Lan Dục vuốt ve khuôn mặt cô, sự ấm áp trên đầu ngón tay, khiến anh liên tục lưu luyến, thế nào cũng không buông tay được.
Anh cúi đầu hôn Hạ Nhất.
Định lực của anh, luôn có thể dưới nụ cười điềm yên sạch sẽ của cô mà thẩm thấu, xuất hiện dao động trước nay chưa từng có.
Nụ hôn của Lan Dục đến rất chậm rãi, hai tay ôm lấy toàn bộ eo cô, cường tráng mạnh mẽ chống lại thân thể Hạ Nhất.
Anh ngửa cơ thể cô một chút về phía sau, hôn từ hàm dưới của cô rồi dọc xuống, trượt vào vạt áo, ngậm đầu v nhỏ nhắn cách tấm áo.
Hai tay Hạ Nhất trèo lên vai anh, hô hấp ngắn ngủi, cùng tiếng thở dốc tinh tế liên tục rót vào tai anh, giống như thuốc kích dục.
Lan Dục một tay ôm eo cô, một tay theo thắt lưng trượt xuống, từ dưới váy duỗi vào.
Cô mặc một chiếc váy bông mùa xuân thanh lịch.
Đầu ngón tay vén lên cạnh quần lót, anh dùng ngón tay mở ra bí mật khoái cảm của cô.
“Trái tim em!” Âm thầm khàn khàn, chẳng hạn như giọng nói của dây đàn di chuyển bên tai cô.
Núm vú hơi nóng và đỏ bừng như được nấu chín.
Nghe một tiếng tâm can ấy, Hạ Nhất phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Đầu ngón tay chen vào bức tường mềm mại bên trong, đốt cháy ngọn lửa sâu trong thân thể.
Chất lỏng dày trơn trượt tựa như gặp phải lửa nóng, chậm rãi theo huyệt khẩu chảy ra ngoài.
Quần áo nửa phai nửa hở, xúc cảm bóng mượt mà lụa là bị bàn tay nóng rực vuốt ve. Thân thể Hạ Nhất mềm nhũn nhu thuận như một con hải cẩu nhỏ.
Lan Dục thả nhẹ động tác, mỗi nhất cử nhất đồng đều mang theo dịu dàng cùng tinh tế như thể đó là báu vật quý giá.
Cô sụp thắt lưng xuống, đem hai chân tách ra quỳ ở hai bên hông anh, váy dài đẩy xếp lên và chồng lên nhau, bờ mông cao vểnh lộ ra một mảnh sắc xuân vô hạn, sáng ngời và ái muội dày đặc trong không khí.
Chiếc quần lót cô đơn rơi xuống đất.
Anh một tay vuốt ve mông mật ong xoa xoa nắn nắn, sau đó bơi đi, rơi xuống chỗ u hoa ngọt ngào, đầu ngón tay sạch sẽ trượt qua lại trên hai mảnh môi âm hộ nông cạn, tiếp đó vội mở ra.
Nước chảy như suối nhỏ lúc về xuân.
Nút áo nửa hở nửa đóng, mặt cô vùi trong lồng ngực nửa khỏa thân của anh, đôi môi hơi mát mẻ chạm vào da thịt nóng bỏng của anh. Giữa bọn họ, cũng không phải tính cách nhiệt tình như lửa, chạm vào nhau, khoe ra băng hỏa hai tầng thiên mãnh liệt.
Băng hoả lai tầng thiên: ranh giới của hai mặt này. một bên là tốt đẹp và ấm áp như lửa. còn bên kia thì lạnh và xấu, như băng.
Lòng bàn tay nắm lấy gáy cô, sợi tóc chảy từ giữa ngón tay anh.
Nụ hôn của cô không mang theo một tia tình sắc, lại mang đến khát vọng mến phúc vô tận. Sợi tóc ngứa ngáy bám vào da thịt hắn, từng chút từng chút rơi vào khói lửa.
Quần áo được kéo ra khỏi thắt lưng, tiếp đó cô cởi dây nịt của anh, rồi tới cúc áo, cuối cùng là kéo khoá quần.
Anh tùy ý để cô làm bậy, vẫn là tư thế nằm trên ghế dài, nở nụ cười uyển chuyển thưởng thức sự quyến rũ của cô.
Hai bộ ngực nhỏ nhắn, rủ xuống, lắc nhẹ nhàng theo chuyển động của cô. Những giọt mật đào, cùng phấn hồng như mây nhẹ lướt.
Anh đột nhiên nghiêng người, chọn một chỗ mà ngắt nhẹ.
“Ừm…” Hạ Nhất nhạy cảm run lên, lập tức dừng động tác.
Vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp miêu tả đường viền của đào mật ong, tựa như một mảnh lông vũ quét qua vẽ lại.
Náo loạn đến mức khiến cô ngứa ngáy, nhịn không được đưa cao hơn đến miệng anh để tìm kiếm an ủi nhiều hơn, lại nhịn không được hừ hừ ưm ư vài tiếng.
Cởi được một nửa quần cũng thật quá sức, cô không chịu nổi dùng hai tay chống lên hai bên vai anh, nhưng rất nhanh lại dứt khoát ôm lấy đầu anh, kéo về phía trước ngực mình.
Lan Dục ngồi thẳng người, ôm lấy cái eo đang đè lên người anh.
Trong không khí nhấp nhô một mùi hương thơm rực, đủ các loại hoa khác nhau, kết hợp với mùi thơm cơ thể của cô, hoà quyện thành mật ong tươi mát.
Đó là phong cảnh trong câu chuyện cổ tích.