Editor: Junenar
“Nguyệt nhi, con thật sự là Nguyệt nhi sao?” Thu Nhược Thủy xúc động kịch liệt, rất nhiều lần nằm mơ thấy nữ nhi, chỉ là khi bà tỉnh giấc tất cả hóa hư không, hơn nửa tháng nay không nhận được tin tức nào từ Nguyệt nhi, bà vô cùng lo lắng.
“Mẫu thân, con đã trở về, Nguyệt nhi thật sự đã trở về, sau này không bao giờ rời đi nữa.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu lia lịa, giao tiểu Hỏa Nhi trong lòng cho Hạ Ca bên cạnh, bước về phía Thu Nhược Thủy.
“Tỷ là Nguyệt nhi tỷ tỷ sao?” Lam Lăng Hạo chớp cặp mắt to, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đều nghe mẫu thân nhắc đến đại tỷ của hắn nhiều nhất, cho nên hắn cực kỳ tò mò về vị đại tỷ trong lời đồn này, bình thường cũng sẽ tưởng tượng nếu đại tỷ tỷ gặp hắn có thích hắn không.
“Đúng rồi, không ngờ tiểu Hạo nhi cao lớn tới dường này, lúc tỷ tỷ đi đệ vẫn chỉ là một tiểu oa nhi mặc tã đấy.” Lam Lăng Nguyệt nhéo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Hạo nhi, cảm giác non mềm trơn nhẵn thật thích.
“Nguyệt nhi cũng cao hơn, cũng càng lúc càng xinh xắn hơn, hai người các nàng là?” Thu Nhược Thủy kéo tay nhỏ bé của Lam Lăng Nguyệt, ấm áp không lạnh lẽo như hồi bé, xem ra mấy năm nay thân thể nữ nhi đã khá lên nhiều, bà cũng vui mừng, nhìn hai thiếu nữ sau nữ nhi, có chút nghi hoặc.
“Đâu nào, mẫu thân đừng trêu chọc con, các nàng là hai tỳ nữ con thu nhận, mau tới hành lễ mẫu thân ta đi.” Lam Lăng Nguyệt hiếm khi đỏ mặt xấu hổ, qua mấy năm gương mặt này thay đổi không phải nhiều, ngũ quan duy nhất nhìn tạm được của nàng chính là cặp mắt hẹp dài giống với mẫu thân, vừa nói vừa ra hiệu Hạ Ca và Đông Thanh thỉnh an mẫu thân.
“Nô tỳ Hạ Ca.”
“Nô tỳ Đông Thanh.”
“Thỉnh an phu nhân.” Hạ Ca và Đông Thanh đặt bọc đồ xuống, bước về phía trước một bước thỉnh an Thu Nhược Thủy.
“Ừ, hai nha đầu xinh đẹp.” Thu Nhược Thủy gật gật đầu, nhẹ giọng khen hai người một câu.
“Tỷ tỷ, mẫu thân nói tỷ theo học võ công từ một cao nhân vô cùng lợi hại, Hạo nhi muốn xem tỷ tỷ luyện võ công.” Hiện tại tiểu Hạo nhi đã bắt đầu học tiểu học, phu tử lớp bọn nhóc thường xuyên kể một ít cố sự anh hùng, thằng bé rất sùng bái đại anh hùng biết võ công.
“Hạo nhi ngoan, đại tỷ con đi đường mệt nhọc hơn mười ngày, trước tiên để đại tỷ nghỉ ngơi thật tốt đã.” Thu Nhược Thủy nhận thấy nữ nhi và hai nha hoàn phía sau có chụt mệt nhọc, dù sao con đường tới đây cách Thiên Sơn tông khá xa.
Mặc dù trên mặt tiểu Hạo nhi có chút ỉu xìu, nhưng thằng bé vẫn gật đầu, mẫu thân nói tỷ tỷ mệt, hắn không muốn làm cho tỷ tỷ mệt hơn.
“Không sao cả, con không mệt, Hạo nhi đi nào, tỷ tỷ biểu diễn cho đệ xem một đường võ cho đệ mở mang kiến thức.” Lam Lăng Nguyệt không đành lòng nhìn tiểu Hạo nhi ỉu xìu như vậy, liền dắt tay nhỏ của tiểu Hạo nhi ra khỏi tiểu thư phòng, tới giữa Vân Thanh uyển.
Mắt tiểu Hạo nhi lập tức sáng ngời, vẻ mặt rạng rõ theo Lam Lăng Nguyệt ra khỏi tiểu thư phòng.
Lam Lăng Nguyệt vừa ra khỏi tiểu thư phòng liền ôm tiểu Hạo nhi mũm mĩm tung mình bay lên một thân cây Vân Thanh uyển, cánh tay phải ôm chặt tiểu Hạo nhi trong lòng cố gắng bảo đảm an toàn cho thằng bé.
“Oa oa, ta bay lên này, cao quá đi thôi, mẫu thân, mẹ có thấy Hạo nhi bay lên không.” Lam Lăng Hạo không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ với Thu Nhược Thủy dưới tàng cây, chia sẻ niềm vui sướng của hắn.
