Âu Dương Diệp dẫn theo đại nội thị vệ rời đi, rốt cuộc Dạ Phong mất khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, chân mềm nhũn như con chi chi, mặc dù bình thường gã tâm địa gian xảo quả thật không ít, nhưng cũng tùy người, hôm nay đối mặt với hoàng thượng, hơn nữa hơi một tí là đòi đánh gã trầy da tróc thịt, cảm giác được sống lại thêm một kiếp đúng là vừa kinh sợ vừa kích thích.
“Nhìn gì nữa, tên kia đi xa rồi, bây giờ nếu như ngươi còn sức để bước thì đi lấy rượu cho ta uống.” Âu Dương Mặc Thần lia mắt nhìn qua Dạ Phong như kia, không thể không nói nhìn bộ dạng khốn đốn hiện giờ của gã chẳng có chút gì giống với dáng vẻ của tiểu bá vương Kim Hoa quốc cả, cùng lắm chỉ như một con thỏ khiếp sợ quá mức.
“Hoàng thượng lão bá giam ngươi cả đời, ngươi còn có tâm trạng uống rượu à, vừa rồi thật sự khiến ta sợ muốn chết, nếu không phải ta cơ trí, hiện giờ không biết thành bộ dạng thảm hại gì nữa, Âu Dương Mặc Thần, ngươi cũng chẳng có tí nghĩa khí gì cả, trước mặt người đến thở mạnh cũng không dám, cũng không thèm giải thích rõ ràng cho ta, cứ thờ ơ chế giễu, thật nghi ngờ ngươi có phải con người hay không, ta bố trí phòng giam của ngươi còn hơn cả phòng cưới, ngươi báo đáp lại ta như vậy hả.” Dạ Phong xác định Âu Dương Diệp đã đi xa, đứng dậy hoạt động gân cốt, mặt u uất oán giận nhìn Âu Dương Mặc Thần.
“Ngươi không phải vẫn sống tốt đó sao, giam cả đời? Ha ha -----.” Lúc Âu Dương Mặc Thần nghe lại mấy chữ giam cả đời, khóe miệng nhếch lên một nét cười lạnh ý vị sâu xa, trái lại hắn rất muốn nhìn xem tên kia có năng lực gì, có thể chống đỡ được bao lâu.
Dạ Phong thấy Âu Dương Mặc Thần không những không giận mà còn cười, liên tục dụi dụi mắt, hôm nay là trời sắp đổ cơn mưa đỏ rồi, đường đường là Quỷ vương của Kim Hoa quốc lại bị khùng.
“Có phải Âu Dương Mặc Thần ngươi bị kích thích đến nỗi đầu óc hỏng luôn rồi không, nếu ngươi thật sự hóa ngu phát điên, phải nói sớm với ta, nha đầu Tình Vũ kia không thể ở góa vì ngươi được, hơn nữa không biết lão đầu tử nhà ta sẽ giở trò gì, nếu ngươi phát điên thì phát xa xa vào, đừng gây họa đến ta.” Dạ Phong hồi phục tâm trạng rất mau, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại bộ dạng bình thường.
Sắc mặt Âu Dương Mặc Thần dần dần trầm xuống, lạnh lùng trừng Dạ Phong rồi im bặt, hắn cực kỳ không thích nghe thấy cái tên Dạ Tình Vũ, càng không muốn có bất kỳ dính líu gì tới nàng ta, hắn cực kỳ ghét Dạ Tình Vũ, nếu không phải là thiên kim của Dạ vương, chắc giờ này hắn cũng chẳng thèm bỏ nàng ta vào mắt lấy một lần.
Dạ Phong thấy biểu hiện Âu Dương Mặc Thần thì biết mình nói sai, kỳ thật quan hệ giữa gã và Âu Dương Mặc Thần cũng tính là tốt hơn một chút so với Vương gia bình thường, nhưng cũng không tính là bằng hữu tốt, hắn rất ngưỡng mộ Âu Dương Mặc Thần, thế nhưng biết muội muội mình yêu đơn phương, trực giác của gã mách bảo rằng mức độ Âu Dương Mặc Thần không thích con bé có thể dùng từ ghét bỏ để hình dung, vậy mà muội muội gã lại khăng khăng si luyến kẻ không yêu mình, gã cũng không có cách nào khuyên bảo, dù sao thứ đồ chơi ái tình này vô cùng nguy hiểm.
