc nói.
“Tiểu thư, có phải người và Trang ma ma đang nói xấu gì em phải không.” Đôi mắt to lóng lánh của Nguyệt Trúc nhìn chằm chằm vào Lam Lăng Nguyệt cố gắng tìm ra đáp án trên người.
Lam Lăng Nguyệt và Trang ma ma liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn vẻ mặt trẻ thơ vô tội của Nguyệt Trúc, trong lòng nổi lên ý đồ trêu chọc.
“Đúng thế, ta và Trang ma ma đang bàn bạc xem bao giờ thì gả Nguyệt Trúc đây.” Lam Lăng Nguyệt cố ý đanh mặt, giả bộ đang ra một quyết định trọng đại.
“Dạ?” Trong chớp mắt gương mặt ngây thơ của Nguyệt Trúc biến thành trái khổ qua, giống như bị dọa sợ, ánh mắt hướng về phía Trang ma ma tìm tòi.
Rốt cuộc Trang ma ma nhịn không nổi phụt cười: “Nha đầu này thật đúng là dễ bị lừa, tiểu thư đùa ngươi thôi, ta và tiểu thư đang bàn là giao cho ngươi một nửa công việc chức vụ quản lý để ngươi học cách quản lý.”
“Trang ma ma, ta còn chơi chưa đã mà, nhanh vậy mà người đã bại lộ rồi, chẳng thú vị gì hết, Nguyệt Trúc, ngươi phải theo học Trang ma ma cho thật tốt, thân thể Trang ma ma hiện giờ yếu, không thể làm lụng vất vả quá mức, sau này ngươi nên chú tâm nhiều hơn, như thế nào?” Lam Lăng Nguyệt thu lại vẻ mặt đăm chiêu, nghiêm trang nói.
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không để cho ngài thất vọng.” Nguyệt Trúc bày ra vẻ mặt quyết tâm, nàng sẽ không phụ tín nhiệm của tiểu thư giành cho mình.
“Đáng tin là được, ngươi cứ làm việc cần làm đi, tới chiều Trang ma ma sẽ dạy ngươi cặn kẽ.” Lam Lăng Nguyệt phân phó xong Nguyệt Trúc liền ý bảo nàng rời đi trước.
Sau khi Nguyệt Trúc rời đi, Lam Lăng Nguyệt ngồi bên giường Trang ma ma, chờ Trang ma ma dùng xong đồ ăn sáng mới lấy ra thuốc chữa thương còn dư lại một ít ở Quỷ Trung đường từ trong hà bao ra đưa cho Trang ma ma.
“Kiên trì hằng ngày sau khi ăn sáng xong dùng hai viên thuốc này, đến khi người dùng hết số thuốc này thì nói cho ta biết, ta sẽ bắt mạch cho ngươi để xem tình hình hồi phục mà phối hợp.” Lam Lăng Nguyệt dặn dò Trang ma ma cách thức dùng.
“Mấy viên thuốc này là đan dược thượng phẩm trị thương, xem ra việc kinh doanh của Quỷ Trung đường của tiểu thư không tệ lắm.” Trình độ của Trang ma ma với thảo dược khá tốt, nghe qua liền biết trong mấy thứ thuốc này phối trộn biết bao nhiêu dược vật quý giá.
“Tuyệt lắm, ít ra sau khi di dời từ Hỏa Linh quốc đến Kim Hoa quốc, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng đã có lợi nhuận rồi.” Lam Lăng Nguyệt coi Trang ma ma như người nhà không hề giấu giếm tình hình Quỷ Trung đường của nàng.
Ngắn ngủi hơn mười ngày cũng đã thu được lợi nhuận, Trang ma ma đích thật có chút giật mình, điều này khiến cho bà có vài phần hứng thú với việc kinh doanh của Quỷ Trung đường của tiểu thư, như thế sau này nếu tiểu thư tiếp nhận tổ chức kia sẽ có chút kinh nghiệm, ứng phó cũng sẽ không quá vất vả.
“Nhớ kỹ chớ kiêu căng nóng nảy, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm.” Trang ma ma cũng không định khen tiểu thư, ngược lại nhắc nhở nàng ấy, dù sao tiểu thư tuổi còn nhỏ đã có thành công như vậy, nhưng nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền.
