Edit: dtl
Hạ Nhất dựa trên cơ sở áy náy nên không phát hiện ra, cảm giác bài xích Lan Dục tự nhiên bị bỏ qua rất nhiều.
Bên cạnh đó, còn là tâm lý muốn bồi thường tổn thất của cô.
Phần thưởng này không phải là vì không muốn trả nợ cho người khác, nó tương tự như lợi nhuận trong giao dịch bình đẳng, nhưng thực tế.
Lan Dục đối xử tốt với cô, cô cũng học cách đấy mà đối xử tốt với anh. Đó là sự thật.
Lan Dục yêu cô, cô cũng muốn học cách yêu anh. Đó là sự thật.
Tuy nhiên, đối với một người mắc hội chứng Asperger cực kỳ thiếu cảm xúc như Hạ Nhất, việc học được cách yêu Lan Dục, sẽ là một quá trình tràn ngập tiếng cười.
Từ đêm đầu tiên anh đi, cô vẫn luôn đợi Lan Dục từ nước ngoài về, anh trở về và đấy cũng là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại. Sau này, nó lại trở thành tiếng cười trêu chọc cô của Tiêu Ái.
Đêm đó, Hạ Nhất ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc dài như lụa trôi nổi trong nước, một vài sợi tóc dính vào má mỏng và cổ trắng.
Cô cúi đầu, nhìn lên mặt nước nóng, không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, tay cầm màu vàng của cánh cửa đã được đẩy ra trong lặng lẽ.
Dáng người cao lớn cân xứng của người đàn ông chậm rãi bước vào, khí chất vừa phong độ vừa quý tộc không hề bị vẻ mệt mỏi ảnh hưởng, trên thực tế, anh căn bản không có khả năng mệt mỏi.
Bên môi tao nhã lộ ra ý cười như có như không. Người đàn ông dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào mặt sau của người phụ nữ tóc dài trong bồn tắm.
Một lúc lâu sau, anh bước về phía bồn tắm. Đầu gối phải khuất xuống, ngồi bên thành bồn, không hề quan tâm nước hồ bơi tràn ra sẽ làm ướt quần áo.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của cô, anh rất thích cảm giác tóc dài này.
Hạ Nhất trong hồ nước cảm thấy kinh hãi, một loại cảm giác quá mức quen thuộc ồ ạt xông tới, từ phía sau lan tràn tới, toàn bộ bao bọc lấy cô…
Cô đột nhiên quay người lại.
“Chào buổi tối.” Lời chào nhẹ nhàng vang bên tai cô, đồng thời kèm theo hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất lên khuôn mặt ẩm ướt. Giọng nói trầm thấp và êm dịu có thể tạo ra ảo giác.
Dung nhan tuấn mỹ của Lan Dục ở ngay dưới đáy mắt cô.
Tinh thần vốn căng thẳng của Hạ Nhất trong nháy mắt thả lỏng lại, cô cúi đầu kinh hô một tiếng, theo bản năng lại xoay thân thể trở về.
“Anh… Về rồi? ”
“Sao vậy, không muốn nhìn thấy anh à?” Giọng điệu Lan Dục có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất thân mật. Anh nhẹ nhàng đem Hạ Nhất Nhất đến đây.
Hạ Nhất không nói gì.
“Em đang nghĩ gì vậy? Có gì không hài lòng ư? “Ngón tay thon dài sạch sẽ của Lan Dục vuốt ve khuôn mặt cô ấy.” Em cứ ngẩn người mãi. ”
“…” Hạ Nhất còn rất phiền não, nhưng không biết nói thế nào. Sau tất cả, nó đều liên quan tới anh.
Lan Dục buông cô ra.
Hạ Nhất Lạnh không đề phòng ngước mắt lên, liền thấy Lan Dục ở trước mặt cô nhanh chóng loại bỏ quần áo, hào phóng lộ ra cơ thể hoàn hảo.
Tuy rằng hai người đã có vài hành vi thân mật giữa vợ chồng, nhưng Hạ Nhất chưa từng chân chính thấy qua thân thể Lan Dục.