“Được rồi, không nói cái này nữa, ngươi chờ ta đi lấy rượu, mấy ngày hôm trước có người tặng cho ta một vò rượu ngon, ta mang đến cho ngươi nếm thử xem là rượu gì nhé.” Dạ Phong tiên phong phá vỡ cục diện bế tắc, cười bỉ ổi rời khỏi phòng giam của Tông Nhân phủ tới phòng làm việc của mình lấy bình rượu ủ tốt nhất kia.
Mà phía bên kia, sắc mặt của Âu Dương Diệp khi ra khỏi Tông Nhân phủ càng lúc càng tái nhợt, nhìn thủ vệ bốn phía, kìm nén chất lỏng trong ngực, sau khi lên xe ngựa, rốt cuộc ức chế không nổi phun một ngụm máu vào ống nhổ, sau khi nhổ xong, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn đi đôi chút, không còn tái nhợt giống như lúc mới ra khỏi Tông Nhân phủ, nhìn máu đỏ sậm trong ống nhổ, trong con ngươi của Âu Dương Diệp bắn ra một tia sáng khát máu.
“Hoàng thượng, ngài không sai chứ, ngài súc miệng trước đi, đợi đến khi hồi cung, nô tài lập tức truyền thái y cho ngài.” Tiểu Lý Tử theo sau đỡ Âu Dương Diệp dậy, giọng sợ hãi đưa nước ấm tới.
“Việc này không thể để lộ, ngươi xử lý máu trong ống nhổ này đi, sau khi hồi cung, ngươi cứ làm tốt những công việc đúng chức vụ của mình, nhớ kỹ chuyện trên xe ngày hôm nay ngươi không thấy cái gì hết.” Âu Dương Diệp vựng thân thể suy yếu lên, dùng sức chống đỡ giọng điệu cứng rắn phân phó Tiểu Lý tử, sở dĩ ông chịu đựng đến lên xe ngựa mới thổ huyết chính là vì không muốn tai mắt của Âu Dương Mặc Thần biết mình bị hắn chọc giận đến thổ huyết, hiện giờ kiêu ngạo của ông dâng cao, ông không thể để hắn cười khi người gặp họa, ông muốn chứng minh không có Âu Dương Mặc Thần hắn, Kim Hoa quốc vẫn có thể mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
“Nô tài xin nghe theo ý chỉ của hoàng thượng, nhất định giữ kín như bưng.” Dù sao Tiểu Lý Tử tiến cung chưa lâu nên lúc nói chuyện vẫn còn chút ấp úng.
Đương nhiên ngược lại Âu Dương Diệp thì rất hài lòng với biểu hiện của Tiểu Lý Tử, ông ta chính là muốn như vậy, điều này nói rõ rằng tên nô tài đã khắc sâu lời mình đã nói vào trong lòng, sau khi súc miệng, lại ăn thêm cao điểm tốt cho tiêu hóa bổ sung sức khỏe, Âu Dương Diệp ngả người chợp mắt một lát, gần đây tình hình thân thể càng lúc càng yếu, ông càng ngày càng thích ngủ.
Xe ngựa một đường ổn định mà phóng, hai đại nội thị vệ ngồi hai bên trái phải xe ngựa thường xuyên canh chừng xung quanh bảo đảm an toàn cho hoàng thượng, dù sao bên trong cũng là vua một nước, mỗi lần cải trang vi hành bọn họ đều không thể lơi là được.
Bên đây gió nổi mây vần, bão bùng không ngừng, bên Lam Lăng Nguyệt trái lại sương mù dày đặc có chút dấu hiệu tan.
