Khoảng mười một giờ rưỡi trưa Chúc Hạc Trạch đến, Sở Ương đưa xấp giấy tờ cho cô xem. Cuộc giải phẫu của Trần Y là cắt bỏ u nguyên bào tủy, các loại rủi ro có thể xảy ra khiến người đọc phải giật mình. Bọn họ bàn bạc rồi đem tài liệu cho Trần Y xem để cô ký tên, bỗng nhiên Sở Ương thấy một người con trai vội vàng chạy tới.
U nguyên bào tủy: à khối u ác tính của hệ thống thần kinh trung ương, bệnh hay gặp nhất trong các khối u sọ não ở trẻ em (chiếm khoảng -% các khối u sọ não ở trẻ). U nguyên bào tủy hay gặp ở tiểu não, là vùng kiểm soát thăng bằng và một số chức năng vận động phức tạp.
Người tới khoảng chừng hai mươi ba tuổi, nhuộm một đầu tóc vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú, phong cách ăn mặt như người Hàn. Khi y trông thấy Sở Ương, bước chân chợt chậm lại, rồi sau đó bỗng tăng tốc, hung tợn xông lên nắm chặt cổ áo Sở Ương, “Anh trở về làm gì!”
Sở Ương ánh mắt phức tạp nhìn cậu trai trẻ tuổi, “Tiểu Ngọc.”
Tô Ngọc, là cậu em phụ trách nhạc cụ gõ trong ban nhạc của họ, là người nhỏ tuổi thứ hai trong số họ.
Chúc Hạc Trạch vội vàng bắt lấy tay Tô Ngọc, “Tiểu Ngọc, thôi đi! Sở Ương quay về là để giúp chúng ta!”
“Hừ, lúc trước anh ta cứ thế bỏ lại tụi này mà đi, bây giờ cũng không cần anh ta quay về làm người tốt đâu!” Vẻ mặt Tô Ngọc vô cùng phẫn uất, đẩy Sở Ương ra. Sở Ương lụi về sau mấy bước mới đứng vững, nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo của mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc, “Anh biết em rất giận anh, nhưng bây giờ bệnh của Tiểu Ny Tử là quan trọng hơn hết.”
“Tự tụi này sẽ nghĩ cách, không cần anh lo!” Tô Ngọc không quan tâm mà rống lên.
“Tô Ngọc!” Chúc Hạc Trạch cả giận nói, “Mẹ nó cậu đàng hoàng lại cho tôi! Chỗ này không phải nơi để cậu khóc lóc om sòm! !”
Trước đây lúc Sở Ương rời đi không hề báo cho Tô Ngọc biết, chỉ nói với Chúc Hạc Trạch và Trần Y, vì cậu hiểu, Tô Ngọc tuổi trẻ tính tính vội vàng nóng nảy, sẽ không thấu hiểu nguyên nhân cậu ra đi. Giờ phút này Chúc Hạc Trạch bày ra khí thế chị đại, khiến Tô Ngọc phải kiềm chế lại đôi chút, nhưng vẫn giận dữ trừng mắt qua Sở Ương, sau đó không thèm quay đầu đi thẳng vào phòng bệnh của Trần Y.
Sở Ương thở dài một hơi, Chúc Hạc Trạch vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Thật ra cậu ấy rất nhớ anh.” Trên mặt Chúc Hạc Trạch còn đọng lớp trang điểm, trông có chút tiều tụy. Sở Ương nhìn thấy, lòng càng thêm đắng chát.
“Cậu ấy nói đúng, anh không nên bỏ lại các em….”
“Tụi em đều đã trưởng thành, không cần anh quan tâm chăm sóc nhiều như vậy.” Chúc Hạc Trạch khẽ cười, nâng hợp đồng trong tay lên, “Để Tiểu Ny Tử xem qua thế nào. Cô ấy không cha không mẹ, chúng ta cũng không phải thân thích của cô ấy, nên không có tư cách thay cô ấy quyết định.”
