Sự tỉ mỉ kiên nhẫn cùng nỗ lực kéo dài suốt hai năm, Hạ Nhất đối với Lan Dục đã hiểu thêm vài phần qua chuyện vừa rồi, hoặc bởi vì nhiều năm ở chung với nhau, mà tích luỹ từng chút mọt.
Cho đến một đêm nào đó, chuyện tà ác đã xảy ra, Hạ Nhất phát hiện Lan Dục phải đi công tác qua nước ngoài, không thể bên cạnh cô, cứ thế cô lại mất ngủ.
Đêm hôm đó cô lăn qua lăn lại đến tận giờ sáng, sau đó không thể nhịn được gọi điện thoại cho Tiêu Ái.
Ở đầu dây bên kia, Tiêu Ái mắng cô chả khác nào tạt vào tô máu chó: “Cậu có biết mấy giờ bây giờ không! Cô nãi nãi của tôi ơi! Lão nương đang ngủ mà! ”
Hạ Nhất căn bản không để ý tới tiếng gầm gừ của đối phương: “Mình không ngủ được. ”
Tiêu Ái: “…”
Chịu đựng ba lần: “Tại sao cậu không thể ngủ được?”
Hạ Nhất: “Vấn đề của cậu thật ngu ngốc, nếu tớ biết thì đã không gọi cậu làm gì.”
Tiêu Ái: “…”
Một lần nữa cắn rặng chịu đựng: “Cậu là một người có chồng, hỏi chồng của cậu đi.”
Hạ Nhất: “Anh ấy không có ở đây, đi nước ngoài.”
Tiêu Ái không thể chịu đựng được gầm gừ: “Cậu biết gọi cho mình, không biết gọi cho anh ấy sao? …” Gào thét một hồi, đột nhiên đại não xuất hiện gì đó.
“Chờ đã, cậu nói Lan thiếu không có ở đây? Anh ta không có ở đây, đáng ẽ cậu phải ngủ ngon hơn chớ? ”
Hạ Nhất nói, cũng thấy lạ lạ: “Ừ nhỉ.”
Tiêu Ái cảm thấy cô dường như đã phát hiện ra điều gì đó: “Hạ Hạ, mình cảm thấy, cậu có thể là… nhớ Lan thiếu chăng? ”
Thật khó thể tưởng tượng được, cây tô thiết vạn năm cuối cùng cũng có dấu hiệu đơm hoa kết trái rồi.
Tiêu Ái một lời thành trêu chọc, cùng Hạ Nhất trải qua một cuộc trò chuyện đêm khuya. Sau đó đối phương mờ mịt chấm dứt cuộc gọi, rơi vào suy nghĩ liên miên.
Ngày hôm sau, kết thúc một đêm bối rối là Hạ Nhất gầm gừ gọi đường dài quốc tế, gián đoạn cuộc họp Lan Dục hét lên: “Tôi muốn anh trở về ngay lập tức! ”
Sau vài giây cực độ khiếp sợ sững sờ, biểu tình trên mặt Lan Dục quả thực tâm hoa nộ rộ phấn khích vô cùng!
Tâm hoa nộ phóng ( nguyên gốc): mở cờ trong bụng; mở cờ; nở gan nở ruột.
Màn đêm buông xuống sau nửa đêm, Hạ Nhất ngủ không yên, cảm thấy một cỗ lực đạo nhẹ nhàng mà cường thế tách cánh tay đang ôm búp bê của cô.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, tầm mắt mông lung va vào ánh mắt ôn nhu của Lan Dục, cô ngay lập tức rơi vào vòng tay ấm áp.
Hạ Nhất mơ hồ nói với bóng người trong bóng tối: “Anh về rồi à…”
“Ừ.” Giọng nói cố ý hạ thấp của Lan Dục, tưởng chừng như đang hít thở mùi hương của hạnh phúc.
Hạ Nhất tỉnh lại trong lòng anh, sau đó cọ cọ đứng dậy, đến gần Lan Dục nhìn chằm chằm một lát, sau đó kéo tay anh, kéo anh lên giường.
“Anh đi lên đây nằm.”
Lan Dục không nói một lời, nằm nghiêng theo.