“Ma ma yên tâm, ta cũng trao quyền cho cấp dưới, mỗi một cấp bậc đều có một tạp quan quản lý bậc, ta cũng sẽ nhớ lời người tặng, người vừa uống xong đại bổ hoàn nên ngủ một giấc, khi ngủ giảm tiêu hao sự trao đổi chất sẽ làm ít mà công lớn.” Lam Lăng Nguyệt cũng không muốn quấy rầy Trang ma ma thêm nữa nên ý bảo bà nghỉ ngơi, sau đó rời đi.
Cả ngày hôm đó Lam Lăng Nguyệt dành phần lớn thời gian giam trong phòng nghiên cứu, gần đây nàng cảm thấy hứng thú với giải phẫu, nhưng lật đọc rất nhiều y thư đều ghi chép rất ít về vấn đề này, ngược lại trong một vài dã sử có nhắc tới nhưng chẳng qua được coi như bàng môn tà đạo, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể căn cứ vào trí nhớ của mình vẽ chức năng kết cấu và xương cơ thể người thành bản đồ, sở dĩ nàng muốn làm cái này là vì người thời không này mắc khá nhiều bệnh về tim, nàng chỉ có thể nắm chắc kết cấu chức năng cùng với những bộ vị nhỏ bé trên cơ thể người, tương lai mới có thể ở thời đại này thực hiện phẫu thuật nối mạch thay tim.
Một ngày bất tri bất giác trôi qua, đêm khuya, chờ tất cả mọi người đi vào giấc ngủ, Trang ma ma đổi sang y phục dạ hành, bởi vì lúc sáng uống đại bổ hoàn rồi ngủ một giấc, hiện giờ tinh thần bà đã tốt hơn nhiều, nhìn xung quanh xác định không có ai theo dõi, tung mình chạy dọc theo mái hiên ra ngoài.
Tới ba miếu thần vùng ngoại ô, Trang ma ma lấy ra sáo ngọc thổi ám hiệu, rất nhanh hắc y nhân ẩn núp trong bóng tối liền xuất hiện trước mặt Trang ma ma.
“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.” Một đám hắc y nhân lần lượt xuất hiện rối rít quỳ xuống thỉnh an.
“Tất cả đứng lên đi, hôm nay triệu hoán các vị đầu mục tới là có chuyện quan trọng cần các ngươi đi làm, trước đó ta sai các ngươi điều tra về động tĩnh của Ngự Phong đường, đã tra được gì hay chưa.” Trang ma ma ổn định lại chân khí có chút tán loạn khi hơi động tới nội lực, lạnh giọng nói.
“Giáo chủ, dựa vào tin tức phản hồi từ nội tuyến, Ngự Phong đường đã phái hai đại hộ pháp là Hồng Y và Thanh Sắc tìm kiếm tung tích của chủ tử, hơn nữa hai người còn lập giấy sinh tử, hai người đó là cánh tay phải trái của Phong Thần, xem ra lần này để tìm kiếm ngài đã phải bỏ ra vốn lớn.” Một hắc y nhân giọng trầm thuật lại tình hình gần đây của Ngự Phong đường.
“Đã tám năm trôi qua mà tính nết Phong Thần vẫn không sửa được, xem ra trận chiến này không thể tránh khỏi.” Trang ma ma thở dài, mấy ngày qua bà luôn có một dự cảm không lành, từ sau khi biết được Ngự Phong đường tới Kim Hoa quốc, bà đã như vậy rồi, chẳng qua may mắn chính là ả chỉ tìm một mình bà, cũng có nghĩa là tiểu thư an toàn.
“Giáo chủ, những năm gần đây chúng ta nén giận cũng đủ nghẹn rồi, đã sớm muốn đánh một trận ra ngô ra khoai với mụ già Phong Thần kia, bà ta quá hống hách, khiến chúng ta chỉ có thể bí mật làm việc.” Thủ lĩnh ám vệ của Khinh Kỵ doanh Lý Đấu bày ra bộ mặt uất ức.