“Nhìn thấy, mau xuống đây đi, trên cây nguy hiểm lắm.” Thu Nhược Thủy có chút lo lắng nhìn Nguyệt nhi và Hạo nhi trên cây, dù sao cây cao như vậy.
“Vâng, Hạo nhi ôm chặt tỷ, chúng ta xuống nào.” Lam Lăng Nguyệt ý bảo Hạo nhi ôm chặt mình, liền thuận thế phi từ thân cây xuống.
Lam Lăng Nguyệt và tiểu hạo nhi bình an đáp xuống, tâm của Thu Nhược Thủy theo đó cũng thả lỏng, mặc dù không biết hiện tại võ công của Nguyệt nhi cao cường như nào, nhưng nhìn theo hành động vừa xong, Nguyệt nhi của bà đã không còn là vật trong ao.
“Tỷ tỷ, đệ muốn theo tỷ học võ công, đệ cũng muốn bay cao thật là cao.” Tiểu Hạo nhi khoa chân múa tay vui sướng sùng bái Lam Lăng Nguyệt, từ giờ khắc này tỷ tỷ chính là anh hùng trong lòng hắn.
“Trước tiên phải chăm chỉ học hành, chờ thêm hai năm nữa tỷ tỷ sẽ dạy cho đệ.” Lam Lăng Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu Hạo nhi, tên tiểu tử này nghe tiếng gió đoán trời mưa, đặc biệt hiếu học.
(Nghe tiếng gió đoán trời mưa: mới nghe được chút tiếng gió đã nói rằng trời sắp mưa rồi. Dùng để chỉ vừa nghe chuyện nào đó đã đi kể lể thêm mắm thêm muối, người không có chủ kiến, bảo sao làm vậy.)
Tiểu Hạo nhi thấy tỷ tỷ đáp ứng chờ hắn lớn lên chút nữa sẽ dạy hắn, vô cùng mong chờ gật đầu, một buổi trưa ngắn ngủi, phía sau Lam Lăng Nguyệt có thêm một tiểu tùy tùng tiểu Hạo nhi, có lẽ bản tính tiểu hài ham chơi, tiểu Hạo nhi coi Hỏa Nhi thành đồ chơi mới. Cùng nó nô đùa quên hết trời đất, mà Hỏa Nhi thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng meo meo kháng nghị.
Tới giờ cơm chiều, Lam Lăng Nguyệt vẫn chưa nhìn thấy Trang mẫu, đành phải hỏi mẫu thân Trang mẫu đâu.
“Hôm nay Trang mẫu ra ngoài mua đồ, sẽ về trễ một chút.” Thu Nhược Thủy vừa gắp thức ăn cho Lam Lăng Nguyệt, vừa cung cấp tình hình Trang mẫu.
“Ra vậy, bảo sao, buổi trưa chẳng thấy bà ấy đâu, mẫu thân, con tự làm cũng được mà, nhìn xem cái bát nhỏ của con cũng đã chất đầy rồi.” Lam Lăng Nguyệt nhìn cái bát nhỏ bị gắp đầy, trêu chọc mẫu thân.
“Được, vậy con ăn nhiều một chút, sáng mai mẫu thân sẽ làm cho con cao hoa quế con thích ăn nhất.” Thu Nhược Thủy cưng chiều cười với Lam Lăng Nguyệt, bà cảm giác cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, có nhi có nữ bên người trong lòng cảm thấy đủ rồi, trong năm năm này, bởi vì có ba điều quy ước và Trang mẫu bảo vệ, bà và Lam Lôi Ngạo gặp nhau rất ít, cũng thanh tĩnh rất nhiều.
Chỉ là giữa lúc một nhà ba người hòa thuận vui vẻ dùng bữa tối, một giọng nói không thích hợp truyền đến từ trong uyển.
“Vương Nguyệt Nga ngươi dám ngăn cản ta?” Lam Lôi Ngạo vô cùng tức giận trừng mắt Vương Nguyệt Nga đang cản đường ông, ông nghe Kiều di nương báo Lam Lăng Nguyệt đã trở về, liền trở về Lam phủ, đợi cả buổi trưa cũng không thấy Lam Lăng Nguyệt đi thỉnh an hắn, năm năm trước nói đi là đi, năm năm sau nói về là về, coi Lam phủ là cái gì chứ, không để ông vào mắt một chút nào.
“Lão gia, ngài không thể đi vào, ngài đã quên ba điều quy ước sao.” Vương Nguyệt Nga ngăn cản, nhắc tới ba điều quy ước để hạn chế Lam Lôi Ngạo, trong lòng suy nghĩ giá như có Trang mẫu ở đây thì tốt rồi.
“Đừng dùng tờ giấy kia để làm ta sợ, cút ngay cho ta.” Cứ nhắc tới ba điều quy ước kia, sắc mặt Lam Lôi Ngạo càng tối, đó là điều sỉ nhục của ông.
“Người nên cút phải là ngươi chứ?” Trước khi Lam Lăng Nguyệt từ tiền sảnh đi ra, nghe thấy lời Lam Lôi Ngạo quát mắng Vương Nguyệt Nga, hai tay khoanh lại trước ngực, khiêu khích nhìn vẻ mặt tức giận của Lam Lôi Ngạo.