Hạ Nhất suy nghĩ vài giây, buồn bực nằm sấp xuống vụng về ôm lấy anh. Đến tận nửa ngày, cảm thấy không đúng lắm, vì thế cô lại buông ra, đổi tư thế tiếp tục ôm lấy anh, một lát sau, vẫn cảm thấy không đúng.
“Nhất Nhất, em đang câu dẫn anh sao?” Lan Dục kéo dài giọng điệu.
“Đừng nói chuyện, nếu không anh lại quấy rầy đến suy nghĩ của em.” Cô ấy rất không nể mặt anh.
Lan Dục: “…”
Một lát sau, Hạ Nhất không phục đứng dậy, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, lại nằm xuống, nói với Lan Dục: “Anh ôm em đi. ”
Lan Dục nghe theo lời cô, ôm chầm lấy.
Hạ Nhất cọ cọ vào lòng anh, sau khi tìm được tư thế thích hợp nhất thoải mái nhất, cảm giác rốt cục cũng đúng, vì thế cô cũng không nhúc nhích nữa.
Nhưng cô ấy lại tự hỏi.
Buổi tối không có Lan Dục ôm cô ngủ, mấy ngày ấy cứ thế trôi qua thật sửng sốt và hoảng loạn, giường lớn đến mức quá đáng, hiện tại anh ôm cô, dĩ nhiên thoải mái rồi…
Hạ Nhất nhớ tới lời Tiêu Ái nới, thật hồ đồ.
Lan Dục bất đắc dĩ không nói một lời. Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cô chỉ muốn xác minh suy nghĩ của mình mà thôi.
Người phụ nữ này thật không có chút lòng dạ mà, nào hiểu được sự hấp dẫn vô tâm của mình, thật khiến người ta điên đảo.
Sáng hôm sau, Lan Dục vào phòng ngủ như bình thường xem Hạ Nhất có tỉnh hay chưa, lại phát hiện cô ngồi xổm bên ngoài ban công, hai tay ôm đầu gối nhìn chằm chằm mặt đất như đang suy nghĩ cái gì.
Lan Dục vội vàng ôm cô vào lòng: “Nhất Nhất, sao em không mang giày hửm! ”
Hạ Nhất được anh nâng hai chân lên, anh giúp cô xoa xoa đầu gối một hồi, rồi giúp cô mang dép lê vào.
Cuối cùng, cô lạnh lùng sững sờ nói một câu: “Em nghĩ Tiêu Ái nói đúng, em vì nhớ vòng tay của anh nên mới ngủ không ngon. Cô ấy nói đó là bởi vì em có tình cảm với anh. ”
Cô dừng lại một chút: “Thật ra…. Em nói với anh, vì trước kia mỗi lần anh ôm em ngủ, em đều thấy rất không được tự nhiên. Nhưng nếu anh không ôm em ngủ, em liền cảm thấy không thoải mái. Tối qua em đã thử rồi, và phát hiện ra rằng, ngủ với anh em cảm thấy rất tốt. Suy nghĩ hết nguyên đêm, và sáng nay em cảm thấy hiểu được chút ít. Tiêu Ái nói đúng, em có chút tình cảm với anh. Em thích anh. ”
Tại sao một người phụ nữ nói chuyện với một người đàn ông, vẻ mặt và giọng điệu giống của họ như hai người bạn ăn chí cốt của nhau, bộ “Bạn thích điều này, tôi thích điều này” rất bình thường?
Nhưng Mà Lan Dục vẫn bị câu thổ lộ của Hạ Nhất đút đường đến tê tái.
Anh đã có một ý thức sâu sắc rằng, tình yêu của cô sẽ là một cuộc hành trình dài.
Như vậy là đủ rồi, cô ấy có thể nói ra lời bày toả ra như vậy, anh thật sự nên tạm thời thỏa mãn.
Sau khi cười khổ Lan Dục ôm Hạ Nhất lên đùi, bưng lấy mặt cô, thì thấm nói: “Nhất Nhất, anh yêu em!”
Chú thích: Từ ” khắp” hoà âm với “chậm”, ngụ ý là “lãng mạn”. Nói lên quá trình yêu đương của Lan Dục dành cho Hạ Nhất thật chậm chạp nhưng cũng đầy lãng mạn.