“Im, suy nghĩ của các ngươi bản giá chủ sao có thể không biết, hôm nay bản giáo chủ muốn nói về nội tình với các ngươi, sở dĩ bản giáo chủ như vậy không phải là vì sợ Ngự Phong đường, chỉ là trận chiến tám năm trước đó bản giá chủ bị trọng thương, nội thương quá nặng qua tám năm rồi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, ả độc phụ Phong Thần kia xuống tay tàn nhẫn, không có mười phần nắm chắc thì bản giá chủ không muốn dùng tính mạng của các ngươi làm tiền đặt cược, cho nên mới không đột ngột đi báo thù.” Trang ma ma hạ mí mắt để các thủ lĩnh doanh trại không nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này.
“Giáo chủ, lời ngài nói chúng ta hiểu rồi, cùng lắm thì chết thôi, giáo của ta lại sợ đám chó rẻ rách Ngự Phong đường kia sao, tám năm trước bởi vì một câu của ngài mà huynh đệ chúng ta quy ẩn cùng ngài ở Kim Hoa quốc, hiện giờ chỉ cần ngài nói một câu, chúng ta sẽ lật tung hang ổ của mụ ta.” Thủ lĩnh Ám Dạ doanh Dạ Tình che một nửa mặt, trong lời nói lỗ mãng chen lẫn quyết tâm.
“Đúng thế, giáo chủ, chúng ta để cho đám rác rưởi miệng còn hôi sữa nhìn chúng ta bằng nửa con mắt, để cho bọn chúng tác oai tác quái như vậy ư.” Lời nói của mấy người dẫn dầu đâm nhói điểm yếu mềm trong lòng mọi người, nháo nhào lên tiếng.
“Yên lặng, bất kể là tám năm trước hay là tám năm sau, các ngươi đều lựa chọn đồng sinh cộng tử, bản giáo chủ vì cảm động, trong vòng nửa tháng mỗi doanh trại phải chỉnh đốn lại tất cả ám vệ môn đồ, không có chỉ thị của ta cho dù là ai cũng không được coi thường làm loạn, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết ân oán với Ngự Phong đường.” Lòng phẳng lặng tám năm của Trang ma ma, dưới sự hô hào của mọi người từ từ sống dậy.
“Ha ha ha ~ ha ha ha ~.” Mọi người trong giáo tông sử dụng phương thức ăn mừng đặc biệt để chúc mừng nghĩa cử lớn của giáo chủ.
“Dạ Tình, ngươi đi điều tra toàn bộ nội tình của Quỷ Trung đường, và những thứ liên quan đến từng đường chủ.” Trước mắt Quỷ Trung đường càng lúc càng lên, dù sao cũng là tai vách mạch rừng, Trang ma ma không yên tâm bên trong Quỷ Trung đường của tiểu thư có nội gián hay không.
“Giáo chủ, ha ha, chỗ thuộc hạ có tư liệu đầy đủ về Quỷ Trung đường, Ám Dạ doanh chúng ta chuyên thu thập tình báo mà, gió thổi cỏ lay tại Kim Hoa quốc này đều không lọt qua nổi mắt chúng ta, từ ngày đầu tiên Quỷ Trung đường tiến vào chiếm giữ Kim Hoa quốc ta đã sai người tìm hiểu.” Dạ Tình vừa nghe thấy chủ tử có hứng thú với Quỷ Trung đường, vội dùng giọng điệu nịnh nọt giống như tranh công.
“Công việc thu thập tình báo này, không tệ lắm, vậy ngươi nói cho ta nghe những gì ngươi thu thập được về Quỷ Trung đường đi.” Trang ma ma liếc cặp mắt có pha hứng thú về phía Dạ Tình.
“Theo ta được biết chủ Quỷ Trung đường này là một nữ tử tuổi còn rất trẻ, nhưng thân phận vô cùng thần bí, Quỷ Trung đường bắt nguồn từ Hỏa Linh quốc, hai năm trước đột nhiên phất lên, hơn nữa khi đó cũng tạo ra náo động không nhỏ ở Hỏa Linh quốc, Quỷ La Sát này bởi vì y thuật cao minh mà thanh danh lan truyền rộng rãi, người đứng đầu của nàng ấy là Quỷ Tiên Tử Hoa Ngạo Tuyết, người đứng thứ hai là Lãnh Huyết Hồn Trầm Mai Tuyệt, người đứng thứ ba là Ngạo Kiều Hồ Thương Yêu Nhi, người đứng thứ tư là Bạch Diện Xà Hách Liên Thương Hải, bốn người này đa phần là được Quỷ La Sát cứu từ Quỷ môn quan về, tuyệt đối trung thành với Quỷ La Sát, Quỷ La Sát còn có hai hộ pháp nhưng thân phận không rõ ràng, giống như bị người xóa đi, tra không ra, cũng như không có ai nhìn thấy hình dáng của hai người ấy.” Dạ Tình có biệt tài chỉ cần gặp qua thì sẽ không quên, chỉ nhìn qua tư liệu về Quỷ La Sát một lần liền có thể đọc làu làu.
