Thoáng cái, Lan Dục cùng Hạ Nhất trải qua hết tết nguyên đán, sau đó liền vội vàng bận rộn.
Các bức tranh của Hạ Nhất đã lấy lại cảm hứng và được đặt trong phòng studio cả ngày lẫn đêm.
Nửa tháng trôi qua, Tiêu Ái gọi điện thoại tìm cô, bảo là muốn cùng ăn cơm.
Lần trước khi đang đi chơi, giữa đường bị Lan Dục chen vào cướp người, Tiêu Ái dám tức mà không dám nói.
Hạ Nhất cũng định đến phòng tranh xem thử, nên tới sớm hơn mọi khi rất nhiều.
Trong những năm đầu của sự nghiệp, cô thường vẽ tranh minh họa cho các tạp chí, tạp chí định kỳ hoặc tiểu thuyết đã xuất bản, vân vân… và cũng xuất bản thành album ảnh.
Phòng trưng bày của riêng cô được thành lập ba năm trước đây, sau khi tham gia vào một cuộc thi mỹ thuật quốc tế đã giành được giải thưởng.
Phòng trưng bày giao cho hai người bạn là Tiêu Ái và Đường Lạc quản lý, bất quá bức tranh cô vẽ ngược lại không nhiều lắm.
Một mặt là do quen biết Lần Dục, mặt khác Hạ Nhất là thiên tài mắc bệnh AS trong việc theo đuổi trình độ nghệ thuật, đến mức khiến người khác tức giận —— Tiêu Ái tự xưng là phàm tục cũng không lý giải được.
Chứng bệnh sợ tiếp xúc.
Hạ Nhất tiến vào phòng làm việc, đợi đến khi Tiêu Ái và Đường Lạc bận rộn xong, họ liền giao cho trợ lý trông coi phòng trưng bày, ba người cứ thế xuất phát đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó.
Sau khi thức ăn đến bàn, Tiêu Ái hai tay thu xếp cầm lấy chén đũa.
Đường Lạc đột nhiên nói: “Đúng rồi, năm sau đến triển lãm tranh ở Paris ấy, Lan thiếu có nói gì không? ”
Năm sau, Hạ Nhất có một chuyến đi triển lãm tranh cá nhân ở Paris, Pháp.
Cô cực kỳ không muốn ra nước ngoài, nhưng triển lãm tranh là sự hợp tác với phòng triển lãm nghệ thuật địa phương nổi tiếng ở Paris, cô nhất định phải tham dự.
Tiêu Ái nhìn Đường Lạc một cái: “Chuyện này có gì để nói chứ, Lan thiếu nhất định sẽ đi chung với Hạ Hạ. ”
Đường Lạc: “Anh biết. Nhưng Lan thiếu căn bản không muốn Hạ Hạ bay tới bay lui đi làm việc. ”
Tiêu Ái quay sang nhìn Hạ Nhất: “Đó là mưu kế của anh ta sao? ”
Hạ Nhất giương mắt lên: “Anh ấy nói, đến lúc đó sẽ đi cùng mình, tiện thể đi du lịch luôn. ”
Tiêu Ái vừa hâm mộ vừa ghen tị phát ra tiếng kêu rên rỉ: “Mẹ ơi, con cũng rất muốn đi du lịch, trong khoảng thời gian này bận rộn chết đi được. Nói thật, mấy bữa nay tớ không ngủ ngon tí nào. ”
Gần đây phòng trưng bày đã trở thành một doanh nghiệp lớn, đôi tình nhân cùng các trợ lý phải bàn giao và thương lượng rất nhiều với khách hàng của họ. Cứ thế quần quật chả khác nào con cún.
Đường Lạc cười: ” Đêm nào em cũng ngủ như heo ấy. Ngủ ngon đến tận sáng luôn mà. ”
Tiêu Ái ở dưới bàn đá cho anh ta một cước, Đường Lạc “A đau” một tiếng.
Hạ Nhất cười cười.
Tiêu Ái duỗi đũa gắp miếng bào ngư đưa vào bát của cô: “Hạ Hạ, cậu phải ăn nhiều thịt vào. Sẵn nói luôn, đợt trước sao cậu không bắt máy của tụi mình hả? ”
Cô nàng rất rất không hiểu lối sống quý tộc chanh xả của Lan Dục, sáu năm cũng không thể nuôi dưỡng vị công chúa này béo lên một chút.
Mà nói đến thói quen sống bướng bỉnh đến mức hoá cuồng của Hạ Nhất, cô nàng liền không thể trách Lan Dục.
Hạ Nhất dứt khoát nâng bát về, buồn bực không lên tiếng chỉ nhìn cô, vẻ mặt không cam lòng.
Đường Lạc không thể không cười nhìn Tiêu Ái, sau đó gắp vài miếng nấm hương và đậu hủ cho vào bát của Hạ Nhất.
Tiêu Ái phẫn nộ ném miếng cá trở lại bát của mình.
Hạ Nhất cúi đầu, yên lặng ăn thức ăn của chính mình.
Tiêu Ái buồn bực đến mức lấy đũa chọc cơm trắng trong bát.
Đường Lạc cười tươi, khởi xướng đề tài mới: “Hạ Hạ, bức tranh mới đã hoàn thành chưa? ”
Hạ Nhất lúc này mới ngẩng đầu gia nhập lại đề tài của ba người.
Tiêu Ái nhanh chóng ăn xong, lơ đãng nhìn Hạ Nhất mấy lần, cảm thấy Lan Dục có thể điều hòa thân thể của cô đến bây giờ cũng phải dụng tâm không ít.
Trước kia cô ấy chỉ được xem mỹ nhân với thân hình xương khô, bây giờ tốt xấu gì thân thể cũng được coi là khôi phục mấy phần lượng thịt, khuôn mặt tái nhợt như ma cà rồng quanh năm không thấy mặt trời cũng trở nên tươi sắc chút.
Năm đó, Hạ Nhất ăn chay khắc nghiệt đến độ cắt tóc đi tu luôn rồi.
Tiêu Ái quả thực sẽ bị cô làm cho sầu chết.