Ngày rời đi, Hạ Nhất nhìn căn phòng gần như trống không, tâm tình trở nên phức tạp.
Ba ngày qua, Tiêu Ái đều tới giúp cô sửa soạn đóng gói hành lý, cũng ba ngày đó cô cứ bám theo Tiêu Ái mà đi lòng vòng khắp phòng, chốc chốc lại nói “Đừng chạm vào đồ của mình”, loay hoay một hồi rồi nói tiếp “Cậu đem sách mình xếp sai trình tự hết rồi.”
Thật bận rộn làm sao!
Tiêu Ái cốc nhẹ vào đầu cô, “Một là cậu tự mình động thủ, hai là mình giúp cậu động thủ”, sau đó Tiêu Ái hờ hững không thèm để ý đến vẻ mặt kháng nghị của cô.
Ba ngày sau, đồ đạc cá nhân của cô được sắp xếp hợp lý và đặt ở một bên, giờ đây căn phòng trống trải chỉ còn lại những món đồ nội thất đơn giản.
Hạ Nhất lo lắng bất an, cô ngốc nghếch hỏi Lan Dục bên cạnh mấy chục lần: “Chúng ta thật sự phải kết hôn sao? ”
Lan Dục đầy vẻ hứng thú nhìn cô rồi cười.
Hạ Nhất càng thêm buồn bực. Lồng ngực tràn đầy cảm giác cổ quái. Mặc cho đầu óc cô rất minh mẫn, nhưng trong lòng… Dường như xuất hiện tư vị khó tả.
Tiêu Ái liên tục lẩm bẩm trong tai cô cái gì mà ” Yêu đương rồi kết hôn là một trong những sự kiện lớn của đời người, là theo đuổi một phần của hạnh phúc, vì thế cậu không nên sợ hãi, thay vào đó phải dũng cảm tiến về phía trước…”
Hạ Nhất không đành lòng cho Tiêu Ái một ánh mắt “Làm ơn làm phước, cậu im miệng dùm tớ đi.”
Dưới tâm tình cực kỳ phức tạp và mù mịt, Hạ Nhất ngồi trên chiếc xe RV sang trọng.
Cô không rõ vì sao phải bước lên xe, sau lưng còn thêm đôi tình nhân không ngừng chúc phúc, nói ra những lời tốt đẹp.
Đầu cô ấy bị họ làm cho choáng váng.
Họ không thể ngừng lại một chút ư?
Hạ Nhất buồn bực ngồi ở ghế sau, cách tấm cửa kính nhìn hai người bên ngoài.
“Khó chịu lắm sao?” Lan Dục đột nhiên nói.
Hạ Nhất nhíu mày suy nghĩ một lát: “Không biết…”, dừng một chút, cô lại nói: “Tôi còn có thể trở về được không? ”
“Xem ra, em rất không thích lấy anh, ” Lan Dục thản nhiên cười, “Nhất Nhất còn chưa đi theo anh đã nghĩ đến chuyện trở về. ”
Hạ Nhất không biết làm thế nào để trả lời.
“Đừng khẩn trương quá,” Lan Dục nắm lấy tay cô đặt trên đùi, “Anh đáng sợ đến vậy sao? ”
Tâm tình buồn bực, Hạ Nhất không để ý thấy tay mình đang bị nắm chặt. Nửa ngày cũng không thèm lên tiếng.
Sau đó, cằm cô đột nhiên bị bếu nhẹ, trước mắt rơi xuống một mảnh bóng tối, có thứ mềm mại ướt át dán lên môi cô.
Giây kết tiếp, Hạ Nhất như một cỗ pháo bắn đạn. Đôi mắt cô mở to hết sức!
Anh vậy mà… Vậy mà —
Cô run rẩy chỉ vào Lan Dục, tay còn lại sờ vào môi mình.
Vừa nãy cô đã làm ra hành động kỳ quái, nhưng không hề khiến anh ta khó chịu, ngược lại còn thấy ánh sáng chói lấp lánh phát ra từ anh ta.
Cô luống cuống lấy tay lau môi.
Lan Dục vươn tay ra, kéo tay cái tay đang lau môi xuống.
Hạ Nhất có chút mơ hồ nhìn không thấu đôi mắt của Lan Dục, cô không rõ anh muốn làm gì.
Lan Dục âm thầm than nhẹ, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Đối mặt với Nhất Nhất trước sau như một chống cự tránh né, anh vẫn khoan dung không hề miễn cưỡng.
Sau đó, anh bắt đầu dạy cô vừa nhẹ nhàng vừa hà khắc.
“Nhất Nhất, về sau em không được làm như vậy, biết chưa?”
Anh vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi Hạ Nhất, “Anh sẽ rất bi thương.”
Lan Dục đột nhiên cười khổ. Cô ấy chỉ đơn giản là không thể hiểu được.
Anh đành phải lùi lại mà cầu việc khác: “Quên đi, là do anh không đúng trước. Nhưng anh hy vọng Nhất Nhất sẽ không làm động tác này nữa, nếu như không thích em có thể nói ra. ”
(Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.)
Hạ Nhất khinh miệt nói: “Tôi không thích, anh sẽ không làm sao? Tôi không thích, anh sẽ không kết hôn với tôi sao. ”
Lan Dục: ” (.-.) “
Hôm nay, anh chỉ muốn chú tâm dạy cô biết một chút việc thôi mừ.
“Nhất nhất, sau khi kết hôn thì chúng ta chính là vợ chồng, hôn môi là hành vi thân mật rất bình thường.”
Hạ Nhất nhìn Lan Dục như thằng ngốc.
Tiêu Ái và Đường Lạc không phải vợ chồng, nhưng bình thường bọn họ vẫn hôn nhau như cũ, vẫn là thường xuyên.
Lan Dục trong lòng buồn cười: “Anh đang nghĩ gì vậy? Tôi sẽ không chạm vào em nữa, được không? ”
“Thật sao?” Hạ Nhất không tin.
“Thật đấy.”
Hạ Nhất vẫn không yên tâm, sau đó cô phát huy phương thức hành vi rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến đại đa số mọi người không thể chịu đựng được, hỏi tới hỏi lui Lan Dục một vấn đề nhưng hơn chục lần. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, rốt cục cô mới hài lòng thả lỏng bản thân, an tâm vỗ vỗ ngực.
Lan Dục đau đầu nghĩ đến tình cảnh mai này của mình.