“Quả thật là tường tận tỉ mỉ, chỉ cần bốn đường chủ không hai lòng là được.” Trang ma ma tặng cho Dạ Tình ánh mắt tán thưởng, người này thật đúng là đào từng người một bên cạnh tiểu thư, không thể không nói Dạ Tình đúng là rất để tâm.
“Đáng tiếc chính là đến giờ ta vẫn chưa tìm ra được gia sản của Quỷ La Sát, đây là sỉ nhục trong cuộc đời làm tình báo của ta.” Dạ Tình lẩm bẩm, Quỷ La Sát giống như một người đột ngột xuất hiện, không hề có một chút tin tức để có thể tra, như thể được một thế lực mạnh mẽ bảo vệ, là biên giới hắn không tài nào chạm vào được.
“Việc này tới đây là dừng, về sau ngươi không cần để ý tới Quỷ La Sát nữa, sau này có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân cụ thể, được rồi, các ngươi đi chuẩn bị đi, quý trọng nửa tháng bình yên này cho thật tốt, nửa tháng sau, nếu như may mắn sống sót ta và chúng doanh nâng cốc trò chuyện vui vẻ, không say không về.” Trong mắt Trang ma ma thoáng qua một tia khát khao, bà đã bao năm không để mình say mèm, tám năm qua hầu như bà luôn hành sự trong cảnh giác cao độ, nói gì tới uống rượu, rượu vào hỏng việc, giống như tám năm trước nếu không phải bà say, bị kịch cũng sẽ không ập tới nhanh như vậy.
Chờ mọi người rời đi hết, Trang ma ma đứng ở tầng cao nhất miếu tam thần, hai tay vắt ra sau lưng, y phục dạ hành tung bay theo gió rét, đêm nay trăng rất sáng, lạnh quá, bà cược mình có thể thắng, cược chính mình không thể phụ sự nhờ vả.
Gió lạnh vù vù thổi liên tục, từ nửa đêm về sáng sấm chớp vang dật, đến sáng hôm sau thì đổ một trận tuyết lớn đúng kỳ, Lam Lăng Nguyệt canh năm rời giường hoảng sợ nhìn trận tuyết lớn, giẫm xuống đất ọt ẹt, nhìn hoa tuyết rơi càng lúc càng dày, không thể luyện võ thì tới Vân Thanh uyển chồng hai người tuyết chờ đến khi tiểu Hạo nhi rời giường nhất định sẽ rất thích thú.
Lam Lăng Nguyệt bọc mình trong một mớ áo dày, đạp lên hoa tuyết để lại vết chân sâu hoắm đi về phía Vân Thanh uyển, lúc này sắc trời vẫn hơi tối, hơn nữa tuyết tương đối dày, Lam Lăng Nguyệt bước đi thật chậm.
Lúc tới Vân Thanh Uyển thì Thủy Tinh đã dậy rồi, sau khi tới phòng bếp đun nước thì nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt bước vào trong uyển.
“Đại tiểu thư, sao người tới đây sớm thế, phu nhân và thiếu gia vẫn còn ngủ.” Thủy Tinh tiến lên nghênh đón, nhìn hoa tuyết phủ đầy trên tóc Lam Lăng Nguyệt nhẹ giọng bẩm báo.
“Không sao, để bọn họ ngủ thêm một lát nữa, ta tới đắp người tuyết cho tiểu Hạo nhi bất ngờ, Thủy Tinh, nếu ngươi đã dậy rồi thì hai người chúng ta cùng làm, trời lạnh như thế này vận động nhiều một chút rất tốt cho cơ thể đấy.” Lam Lăng Nguyệt nói xong ý đồ đến, liền bảo Thủy Tinh và mình tạo cho tiểu Hạo nhi một bất ngờ.