~ Kết thúc ~
Năm thứ tám kể từ khi Hạ Nhất và Lan Dục kết hôn, hai người đã có baby.
Ý tưởng về đứa bé là đột ngột xuất hiện.
Một ngày nọ, Hạ Nhất và Tiêu Ái họ đến viện bảo tàng thuỷ cung chơi, bên cạnh rất nhiều mấy bé nhỏ.
Tiêu Ái hưng trí thuận miệng nói một câu: “Ấy chà, Hạ Hạ, cậu và Lan thiếu không có ý định có con sao? Thật thú vị khi không có một đứa trẻ để chơi nhỉ. ”
Hạ Nhất giật mình.
Một đứa trẻ?
Cô chưa từng suy nghĩ qua, bất quá nghe Tiêu Ái nói, cô đột nhiên kinh hãi, ấy, sinh con?
Vì vậy, chủ đề này đi sâu vào tâm trí của Hạ Nhất.
Sau khi trở về, cô và Lan Dục nói: “Tiêu Ái nói chúng ta có thể sinh con. Chúng ta có thể có con không? Anh có thích con nít không? Chuyện gì sẽ xảy ra khi có con? Ngẫm lại hình như cũng rất thú vị…”
Một đống vấn đề ngây thơ khiến Lan Dục cười ra tiếng, quyết định của anh luôn tôn trọng ý nguyện của cô.
“Nếu muốn, chúng ta sẽ sinh con.”
Chuyện sinh con cứ tùy tiện và vui vẻ quyết định như vậy.
Ngày mới bắt đầu.
Hạ Nhất mang thai, trải qua sự kỳ diệu và đau đớn mà chỉ có phụ nữ mới có thể trải nghiệm.
Cô nhận được một cảm giác mới mẻ mà cuộc sống đem lại, thật bất ngờ khi lần đầu tiên cô bỏ qua những cảm xúc đau đớn lớn hơn những cảm xúc khác, hội chứng mẹ ngu ngốc điển hình hội tụ hết trong cô, tràn ngập hạnh phúc và vui sướng, một chút không sợ đau khổ không sợ mệt mỏi.
Tốc độ tiếp nhận nhanh đến nỗi Lan Dục cảm thấy có chút ghen tuông. Phải biết rằng đêm đầu tiên, sự dung hợp chân chính về thể xác lẫn tinh thần của bọn họ, nỗi đau ấy cô đều không chịu được.
Dẫu chỉ là một đứa trẻ, nhưng với cô ấy nó là một niềm vui bất tận to lớn, năm thứ ba đứa thứ đã chào đời.
Trước lời nói hợp lý của cô: “Chúng tôi là một cặp, đứa trẻ chỉ có một, không phải là sẽ rất cô đơn sao? Sinh thêm một đứa để chúng nó chơi với nhau có đôi có cặp, tốt biết bao nhiêu. ”
Bệnh nhân tự kỷ bị cô lập, cư nhiên có thể nói ra “đứa trẻ sẽ cô đơn”.
Lan Dục không phản bác được.
Hai đứa bé, một trai một gái.
Từ khi sinh ra đã thích mẹ đến mức không thể buông tay, từ khi mở mắt sẽ nhanh như chớp mà nhận ra mẹ mình, sau khi học bập bẹ biết đi, liền bắt đầu cả ngày kéo góc áo của mẹ, bốn chân nhỏ lốp ba lốp bốp chạy theo sau, một khắc cũng không buông tay. Suốt ngày cứ dính vào ngực mẹ, ngọt ngào mềm mại nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi con yêu mẹ” không ngừng.
Làm cho Hạ Nhất vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, sờ mặt hai bảo bối cũng nói “Mẹ cũng yêu các con”.
Lan Dục rất bực bội, đứa bé quá thương mẹ của nó, đối với sức mạnh và tình yêu thương bảo vệ của người mẹ, rất làm cho Lan Dục không vui!
Tiêu hao tinh lực tạo hai đứa nhỏ suốt ngày cứ chiếm vợ của anh, cộng thêm Hạ Nhất cứ một lòng nhớ tới đứa trẻ. Lần thứ hai trong đời Lan Dục nếm trải tư vị thất bại.