Editor: Junenar
Từ xa Lam Lăng Nguyệt cũng đã nhìn thấy Trang mẫu chờ đón mình ở ngoài uyển, chân vô thức bước nhanh hơn, năm năm không gặp, nàng nhớ Trang mẫu rất nhiều.
“Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về.” Trang mẫu thấy tiểu thư nhà mình đến gần, vội vã lau khô lệ nơi khóe mắt, lại gần quan sát tiểu thư nhà mình.
“Đúng vậy, trở về rồi, tay mẫu lạnh quá, chúng ta vào trong trước đi.” Lam Lăng Nguyệt nắm lấy đôi tay lạnh đến đông cứng lại của Trang mẫu, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hóa thành một câu hỏi han ân cần thăm hỏi.
Sau khi mọi người lại gần tiền thính, tiểu Hạo nhi hưng trí bừng bừng chạy tới nhào vào lòng Thu Nhược Thủy.
“Mẫu thân, rốt cuộc Hạo nhi cũng đợi được mẹ và tỷ tỷ trở về, phụ thân xấu có bắt nạt hai người không?” Tiểu Hạo nhi cố gượng cặp mắt đang díu lại vì buồn ngủ, liên tục dụi vào lòng Thu Nhược Thủy.
“Có Hạo nhi bảo vệ ai dám bắt nạt mẫu thân và tỷ tỷ, đi, mẫu thân bế con đi ngủ nào, tỷ tỷ con cũng mệt mỏi rồi, cũng về nghỉ ngơi đi.” Thu Nhược Thủy nhìn tiểu Hạo nhi thông minh trong lòng ấm áp, dỗ dành thằng bé đi ngủ.
Còn Lam Lăng Nguyệt lại theo Trang mẫu và Hạ Ca Đông Thanh ôm tiểu Hỏa nhi về Nguyệt Thanh uyển.
Vừa về tới Nguyệt Thanh uyển, Nguyệt Trúc liền ra đón, nàng phân phó nô tỳ trong uyển dùng một chút thời gian buổi chiều dọn dẹp sạch sẽ từng xó xỉnh tại Nguyệt Thanh uyển, thuận tiện nghên tiếp tiểu thư trở về.
“Tiểu thư, gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ, đệm chăn cũng đã thay mới.” Nguyệt Trúc chào đón, giống như nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt xúc động quá khiến đầu óc rút ngắn lại không biết nên nói cái gì.
“Làm không tệ, Nguyệt Trúc, hai người này là Hạ Ca và Đông Thanh, là hai nha hoàn ta mới thu nhận, sau này ba người các ngươi cùng nhau hầu hạ ta.” Lam Lăng Nguyệt liếc nhìn Nguyệt Trúc, năm năm qua nàng ấy không thay đổi gì cả, vẫn cái bộ mặt con nít kia, rồi giới thiệu hai nha hoàn phía sau cho nàng.
Thấy chủ tử nhắc tới hai nàng, Hạ Ca và Đông Thanh vội tiến lên một bước, khách sáo nói một câu với Nguyệt Trúc, sau đó theo chủ tử tiến vào phòng.
Nhìn tẩm phòng bố trí trang nhã tuy rằng không xa hoa được như Quỷ Trung đường của các nàng bất quá đúng là có chút mới lạ, Đông Thanh và Hạ Ca nhìn bốn phía xung quanh rồi thu xếp y phục đồ đạc giúp chủ tử, chỉ có Trang mẫu vẫn đứng im bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, tựa như muốn nói điều gì đó, muốn nói lại thôi.
“Mẫu, không cần lo lắng, các nàng là người một nhà, người có lời gì cần nói thì cứ nói.” Lam Lăng Nguyệt biết trong lòng Trang mẫu cất giấu nhiều bí mật, năm năm qua tuy rằng bờ vai của nàng vẫn còn nhỏ bé, nhưng nàng tin tưởng có thể tự mình gánh được tất cả chịu đựng của bà.
“Năm năm qua người có sống tốt không? Ở Thiên Sơn tông có học được tâm pháp cao thâm nào không?” Trang mẫu nhận ra hai nữ tử mà tiểu thư gọi là nha hoàn võ công không hề thấp, xem ra năm năm này tiểu thư cũng không nhàn rỗi, hẳn đã bồi dưỡng thế lực cho mình.
“Trừ khinh công có học một bộ kiếm pháp nhưng chỉ luyện qua quýt, ta dùng hết tất cả trình độ vào y thuật và độc thuật.” Lam Lăng Nguyệt tận lực nhấn mạnh vào hai chữ y và độc, nàng hy vọng Trang mẫu có thể chủ động nói thẳng nói thật.
Trang mẫu nghe ra ẩn ý trong lời tiểu thư, im lặng không lên tiếng dùng vẻ mặt ám chỉ sai hai nha hoàn kia lui ra, mặc dù tiểu thư nói là người một nhà, thế nhưng chỉ cần việc liên quan tới tiểu thư bà cũng phải đề phòng, bản đảm không xảy ra bất cứ sơ hở nào.
“Hạ Ca, Đông Thanh, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta mệt rồi, ngày mai thu xếp tiếp.” Lam Lăng Nguyệt phân phó hai người lui ra ngoài trước.
Sau khi Trang mẫu cảm thấy hai người các nàng đã đi xa, suy nghĩ một hồi khẽ nói: “Tiểu thư, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải thời cơ, nhưng ta sẽ trả lời cho người về vấn đề dung mạo.”