“Đắp người tuyết, dạ được.” Thủy Tinh lúc nghe thấy đắp người tuyết hai mắt sáng ngời, lần duy nhất nàng đắp người tuyết là lúc còn bé, đó cũng là tháng ngày nàng vui vẻ nhất, hồi đó sau khi mẫu thân chết, kế mẫu luôn không vừa lòng nàng, động chút là đánh, niềm vui duy nhất của nàng chính là đắp người tuyết.
Lam Lăng Nguyệt thấy Thủy Tinh đồng ý liền lăn một quả cầu tuyết to ở trong uyển, thấy Thủy Tinh vẫn đang ngẩn người nhanh chóng nhắc nhở: “Thủy Tinh, đừng đứng ì nữa, nhanh lên một chút, thời gian cho chúng ta không nhiều lắm đâu.
Giọng nói của Lam Lăng Nguyệt kéo Thủy Tinh từ trong ký ức trẻ thơ trở về, cười ngây ngô với Lam Lăng Nguyệt một chút rồi buộc tóc lại, thấy không cản trở đến công việc lúc ấy mới ngồi xổm người xuống lăn thành hình người tuyết cùng với Lam Lăng Nguyệt.
Hai người tốn rất nhiều thời gian mới lăn xong thân thể người tuyết một viên lớn một viên nhỏ, lúc này sau lưng Lam Lăng Nguyệt đã đầm đìa mồ hôi, lăn cầu tuyết cũng là một việc cần đến kỹ thuật.
“Đại tiểu thư, thân thể người tuyết này đã làm xong, ta đi củ cà rốt và mũ rơm cho nó.” Thủy Tinh lau mồ hôi trên trán bởi vì vận động mà chảy ra, liền đi tới trù phòng, bưng ấm nước nóng trên bếp lửa nhỏ xuống, cầm cà rốt và mũ rơm dùng trong thời điểm canh tác đi ra.
Hai người trang trí cho người tuyết trong Vân Thanh uyển xong, tuy rằng hai quả cầu tuyết có chút xiên xẹo, nhưng nhìn tàm tạm được, Lam Lăng Nguyệt tự an ủi chính mình.
Hai người ngồi trên hành lang quan sát thành quả một canh giờ, mặc dù trên đầu hai người đầy hoa tuyết, nhưng nhìn cái người tuyết tức cười kia ở giữa uyển khiến hai người bật cười.
Lúc này sắc trời từ từ hửng sáng, Thu Nhược Thủy mặc đồ cho tiểu Hạo nhi xong, liền dắt tay nhỏ của thằng bé bước ra từ trong phòng, vừa mới ra khỏi phòng tiểu Hạo nhi nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt đang ngồi cạnh hành lang đầu tiên.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Bởi vì tiểu Hạo nhi mặc rất nhiều y phục cho nên cánh tay nhỏ vung vẩy, vô cùng mừng rỡ nhào vào lòng Lam Lăng Nguyệt.
Có lẽ do tiểu Hạo nhi kích động chạy nước rút hơi mạnh, lúc Lam Lăng Nguyệt nhận lấy cái ôm, mất thăng bằng ngã xuống đất, mà tiểu Hạo Nhi ngã xuống bên cạnh nàng lại không bị thương.
“Tiểu Hạo nhi, đệ hình như mập ra, tỷ tỷ bị đệ đè sắp không thở nổi luôn.” Lam Lăng Nguyệt ho khan hai tiếng, ý bảo tiểu Hạo nhi xuống khỏi người mình.
“Béo đâu mà béo, là do y phục của tiểu Hạo nhi nặng đấy chứ.” Tiểu Hạo nhi chu miệng, vội vã bò dậy từ trên người Lam Lăng Nguyệt, xám xịt ngụy biện sự thật bản thân mình béo.
“Được rồi, sau này phát hiện mình mập ra thì mặc thêm một lớp y phục nhé, trang phục hôm nay của đệ giống hệt với mấy hôm trước.” Lam Lăng Nguyệt không muốn đả kích tiểu Hạo nhi, liền nói bóng nói gió thằng bé.