Bởi vì từ chuyện Sở Bác bái phỏng Lam Lôi Ngạo ngày hôm qua mà Lam Lăng Nguyệt ngửi ra được chút vấn đề, hơn nữa dựa vào phản ứng của Lam Lôi Ngạo, Lam Lăng Nguyệt luôn có một loại ảo giác, cái người không thể chọc vào chính là đương kim Hoàng thượng, nghĩ tới những điều này, sáng sớm nàng đã ngồi trên xe ngựa tới Quỷ Trung đường.
Mặc dù hiện giờ trời vừa sáng chưa được bao lâu, nhưng Quỷ Trung đường đã xếp một dãy dài, chuyện làm ăn tốt lên trông thấy, trái lại đối thủ cạnh tranh có thể được gọi là đối thủ duy nhất ở Hoa đô là Bách Thảo đường lúc này lại lẻ tẻ vài mống, đối với thành tích mới đến Kim Hoa quốc chưa đầy nửa tháng này khiến cho Lam Lăng Nguyệt có chút sướng rơn trong lòng, dù sao danh tiếng của Quỷ Trung đường nổi tiếng khắp năm quốc, tiếng tăm vang lừng, tự nhiên người hâm mộ mà đến cũng không ít.
Tâm trạng vui sướng qua đi, Lam Lăng Nguyệt liền kéo thấp chiếc khăn lụa trên đầu mình, đảm bảo bản thân sẽ không bị bại lộ rồi mới tiến vào hàng ngũ, chen vào từng chút một từ cửa của Quỷ Trung đừng.
Hạ Ca mới cho Tiểu Hỏa Nhi ăn sáng xong đang buồn chán chuẩn bị mang thuốc đi nghiền, nhìn thấy trong đám người có bóng người đang rón ra rón rén tránh né, bóng người cực kỳ giống chủ nhân, liền nổi hứng bất lương chạy vào trong đám người, đi vòng ra sau Lam Lăng Nguyệt, bất chợt đập vai Lam Lăng Nguyệt.
“Quả nhiên là.” Hạ Ca sau khi nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt rạng rỡ, chuẩn bị nói quả nhiên là chủ tử, hai chữ chủ tử còn chưa kịp thốt ra, đã bị Lam Lăng Nguyệt bịt miệng.
“Đúng là ta đấy, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi, đúng lúc gặp được ngươi ở đây, đi, chúng ta chuyển chỗ khác nói chuyện.” Lam Lăng Nguyệt vạch đen đầy đầu, sao Hạ Ca có thể bất cẩn đến vậy chứ, nếu như nói ra hai chữ chủ tử này không phải nàng sẽ bị bại lộ ngay tại đây sao, Lam Lăng Nguyệt cố ý lớn tiếng phụ họa, cố làm ra biểu hiện bất ngờ.
Bấy giờ Hạ Ca cũng phản ứng lại, liều mình gật đầu, hơn nữa không dám nhìn vào mắt chủ tử nữa, tùy ý để chủ tử kéo tới chỗ nghiền thuốc cạnh dược đường.
Hai người vào trong phòng nghiền dược, đóng cửa lại, Lam Lăng Nguyệt chuyển động cơ quan bí mật, mở ra một mật đạo, sau khi nàng mua cái nhà này rồi mới biết ở đây có một mật đạo thông thẳng tới phòng ngủ chính cũng chính là tẩm phòng của nàng ở Quỷ Trung đường.
Sau khi vòng vèo dưới mật đạo một hồi, cuối cùng cũng vòng tới tẩm phòng của nàng, vừa tiến vào tẩm phòng, rốt cuộc Lam Lăng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tháo khăn lụa trên mặt xuống.
“Chủ tử, sao người lại trở về lúc này, có phải Lam phủ lại xảy ra chuyện gì không, chẳng lẽ Lam Lôi Ngạo lại nảy sinh suy nghĩ ác độc gì.” Hạ Ca cứ nhắc tới Lam Lôi Ngạo là lại thấy vô cùng khó chịu trong lòng, thật quá thối tha.