Trần Y nghe nói Sở Ương đã trả tất cả chi phí nằm viện còn thiếu trước đó cho cô, thêm cả tiền phí giải phẫu nữa, cô bật khóc nghẹn ngào. Ba người luống cuống tay chân, vội hỏi cô làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không. Ai mà ngờ Tiểu Ny Tử vừa lau nước mắt vừa hỏi, “Anh Sở, có phải anh đi bán thân không? Nếu không số tiền lớn như vậy anh kiếm đâu ra?”
Sở Ương dở khóc dở cười, có điều theo lý mà nói thì cũng không sai lắm….Cậu chỉ lên trán Trần Y, “Trong đầu em suốt ngày toàn nghĩ cái gì thế? ! Anh tầm này tuổi rồi ai còn thèm nữa chứ?”
Thanh toán tiền xong, cậu quay người thì đột nhiên chú ý tới trong đại sảnh bệnh viện có người ra vào, trông nổi bật vô cùng, là một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác kaki dài và mang đôi găng tay da màu đen cầm điện thoại quay xung quanh. Sở Ương sửng sốt, sau đó lửa giận từ đáy lòng dâng lên, sải bước băng qua đám người đi tới, ôm cánh tay đứng sau lưng người nọ.
“Anh theo dõi tôi đúng không? !”
Lâm Kỳ xoay người, ra dáng ngạc nhiên, “Ơ? Sao cậu lại ở đây?”
Sở Ương ôm cánh tay tỏ vẻ “Mặc kệ bạn diễn thế nào tôi cũng không thấy” nhìn hắn.
Lâm Kỳ hết sức chân thành nói, “Tôi thật sự không biết bạn cậu nằm ở bệnh viện này, tôi tới đây để thu thập tư liệu!”
Sở Ương lười xem hắn diễn kịch, xoay người bỏ đi. Lâm Kỳ nện bước đôi chân dài, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, “Bạn cậu sao rồi?”
“Sao là sao, loại bệnh như vậy không thể ngày một ngày hai là tốt lên được.” Sở Ương nhỏ giọng nói, quay đầu lần nữa, “Dù sao vẫn cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ, chắc tôi phải bán nhà rồi.”
“Tôi đây cũng đâu có giúp không công, cậu phải làm trâu làm ngựa để tôi sai sử trong ba tháng đấy không nhớ à?” Lâm Kỳ đắc ý cười, vẻ mặt bỉ ổi gần chết.
Trên đường, những y tá đi ngang không nhịn được mà nhìn Lâm Kỳ vài lần. Người này đi tới đâu cũng là trung tâm của sự chú ý, tần suất khiến người khác quay đầu cao đến vậy, còn biết diễn vô cùng, rõ ràng rất có tiềm năng để tiến vào giới giải trí, lại không biết nghĩ gì mà quyết định trở thành streamer linh dị, còn nói là sản nghiệp của gia đình nữa chứ….
Lâm Kỳ vừa đi vừa đánh giá chung quanh. Mùi nước khử trùng nồng nặc và vị đắng của thuốc tràn ngập trong không khí, khắp nơi đều là khuôn mặt vô cảm hành động chậm chạp của các bệnh nhân, một số thì nằm bất động trên cáng cứu thướng ngoài hành lang, một số thì ngồi trên ghế truyền dịch. Bác sĩ và y tá bận rộn tới lui không ngừng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào của người nhà và bác sĩ. Ở đây có thể nghe rõ âm thanh của sự sống trôi qua từng giây, trên mặt của mỗi người đều mang theo ít nhiều nỗi sợ hãi.
Lâm Kỳ rất thích bệnh viện, đây là nơi mà trong đời của mỗi người đều phải đến, tụ tập rất nhiều người quan sát với cấp bậc khác nhau. Khi những người quan sát này muốn quan sát – hoặc sử dụng từ ngữ phổ biến như: Chấp niệm — quá mạnh, mạnh đến nỗi xuyên qua các rào cản của thực tế, sẽ sinh ra ác quỷ. Dạng quỷ này càng ngày càng nhiều, sự khác biệt giữa những thực tế sẽ ngày càng trở nên mờ nhạt, và càng có khả năng thu hút các lực lượng xấu xa.
Đặc biệt là bệnh viện nơi tụ họp đông đúc này. Tương tự như khách sạn Derosa.