"(^__^) hì hì, tỷ tỷ lòng dạ thật thâm hiểm.” Đôi mắt tiểu Hạo nhi đờ đẫn một hồi, chợt lộ ra tia sáng, làm mặt xấu lè lưỡi với Lam Lăng Nguyệt.
“Được rồi, hai tỷ đệ các con, mùa đông giá rét Nguyệt nhi sao không mặc thêm áo, trên đất lạnh như vậy, sao trên đầu và y phục của con dính nhiều hoa tuyết thế, mau theo mẹ vào phòng chỉnh lại, tránh bị cảm lạnh.” Ánh mắt của Thu Nhược Thủy hoàn toàn đặt lên Lam Lăng Nguyệt và tiểu Hạo nhi, không nhìn thấy trong uyển có vị đại ca người tuyết đứng canh giác tiêu sái trong gió.
“Không sao đâu mẫu thân, con đã uống Ngự Hàn đan, phải rồi, Thủy Tinh, ngươi cũng uống cái này đi, tránh bị cảm.” Lam Lăng Nguyệt trả lời mẫu thân xong, sực nhớ chưa đưa cho Thủy Tinh, liền lấy từ trong hà bao ra một viên thuốc đưa cho Thủy Tinh đã bắt tay hợp tác đắp người tuyết với mình.
“Oa, oa, người tuyết lớn quá đi.” Tiểu Hạo nhi hơi chậm chạp rốt cuộc kịp thời phản ứng, nhìn thấy người tuyết lớn ở giữa uyển, mắt cười híp tịt, không để ý tới tuyết lớn vẫn đang rơi đi tới chỗ người tuyết.
Lúc này Thu Nhược Thủy nghe thấy tiếng hét của tiểu Hạo nhi mới dời ánh mắt tới người tuyết, không cần đoán cũng biết người tuyết là do Thủy Tinh và Nguyệt nhi đắp, chỉ là thân thể tiểu Hạo nhi mặc dù đang trong quá trình điều trị của Nguyệt nhi, nhưng tuyết lớn như vậy, tiểu Hạo nhi đứng ở trong tuyết, Thu Nhược Thủy vẫn có chút lo lắng.
“Hạo nhi, mau trở về đi, tuyết lớn lắm, con sẽ bị bệnh đấy.” Mặc dù Thu Nhược Thủy lâu rồi không thấy tiểu Hạo nhi tươi cười vui vẻ như vậy, nhưng người làm mẹ luôn đặt sức khỏe của con mình lên hàng đầu.
“Mẫu thân, mẹ không cần lo lắng, con đã chuẩn bị sẵn rồi, Ngự Hàn đan này dành cho mẹ, cái nhỏ cho tiểu Hạo nhi, Ngự Hàn đan làm hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên không gây tác dụng phụ nào, tiểu Hạo nhi dùng cũng sẽ không gây phản ứng xấu nào cho cơ thể, chuyện này mẹ có thể yên tâm, hiếm khi tiểu Hạo nhi vui vẻ như thế, chi bằng chúng ta chơi cùng với thằng bé đi.” Lam Lăng Nguyệt đưa viên Ngự Hàn đan lớn cho Thu Nhược Thủy xong, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tiểu Hạo nhi.
“Tiểu Hạo nhi, há miệng nào, ăn viên kẹo đường này xong là đệ có thể chơi trong tuyết rồi.” Bởi vì Ngự Hàn đan được làm hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên nên tương đối đắng, Lam Lăng Nguyệt biết tiểu Hạo Nhi sợ đắng nhất nên nói đây là kẹo đường để dụ dỗ thằng bé ăn.
Phản ứng đầu tiên của tiểu Hạo nhi đối với dược vật chính là ghét bỏ, lúc cái mũi nhỏ ngửi được vị đắng trên viên thuốc, quay ngoắt mặt đi nói: “Tỷ tỷ nói dối, rõ ràng là đắng, không phải kẹo đường, Hạo nhi không ăn.”