“Cái vai hề Lam Lôi Ngạo kia chẳng đáng để ta cho vào mắt, ngươi đi tìm Trầm đường chủ đến, ta có chuyện gấp cần tìm nàng ta.” Lam Lăng Nguyệt phân phó Hạ Ca xong, Hạ Ca vội ra tìm Trầm đường chủ, gần đây Trầm đường chủ hay đi sớm về trễ, chỉ biết là nàng ta đang bí mật làm giúp chủ tử, chứ chẳng thấy tiết lộ nội dung công việc.
Mà lúc này tiểu Hỏa Nhi được ăn uống no đủ ngủ gục trên giường Lam Lăng Nguyệt, ngửi được mùi thơm đặc trưng trên cơ thể chủ nhân, đôi mắt màu đỏ bật mở, kêu meo ô nhào vào lòng Lam Lăng Nguyệt, tiếng kêu thảm thiết giống như bị ruồng bỏ.
“Tiểu Hỏa Nhi, tại sao em béo vậy hả, lúc ta không ở đây, Hạ Ca và Đông Thanh muốn nhồi em thành tiểu trư hả, thân hình em bây giờ biến dạng, nếu không giảm béo thì ta không ôm em nữa đâu.” Sau khi Lam Lăng Nguyệt ôm Tiểu Hỏa nhi đang quấn lấy vào trong lòng, phản ứng đầu tiên chính là châm chọc cân nặng của tiểu Hỏa Nhi, sắp thành một con mèo mập đến nơi rồi.
“Meo ô, meo meo meo.” Tiểu Hỏa nhi mở to đôi mắt đỏ ướt át, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, dùng phương pháp tỏ vẻ dễ thương đánh trả lại vị chủ nhân độc mồm độc miệng, như thể đang nói một ngày không có chủ nhân ở bên, Hỏa Nhi đành phải coi từng bữa ăn như người để yêu.
“Gọi em là mèo mập, em còn nhắm đến, đừng có ngọ nguậy, móng đầu ngón cũng không biết cắt gọt một chút, dài từng này rồi, ngoan ngoãn nằm yên, ta sửa sang lại cho em một chút.” Tiểu Hỏa nhi không ngừng cọ cọ bộ lông đỏ rực mềm mại vào người Lam Lăng Nguyệt, trong chớp mắt biến thành một con mèo mập nhỏ kiêu ngạo, cái bụng tròn tròn lúc lắc, nhìn đến là buồn cười.
Mà ngay khi một báo một người đang đắm chìm trong công việc cắt gọt đầu móng, tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp.
“Chủ tử, ta là Trầm Mai Tuyệt, Hạ Ca nói ngài tìm thuộc hạ, hiện giờ thuộc hạ có tiện vào không?” Trầm Mai Tuyệt sau khi gõ cửa, trầm giọng hỏi dò ở bên ngoài phòng.
“Tiến vào đi.”
“Trầm đường chủ, ta sai ngươi điều tra về chuyện Lam phủ đã có tiến triển gì hay chưa.” Sau khi Trầm Mai Tuyệt đi vào gian phòng, Lam Lăng Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Hiện giờ thuộc hạ mới chỉ tra được một ít da lông. Về chuyện xảy ra vào tám năm trước ở Lam phủ giống như bị người nào đó tận lực xóa đi khiến cho việc điều tra gặp trục trặc, tuy nhiên danh hiệu Lam gia hoàng thương có được là vào tám năm trước.” Trầm Mai Tuyệt báo lại một ít tin tức không hoàn chỉnh mà mình điều tra được cho chủ tử.
Lam Lăng Nguyệt nghe đến đoạn Lam gia nhận được danh hiệu hoàng thương là vào tám năm trước, liên tưởng tới phản ứng của mẫu thân khi nhắc tới chuyện xưa và biểu hiện giả vờ bình tĩnh khác thường của Lam Lôi Ngạo liền lâm vào trầm tư, chính bản thân nàng không biết rằng vận mệnh của mình chính là từ sau chuyện này dẫn đến bị đảo lộn hoàn toàn.