“Trang mẫu hẳn đã từng nghe qua phá nhan đan.” Quả thật nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Lam Lăng Nguyệt là vấn đề dung mạo, thấy Trang mẫu tự mình nhắc tới, liền lên tiếng dò hỏi.
“Có nghe qua, hơn nữa phá nhan đan là lúc người năm tuổi tự tay ta đút cho người uống.” Trong giọng nói của Trang mẫu chen lẫn bất đắc dĩ, bà cũng không ngờ tiểu thư lại nhắc tới phá nhan đan, nàng đã nhắc tới y độc xem ra tiểu thư cũng hiểu biết rất nhiều, cứ che giấu không bằng hóa giải nghi ngờ của nàng.
“Tại sao lại muốn ta uống loại đan dược đó? Rốt cuộc người là ai? Vì sao trong trí nhớ của ta lại có quá nhiều khoảng trống, hơn nữa những ký ức ít ỏi trước năm tuổi cũng có vẻ rất không thực?” Lam Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong, một đống câu hỏi đè ép nàng tới nỗi không thở nổi.
“Tiểu thư, lúc trước là do ta không còn đường nào mới phải chọn hạ sách này, nhưng mà thuốc này nguy hại ít tới làn da, thuốc giải phá nhan đan trên đời chỉ còn lại một viên, ta vẫn luôn bảo quản giúp người, mẫu cũng rất mâu thuẫn, có đôi khi nghĩ cả đời sẽ không nói cho người biết để người bình an qua hết kiếp này, nhưng có đôi lúc lại không bằng lòng để người sống trong lời nói dối một đời.” Trang mẫu đấu tranh kịch liệt, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
“Mẫu à, người cũng không cần áy náy, ta biết người làm như vậy nhất định là do bất đắc dĩ, hiện tại có thể nói cho ta biết lúc trước xảy ra chuyện gì không?” Lam Lăng Nguyệt nhìn được Trang mẫu phải gánh vác rất nhiều, nàng sống còn thống khổ hơn so với mình.
“Tiểu thư, hiện tại chưa đến thời cơ,ta vẫn chưa đủ tự tin, rất nhiều chuyện ta vẫn chưa thể nói cho người biết, bất quá hoàn nhan đan ta có thể đưa cho người, nhưng người phải đáp ứng ta cho dù hình dáng khôi phục, người cũng phải đeo mặt nạ da này theo đến khi thời cơ chín muồi.” Trang mẫu lắc lắc đầu, bà thà tự mình gánh vác, cũng không muốn sớm cuốn tiểu thư vào.
“Mẫu, quên đi, ta vâng theo ý nguyện của người.” Lam Lăng Nguyệt muốn nói lại thôi, nàng không muốn cưỡng cầu Trang mẫu, nàng muốn biết thì có rất nhiều biện pháp, đợi nàng dời tổn đàn Quỷ Trung đường đến Kim Hoa quốc, đến lúc đó nàng không tin không tìm ra được.
“Thời gian đã khuya lắm rồi, tiểu thư người nghỉ ngơi đi, ta cáo lui trước.” Trang mẫu thấy tiểu thư rất đúng mực cũng không gây khó khăn cho mình nên rất vui mừng, lúc này đã là đêm khuya liền lui ra ngoài để tiểu thư nghỉ ngơi.
Một đêm này Lam Lăng Nguyệt ngủ không yên giấc, luôn mờ hồ nghe thấy tiếng một tiểu nữ hài khóc, tiểu cô nương kia rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm cho ngày hôm sau Lam Lăng Nguyệt tỉnh lại, trên trán thấm rất nhiều mồ hôi.
Buổi sáng dùng xong bữa liền dẫn Đông Thanh và Hạ Ca xuất phủ dự tính đi chọn nơi đặt Quỷ Trung đường, còn tiểu Hỏa nhi do bên ngoài có tuyết rơi, sợ lạnh trốn trong đệm Lam Lăng Nguyệt ngủ nướng.
“Chủ tử, ngài dự định chọn nơi nào, có vừa ý không.” Đông Thanh và Hạ Ca cùng Lam Lăng Nguyệt loanh quanh cả buổi sáng, Lam Lăng Nguyệt xem không ít nơi, nhưng không có nơi nào làm chân mày nàng giãn ra.
“Những nơi đó quá nhỏ, ta tính mở ở nơi nào có nhiều người đi lại, như vậy không những vô cùng thu hút mà còn thuận tiện ra vào nữa.” Lam Lăng Nguyệt nhìn mấy chỗ hoặc quá nhỏ, hoặc có lớn nhưng lại quá lệch, không có nơi nào đạt tiêu chuẩn.
Đương lúc ba người chậm chạp đi dạo trên đường, một chiếc xe ngựa giống như bị mất khống chế lồng lộn xông về phía phố xá đông đúc sắp đâm vào một dựng phụ đang dắt tay hài đồng, tim Lam Lăng Nguyệt chợt thắt lại nhanh chóng thi triển khinh công định cứu lấy hai người, cùng lúc đó một bạch y nam tử phi ra từ Phù Dung lâu nằm đối diện, kiếm sắc bén vung lên, chém đi bốn cái chân của con ngựa mất khống chế, hai người hầu như cùng lúc xuất thủ, chỉ nghe tiếng xe ngựa đổ xuống đất rầm rầm một trận, còn dựng phụ và hài đồng được cứu sống từ trong hiểm nguy.
(Dựng phụ: phụ nữ có thai.)