“Không ăn hả, được thôi, nếu như đệ cảm lạnh sinh bệnh, ngày mai lúc đi học tỷ sẽ bảo mẫu thân mặc cho đệ thêm vài lớp, đến lúc đó mấy bé gái không chỉ nói đệ là quả cầu thịt, đoán chắc sẽ biến thành quả cầu luôn ấy chứ.” Lam Lăng Nguyệt thấy mình dụ dỗ không hiệu quả, liền bắt đầu ép buộc cứng rắn.
Âm trong lời Lam Lăng Nguyệt còn chưa dứt, tay nhỏ của tiểu Hạo nhi đoạt lấy dược hoàn trong tay của Lam Lăng Nguyệt, không nói hai lời liền bỏ vào miệng nuốt xuống, chẳng qua vị đắng nồng đậm lan tỏa trong miệng của tiểu Hạo nhi, khiến gương mặt trơn mịn của thắng bé biến thành hình cái bánh bao.
(Ý là nhăn nhúm lại.)
“Tỷ tỷ, đắng chết mất.” Tiểu Hạo nhi lẩm bẩm, mặc dù vị đắng rất đậm nhưng trong lời nói của thằng bé vẫn mang theo chút tinh nghịch.
“Vậy à, đệ nghe lời như vậy thưởng cho đệ mứt quả nè.” Lam Lăng Nguyệt sớm đã chuẩn bị, biết tiểu Hạo nhi sợ đắng nên trước khi ra cửa đã cho hai miếng mứt quả vào trong hà bao.
Sau khi hai mứt hoa quả xuống bụng, vị đắng chậm rãi tan đi, cuối cùng gương mặt bánh bao nhăn nhúm của tiểu Hạo nhi cũng tròn trở lại, nô đùa với người tuyết quên trời quên đất.
“Tỷ tỷ, người tuyết này có tên không vậy.” Chơi một hồi lâu, tiểu Hạo nhi chợt nhớ ra điều gì đó, ngồi giống với người tuyết ngẩng lên gương mặt rạng rỡ.
“Vẫn chưa có, tiểu Hạo nhi thấy gọi là gì thì hợp.” Lam Lăng Nguyệt còn chưa nghĩ tới việc đặt tên cho người tuyết, trong thế giới người trưởng thành thì người tuyết chỉ là một thứ đồ chơi, còn trong thế giới tiểu Hạo nhi, người tuyết có lẽ là một người bạn bằng da bằng thịt.
“Tỷ tỷ, mẫu thân, mọi người nhìn mặt tiểu tuyết nhân tròn tròn giống tiểu Hạo nhi không, vậy thì gọi hắn là tiểu Hạo nhi số hai có được không.” Tiểu Hạo nhi chống nạnh ngửa đầu để mọi người tìm nét tương đồng giữa thằng bé và người tuyết.
Lam Lăng Nguyệt tức thì đổ vạch đen, việc này còn khó hơn cái game pikachu ở thời hiện đại, bất quá khiến nàng cảm thấy đáng sợ hơn chính là cái tiểu Hạo nhi số hai kia.
(Là cái game tìm hai hình giống nhau nối với nhau để ăn điểm.)
“Được, tiểu Hạo nhi thích là được.” Thu Nhược Thủy vẫn cười dịu dàng như cũ, bà luôn cưng chiều nhi nữ.
“Thật ư, tỷ tỷ, vậy chúng mình cùng đắp tiểu Hạo nhi số ba, tiểu Hạo nhi số bốn đi…” Tiểu Hạo nhi hưng phấn nói liên hồi, vạch từng ngón tay đếm số lượng người tuyết mình muốn tạo.
Khóe miệng của Lam Lăng Nguyệt co rút, tiểu Hạo nhi muốn làm một gia tộc người tuyết à, giờ khắc này cuối cùng nàng cũng tin vào câu nói có đôi khi đánh bại ngươi không phải vô tà mà là thiên chân.
(Thiên chân vô tà: ngây thơ trong sáng.)
Lam Lăng Nguyệt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ nên khuyên can tiểu Hạo nhi như nào để thằng bé ngừng kế hoạch đế quốc người tuyết lại, Nguyệt Trúc cầm theo một vật màu đỏ vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được người, người hầu của Sở phủ thừa tướng sáng sớm đưa thiệp mời tới.” Nguyệt Trúc thở hổn hện đưa thiệp mời cho Lam Lăng Nguyệt.