Sở Ương dẫn theo Lâm Kỳ tới phòng bệnh của Trần Y, lúng túng giới thiệu cho ba người Chúc Hạc Trạch làm quen, “Đây là Lâm Kỳ, bạn của anh….”
Ba người choáng váng.
Từ khi nào mà Sở Ương lại quen biết được một người bạn là minh tinh nổi tiếng vậy chứ?
Lâm Kỳ không chút câu nệ, tự nhiên bày ra nụ cười hoàn mỹ mà hắn tự hào nhất, như vương tử nhẹ khom người, ánh mắt quyến rũ nhìn Trần Y trên giường, “Rất vui được gặp em.”
Sở Ương gần như thấy ngôi sao lấp lánh trong mắt Trần Y….
“Anh…xin chào…” Trần Y xấu hổ nói, mặt đỏ bừng.
Chúc Hạc Trạch khó chịu ho khan, “Hai anh quen nhau thế nào?”
“Quen biết ở Vancouver…” Sở Ương vừa mới nói mở đầu, Lâm Kỳ đã lập tức tiếp lời, “Ở khách sạn.”
Con mắt ba người trừng lớn.
Lỗ tai Sở Ương đỏ ửng, tức giận nói, “Mấy em đừng nghĩ bậy! Anh làm phục vụ phòng ở khách sạn mà thôi!”
Ba người không tin lắm ồ một tiếng.
Lâm Kỳ quan sát xung quanh, kế bên Trần Y là một bà lão đang gật gù mê man, giường đối diện trống không, ở phía trước bên phải là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi với khuôn mặt vàng như nến, hai cái giường gần cửa nhất là một bà già có gia đình đang cho ăn, bên giường khác là một cô gái trẻ chưa đến ba mươi, ngồi bên cạnh đang gọt táo có lẽ là bạn trai cô. Hắn ngửi mùi hương trong không khí, có mùi của thuốc sát trùng, trên người của bà lão tỏa ra mùi vị khi cơ thể họ đang dần mục nát, và mùi vị đặc trưng của bệnh nhân đang hóa trị, có chút hôi thối, nếu không tỉ mỉ phân biệt thì rất khó phát hiện.
Hắn cúi đầu cười hỏi Trần Y, “Em gái, bệnh viện em nằm có bị ma quỷ náo loạn không?”
Hắn hỏi câu đó xong cả bốn người đều kinh ngạc, Sở Ương vừa định lôi Lâm Kỳ đi thì Trần Y đã hưng phấn trả lời, “Sao anh lại hỏi vậy? Anh cảm nhận được điều gì hả? Phải chăng anh là nhà ngoại cảm?”
Chúc Hạc Trạch và Tô Ngọc phản cảm ghê gớm, Tô Ngọc trực tiếp quát, “Anh nói nhảm gì đấy!”
“Ô, tôi quên tự giới thiệu.” Lâm Kỳ đối với thái độ thô lỗ của Tô Ngọc không để ý, “Tôi là streamer linh dị, nên về phương diện này tôi khá nhạy cảm.”
Sở Ương túm Lâm Kỳ ra khỏi phòng bệnh, lôi kéo hắn tới thẳng nhà vệ sinh nam. May mà bây giờ trong nhà vệ sinh không có ai, Sở Ương buông tay định mở miệng chất vấn thì nghe thấy cái tên dở người lên tiếng, “Ôi trời, ở trong nhà vệ sinh đu qua đưa lại, cậu nhiệt tịnh thật đấy!”
“Anh đủ rồi đó.” Sở Ương nghiêm túc nhìn Lâm Kỳ, “Trần Y em ấy rất hay suy nghĩ lung tung, anh đừng có thêm chuyện gây rối nữa được không?”
Lâm Kỳ như đứa trẻ vô tội mà nhìn trời mỉm cười, duỗi bàn tay mang găng tay đen sờ soạn tấm gương mờ đục, “Hơi thở của bệnh viện này rất ô nhiễm, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được? Cậu không lo lắng bạn của cậu ở nơi không ổn định này gặp phải nguy hiểm gì sao?”
