Cằm Lan Dục đặt trên vai cô, hơi thở nồng đậm như cái vuốt vẻ dịu dàng lướt qua người cô.
Hạ Nhất bị kích thích không biết từ đâu mà di chuyển loạn xạ, tay phải từ trên cánh tay anh nắm lấy, đánh tới cơ đùi anh.
Cơ bắp thật nặng và chặt chẽ.
Trước ngực trống rỗng, lực lượng bao bọc từ bàn tay lớn rút đi.
Chốc lát bừng tỉnh, tay cô đã bị anh bắt được, cứ thế ấn tới.
Hạ Nhất cảm thấy lòng bàn tay như có một trận sóng nhiệt nóng rực, tựa như ngọn lửa thiêu rụi tất cả. Anh cứng rắn dạy cô tiếp nhận những trận run rẩy ấy.
Vũ khí sắc bén của Lan Dục ở giữa khoảng không một cách kiêu hãnh, nóng như sắt.
Như mưa gió gặp nhau, tinh dịch rỉ nước ướt đẫm côn tht của anh trên tay Hạ Nhất.
Hạ Nhất rên rỉ kêu lên một ngụm âm thanh như bị nghiền nát: “A, Dục…”
Cô bị anh mạnh mẽ cưỡng ép cầm nắm hung khí dữ tợn.
“Nhất Nhất…” Thanh âm của anh cũng khàn khàn trầm xuống không giống lời nói, tiếng thở dốc mang theo gió nhẹ thổi phà lên cổ cô, lưỡi ướt ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn mà cắn nhẹ.
Mất đi chỗ dựa, Hạ Nhất dường như muốn từ lồng ngực anh lắc lắc trái phải trượt xuống.
Khoái cảm từng đợt từng đợt đánh tới, mãnh liệt dâng trào, thủy triều đầy trời.
Một bàn tay còn lại của cô bừa bãi nắm xuống, hy vọng nắm lấy bàn tay hỗn loạn của anh, còn có bàn tay anh mang theo cô cùng nhau làm loạn.
Thân thể chợt bị lực lượng của anh đẩy về phía trước, cánh tay dài bắt chéo trước ngực và giữ chặt nó.
Cô ngồi dậy và anh cũng ngồi dậy tách hai chân cô ra, quỳ xuống, tạo thành tư thế ngồi trên hông anh, hai bên bắp chân hướng về phía sau.
Giữa ánh điện và đá lửa, hai ngón tay đút vào huyệt đạo bị rút ra, không có một kẽ hở. Đồng thời khi ngón tay bị rút ra, biểu tượng dục vọng thể hiện rõ ràng nhất bị ép chặt.
Mỗi lần dạo đầu, Lan Dục đều phải bôi trơn giúp Hạ Nhất lâu dài và đầy đủ, nhất định phải ướt đến ngập lụt thành thảm họa, thủy triều dâng cao.
Sự chặt chẽ của cô đã dạy anh thế nào là điên cuồng là “đau đầu”, hệt như thói quen sống bướng bỉnh của cô – cô hét lên đau đớn.
Đêm đầu tiên cô khóc nức nở, vài lần sau đó, cô sợ hãi đến nỗi thiếu chút nữa coi tình dục là một con thú.
Vào thời điểm đó, cô đã tức giận đến mức đỏ mặt, mở to hai mắt, buộc tội anh: “Sao anh lại làm thế với tôi, tôi cực ghét! Tôi không vui chút nào! Tôi đau đớn muốn chết! “
Lan Dục chỉ có thể nằm trong cơ thể cô, trải qua muôn ngàn lời nói hệt như mình là tội đồ.
Anh dỗ dành cô.
Cô tức giận: “Tôi không quan tâm, tôi sẽ không làm điều đó.”
Vợ anh bị bệnh, nhưng anh thậm chí còn yêu một mớ hỗn độn này – ngay cả khi cô bị bệnh.
Là một chặn đường dài nhưng phải đi từng bước nhỏ.
Trong vòng nửa năm, anh rút lui để giải phóng ham muốn của mình thông qua làm tình bằng miệng và bằng tay.
Anh giúp cô quan hệ bằng miệng trong khi chính anh đang tận hưởng cảm giác ngất ngây ấy.
Về phần Hạ Nhất, anh cũng chỉ có thể cắm một ngón tay. Anh không dám để cho cô đau, sợ cô liền nháo đến lật trời.
Lan Dục đối với điểm trí mạng của cô vẫn luôn dịu dàng như vậy, đứng trước sự tao nhã ấy khiến cô cảm nhận được tiêu hồn thực cốt cực kỳ tinh tế.
Trong hành lang tầng tầng nếp gấp bị nghiền nát, cảm giác kích thích sung huyết như sấm sét xông lên đỉnh đầu, kích thích cô toàn thân nâng cao, tứ chi giãn ra.
Ngay cả việc phá vỡ tiếng la hét từ sâu trong cổ họng cũng không đủ để giải phóng cảm xúc cần bùng nổ khẩn cấp.
Nhưng mà cô kêu không thành tiếng, âm thanh không thành chỉnh, dưới thân thật sâu trùng điệp, rõ ràng mỗi một chút đều không vội cũng không nhanh, nhưng mang đến cảm giác sung sướng tuyệt đỉnh.
Đầu óc cô một mảnh lộn xộn trống rỗng, khẽ động tình rên rỉ, rồi khóc nức nở.
Hai cánh tay anh giam cầm không để cô chạy thoát, hiên ngang hoành dọc trên ngọc thể cô từng chút một. Khoanh tròn bầu ngực và ấn xuống. Ngón tay đè lên vuốt ve, nếu không phải sợ làm tổn thương cô, anh muốn ngón tay và thân gậy cùng nhau ra vào rút vào động rèm ngon lành.
Cô ở trong xóc nảy phập phồng lên xuống, trước ngực lại không cảm nhận được tiếng côn tht va đập, một nửa bị cánh tay anh đè lại, nửa còn lại bị anh nắm trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra thịt sữa qua các kẽ ngón tay.
Dâm dịch, chất lỏng trong suốt, lầy lội, nhỏ giọt…
U cốc tăm tối, gây thịt tàn bạo, nâng lên hạ xuống, rồi lại hung hăng ấn mạnh xuống, rút ra…..
Hai năm sống chung như cá gặp nước cũng đủ để Lan Dục dạy Hạ khắc cốt ghi tâm, anh ẩn nấp dưới lớp vỏ tao nhã tôn quý nhưng bản chất lại chả khắc gì sói hổ hoang dã.
Ánh sáng trắng nổ tung, mái tóc dài xếp chồng lên nhau gắt gao quấn quanh thân họ, cô kéo dài cổ về phía sau, đầu ngửa lên bả vai anh.
Trong tầm mắt mông lung đảo ngược, là bức ảnh cưới khổng lồ trên tường.
Đó là những gì cô ấy đã vẽ, chúng chiếm toàn bộ bức tường.
Trong đầu Hạ Nhất vang lên câu nói kia của Lan Dục:
Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến, là quan hệ với em dưới bức ảnh cưới của chúng ta