Cơ thể của một người đàn ông đột nhiên trần truồng trước mắt cô, cô ngây thơ nhìn.
Ngực rộng, cơ bắp rắn chắc, cơ thể mạnh mẽ… Đặc biệt là thứ giữa hai chân đại diện cho các bộ phận dũng cảm và hùng vĩ của nam giới …
Đây là hình ảnh đáng sợ nhất mà Hạ Nhất thuần khiết đã nhìn thấy trong suốt cuộc đời của mình.
Cô chỉ hiểu rằng đàn ông, phụ nữ và trẻ em già đều là con người, không rõ sự khác biệt giữa hai người là gì.
Cô tràn đầy vẻ kinh hãi, cơ thể trước mắt cô có thể sánh ngang với pho tượng nhưng lại cứng cỏi cường tráng đến mức khiến cơ thể cô run lên vì sợ.
Cơ thể của một người đàn ông có phát triển đến thế sao?
Anh chậm rãi bước vào bồn tắm, một thân hình khiếp người cứ như vậy chậm rãi phóng đại trước mắt cô, Lan Dục từ trên cao nhìn xuống, ngồi xuống, đối diện với cô.
Oxy không đủ, không thể thở được, Hạ Nhất muốn ngất xỉu tới nơi rồi.
Lan Dục dựa vào vách ao, đưa tay không nói một lời ôm lấy vòng eo Hạ Nhất, ôm lấy rồi đặt ở trên đùi mình.
“Cùng nhau tắm đi.”
Lan Dục nắm lấy một tay cô đặt lên ngực.
Tay Hạ Nhất trượt ra khỏi lòng bàn tay và đụng phải lồng ngực anh. Va chạm cơ thể chính là đại kị của cô, loại cảm giác kỳ diệu và đáng kinh ngạc của tạo hoá luôn khiến cho cô ấy không biết phải làm gì.
“Anh…” Cô cuộn mình lại, “Sao anh đột nhiên cởi quần áo…”
“Không dễ nhìn sao?”
“Đẹp… Nhưng, nhưng, đó không phải là vấn đề. Em đang tắm, sao anh đột nhiên xông vào?” Cô cúi đầu nhìn thấy thân thể trơn trượt của mình, lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng hai tay ôm ngực, “Không được nhìn. ”
Lan Dục thấp giọng bật cười: “Nhất nhất, bây giờ tôi cũng trần truồng nè, em cũng đã nhìn thấy toàn thân của tôi. Thật công bằng. ”
Hạ Nhất: “Em không muốn gặp anh. ”
Lan Dục: “…”
Hạ Nhất không biết vì sao lại nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp của đêm đầu tiên. Cô vẫn rối rắm không hiểu tại sao lại đau đớn như vậy, sau khi đọc sách mới biết thêm kiến thức mới.
Vừa rồi lại nhìn thấy côn tht hùng vĩ giữa chân Lan Dục, cảm thấy có chút cảm nhận được.
“Lúc ấy em đau như vậy, là bởi vì, bởi vì…”
Cũng không quá khó để liên tưởng, cô ấy biết có thứ đang tiến vào cơ thể mình. Một cái gì đó lớn như vậy, đau đơn cũng là chuyện thường tình.
Lan Dục ngay từ đầu không hiểu Hạ Nhất định nói cái gì, khi phát hiện ánh mắt cô nghi hoặc nhìn về phía đùi anh, anh liền hiểu.
Vì vậy, anh mỉm cười hạnh phúc. Cảm xúc của anh không bao giờ được tiết lộ, nhưng nụ cười này bất ngờ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Hạ Nhất bị anh cười đến mức trong lòng lông bông như thú. Cô ấy không hiểu mình nói sai cái gì.
Cô muốn rời khỏi chỗ nay, vì vậy cô đã sử dụng bàn tay và bàn chân của mình để thoát khỏi vòng tay của anh.
“Đừng đi, Nhất Nhất.” Lan Dục dễ dàng bắt cô về, vẫn giữ cô ấy trong vòng tay của anh.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em mà.” Anh nói.