Sở Ương quả thật có lo lắng. Giây phút cậu tiến vào bệnh viện này đã cảm thấy khó chịu, thế nhưng về mặt khác thì hầu hết bệnh viện đều mang lại cho người ta cảm giác không khỏe, cậu nghĩ rằng là do mình lo lắng cho Trần Y quá nên mới thế. Sau đó khi biết ban đêm Trần Y nghe thấy âm thanh quỷ dị thì cậu đã bắt đầu do dự.
“Vậy….bệnh viện này với khách sạn Derosa giống nhau sao? Là một địa điểm đặc thù trong mỗi hiện thực đúng không?” Sở Ương nhẹ hỏi.
Lâm Kỳ gật đầu.
“Bây giờ nên làm sao? Phải chuyển viện cho em ấy? Nhưng theo tôi biết thì đây là bệnh viện điều trị bệnh bạch cầu AML tốt nhất ở Bắc Kinh…”
AML: là một loại ung thư máu và tuỷ xương và cũng là loại bệnh bạch cầu cấp tính phổ biến nhất ở người lớn. Nó gây ra sự sản sinh quá mức của các nguyên bào tủy bất thường (một loại tế bào bạch cầu), làm tắc nghẽn tủy xương và ngăn chặn sản xuất các tế bào máu bình thường.
“Không cần chuyển viện chi cho phiền phức.” Lâm Kỳ kề sát Sở Ương, khoảng cách thật mập mờ, như thể sợ bị người khác nghe thấy mà phải thả nhẹ âm thanh nói, “Tôi luôn lựa điểm đến là những nơi tụ tập đông đúc, vì những nơi như thế sẽ xuất hiện thực tế không ổn định. Và nếu có hơn hai mươi người quan sát với cấp độ bốn xác định những thực tế khác nhau, có thể khiến một vài lực lượng không nên xâm lấn tiến vào hiện thực của chúng ta. Loại lực lượng đó tích tụ ở một mức độ nhất định, lập tức sẽ làm hiện thực của chúng ta sụp đổ. Vì thế ngoài công việc livetream kiếm ít tiền sài ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi chính là phong kín con đường dẫn dắt những lực lượng kia đi vào. Nên nếu cậu chịu giúp tôi, chúng ta chỉ cần tìm ra nơi bắt nguồn rồi đóng cánh cửa đó lại là xong.”
Sở Ương từ lâu đã nghi ngờ thân phận của Lâm Kỳ không đơn giản, những phù thủy hắc ám như họ chắc hẳn là có một tổ chức riêng, tựa như Hội Tam Điểm huyền thoại…Cậu chăm chú suy tư thật lâu, rồi trầm giọng nói, “Như vậy chắc phải ở lại đây qua đêm, Tiểu Ny Tử nói sự việc quái lạ thường phát sinh vào buổi tối.”
Hội Tam Điểm: là một trong những hội kín bí ẩn và quyền lực nhất thế giới vẫn đang hoạt động và tồn tại cho đến ngày nay với số lượng hội viên lên đến hàng triệu người. Thành viên của hội hầu hết đều là những người giàu có, thông thái hoặc nắm nhiều quyền lực thao túng các cường quốc ảnh hưởng lớn đến các dấu mốc lịch sử trên thế giới. (chi tiết liên hệ gg)
Biết Sở Ương đã đồng ý, Lâm Kỳ thỏa mãn cười khoe hàm răng trắng bóc của mình, “Được rồi, chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”
Sở Ương thấy hắn cười đắc ý, nhanh chóng tặng thêm một câu, “Có điều chuyện này đừng để bọn họ biết. Nhất là Tiểu Ny Tử đó.”
Lâm Kỳ nháy mắt với cậu, “Tuân mệnh!”
Lúc này có một bác sĩ đi vào, thấy hai người họ đứng sát nhau tưởng rằng họ đang tiếp xúc thân mật, bị hết hồn vội vàng nói, “Ối giời xin lỗi đã quấy rầy!” rồi xoay người chạy mất. Sở Ương nhanh chóng đẩy Lâm Kỳ ra, rồi chợt nhận ra hình như là vị bác sĩ điều trị cho Trần Y gặp nhau trong thang máy hôm qua?.