Lan Dục không cười, Hạ Nhất cũng im lặng nghe anh nói. Hơi ngửa mặt, biểu tình rất nghiêm túc.
Ý cười trên môi của Lan Dục càng đậm hơn một chút.
Vẻ đẹp ấy làm cho con người ta nín thở.
Hạ Nhất đột nhiên si ngốc vươn tay, vuốt ve mặt anh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nụ cười của Lan Dục đột nhiên biến mất. Anh lẳng lặng nhìn Hạ Nhất rút đi tất cả sự bài xích bình thường đối với anh, si ngốc sờ trên mặt anh. Ánh mắt đó, giống như thời điểm cô đắm chìm trong bức tranh.
Lan Dục trầm mê trong đó, Hạ Nhất lập tức bừng tỉnh lại. Cô bối rối thu tay lại, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, không rõ mình làm sao vậy.
Lan Dục nhanh hơn cô khôi phục bộ dáng bình thường.
“Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi nhé!”
“Đề tài gì?” Hạ Nhất nắm lấy lòng bàn tay mình lặp lại lời nói của anh, trong lòng còn có chút rối loạn.
“Nhất Nhất không phải thắc mắc chuyện mình bị đau ư?” Anh nói những lời xấu hổ đối với cô gái bình thường kia. “Em vừa rồi đang nhìn ở đâu đấy?”
Hạ Nhất không nghe rõ. Sau đó lạnh lùng cảm thấy tay mình bị bắt, tiếp theo một vật thể che lên, cô đột nhiên hít một hơi, sợ tới mức thấp giọng kêu lên, tay phản xạ có điều kiện rút về.
“Anh.. Anh…” Hai mắt cô trừng to như chuông đồng.
Hạ Nhất vốn không hề ý thức được bộ phận dựng đứng kia của người đàn ông, chỉ là lạnh lùng không đề phòng cầm lấy, cảm nhận được hơi thở to lớn lại ấm áp, nhất thời khiến cô bị dọa sợ, thủy triều lan thẳng đến tai.
Lan Dục dùng cánh tay cường đại vòng quanh eo Hạ Nhất, mỉm cười với cô.
“Đây là nguyên nhân.” Anh mỉm cười và nói.
Thứ trong tay cô nóng quá.
“Em, em biết rồi. Anh mau buông ra…” Cô nhỏ giọng khẩn cầu.
Lan Dục tiến đến bên tai cô, liếm như không: “Còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là vấn đề thói quen. Làm nhiều sẽ dễ sử dụng, theo thói quen sẽ không đau nữa. ”
Giọng nói u u u của Lan Dục tựa như ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đàn hạc, giật giật từng trận gợn sóng.
Tư duy thẳng tắp của Hạ Nhất xuất phát từ tâm trí của cô. Lan Dục giải thích cho cô mà nói, muốn hiểu bề ngoài của nó một chút cũng không khó.
Cô trôi theo dòng “làm nhiều sẽ quen”, suy nghĩ trong một thời gian, đột nhiên nảy sinh một câu hỏi.
“Trước kia anh đã từng kết hôn chưa?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì anh nói làm nhiều thì quen, em cảm thấy anh rất quen, cho nên anh nhất định đã làm rất nhiều…”
Lan Dục có được sự khôn ngoan siêu phàm, nhưng anh lại phát hiện ra bản thân vốn đã rơi vào chiếc hố vợ mình đào.
Thì ra thất bại duy nhất trong cuộc đời anh không chỉ là cưỡng ép vợ mình làm tình, mà còn thường xuyên bị một người vợ nghi ngờ tình cảm không hoàn hảo của mình.
Nửa tiếng sau, anh đau đầu vuốt ve trán: “Nhất Nhất, anh chỉ có một người duy nhất là em.”
“Vậy thì logic mà anh nói ‘làm nhiều sẽ thành quen’ căn bản không ăn nhập. Anh đã không làm nhiều hơn thì sao anh quen được. ”
“……”
Được rồi, nhìn vào những logic này của cô, anh cũng có vài phần khen ngợi, anh thề mình sẽ không so đo với cô đâu. Anh thề.