Năm sau đi Paris, Hạ Nhất trong tâm trạng không vui gì mấy mà lên đường cùng Lan Dục.
Cô rất ghét đi ra ngoài, đặc biệt là không thể chịu đựng được vất vả khi di chuyển đường dài.
Mặc dù những vấn đề này có thể được giải quyết một cách hoàn hảo với sự giàu có và cẩn thận chăm sóc của Lan Dục, nhưng chỉ riêng việc chênh lệch thời gian đã đủ khiến cô cảm thấy bực bội.
Xuống máy bay tư nhân, cô ngủ trong trang viên Lan gia ở Paris đến khi trời đất tối tăm, rơi vào tình trạng lệch giờ.
Phải mất một tuần, cô mới quen được tình trạng này. Cô và Lan Dục khởi hành sớm nửa tháng.
Mỗi khi ra ngoài đều như vậy.
Nghỉ ngơi một tuần ở trang viên, Lan Dục dẫn cô đi du lịch khắp nơi.
Đây không phải lần đầu tiên tới Pháp, nhưng ra ngoài với Lan Dục, Hạ Nhất đều nhắm mắt theo đuổi quấn chặt anh.
Cô vĩnh viễn không thể thích nghi với đám đông.
Hôm nay bọn họ ở nhà hát lớn xem xong vở opera, lúc đi ra Lan Dục gặp hai người bạn nước ngoài, bất đắc dĩ dừng lại hàn huyên vài câu.
Trân bảo vệ Hạ Nhất lên xe chờ trước.
Lan Dục cũng không ép cô hòa nhập vào giới của anh, thế giới của cô chỉ mở ra một khe hở và chỉ cho phép anh tiến vào.
Hạ Nhất ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Lan Dục.
Hai người bạn, một trong số đó là phụ nữ.
Rất đẹp, đẹp đến mức hào quang vạn trượng.
Không phải lần đầu tiên Hạ Nhất gặp cô ta.
Cô ta là con gái một người bạn thân của mẹ Lan Dục, cũng là một nghệ sĩ dương cầm, tên là Lisa.
Vì mối quan hệ thân tình giữa hai bà mẹ nên họ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Lần đầu tiên Hạ Nhất gặp cô ta là ở New York cách đây ba năm.
Lúc ấy bọn họ ở cùng một khách sạn.
Lần đó Lan Dục có chuyện nên tạm thời rời đi nửa ngày, một mình Lisa đến tìm cô.
Cô ta mở miệng nói với Hạ Nhất: “Nghe nói cô mắc chứng tự kỷ.”
Lisa nói chuyện bình tĩnh, nói tiếng Trung rất tốt, nhưng Hạ Nhất không thích ánh mắt sắc bén của cô ta.
Đối phương ngay lập tức nói: “Tôi thích anh ấy từ khi còn nhỏ, nhưng ai có thể nghĩ rằng cuối cùng người kết hôn với anh ấy lại là một người như cô.”
Hạ Nhất không thể hiểu được người đối diện cô, không hiểu vì sao lại nói những lời đó với cô.
Đối phương vẫn cười nhạt, rõ ràng thù địch: “Cô có tài đức gì?”
Hạ Nhất càng không thể hiểu được.
Cô kỳ quái hỏi ngược lại: “Kết hôn với A Dục có liên quan gì đến đức tính của tôi sao?”
Anh muốn kết hôn với cô, cô cũng muốn kết hôn với anh, sau đó họ kết hôn.
Cô không biết rằng, người không biết tranh giành tình yêu như cô có một lực sát thương rất lớn, chọc giận đối phương đến sống dở chết dở, nhưng lại không thể làm gì được.
Hạ Nhất lại không hiểu vì sao cô ta lại tức giận như vậy.
Lát sau Tiêu Ái thở dài một hơi nói, người đàn ông như Lan Dục, nhất định là cả đời chiêu ong dẫn điệp, nhưng Hạ Nhất vốn dĩ là người có trái tim mù quáng, ngay cả chút dấm cũng không ăn. Quả thật Lan Dục là kẻ tình khổ tâm lại khổ, hoàn toàn khiến bản thân rơi vào bế tắc.
招蜂引蝶 chiêu phong dẫn điệp; trêu hoa ghẹo nguyệt
Nhưng cuối cùng Tiêu Ái đã sai.
Hạ Nhất yêu Lan Dục.
Ham muốn độc quyền trong tình yêu, đàn ông và phụ nữ trên thế giới đều giống nhau.
Tính đặc thù của Hạ Nhất càng thể hiện loại ham muốn độc chiếm này thêm ngay thẳng vồ vập, ngày thường chỉ cần đụng đến đồ dùng cá nhân của cô, cô liền nháo đến lật trời, nếu có kẻ dám xâm phạm lãnh thổ (Lan Dục) của cô một chút thôi, ngày đó sẽ là tận thế.
Lan Dục nói lời tạm biệt với người khác, trở lại xe, thấy Hạ Nhất rất không vui ngồi xuống.
Anh ôm ngang người cô, giơ tay lên chạm vào mặt khó chịu kia, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”
Hạ Nhất dán lên người anh, khuôn mặt cọ xát tay anh, “chút” không vui nói: “Em ghét cô ấy nhìn anh như vậy. ”
Cô sớm đã biết, người như anh ai cũng muốn được chạm vào, thân mật với anh.
“Làm thế nào cô ấy có thể nhìn thấy anh như vậy! Chúng ta là những cặp vợ chồng hợp pháp và thuộc về nhau. Cô ta rõ ràng biết, lại thích anh, còn nhìn anh như vậy. Đúng là con người không có đạo đức. ”
Cô ấy là một kẻ thần kinh luôn bám chặt vào tiêu chuẩn của mình, thích một người không nhất thiết phải phạm tội tình cảm, nhưng nó không nằm trong thế giới của cô. Cho dù chỉ thầm lặng thích mà không làm gì, cô vẫn cảm thấy như cũ chả khác gì với hai từ “đã làm”.
Cô ấy đặc biệt không hài lòng.
Lan Dục thấp giọng thở dài cùng tiếng cười dịu dàng như gió, nhẹ nhàng vén tóc lên vành tai của Hạ Nhất.
Anh tìm kiếm nửa còn lại của linh hồn mình trong thế giới bộn bề của cảm xúc, bảo vệ sự tinh khiết của trái tim và cơ thể, chỉ dành riêng cho nửa kia một cuộc sống tinh khiết và hoàn hảo.
Cô ấy là nửa còn lại của linh hồn anh, anh và cô đều giống nhau.
Thế giới của họ chỉ mở một khe cửa nhỏ cho linh hồn kia đi vào, sau đó liền kiên phong tuyệt bế.
Kiên là kiên cố, phong tuyệt là lấp kín, bế là đóng.
Người bên ngoài nhìn anh một cái, cô sẽ không vui, người bên ngoài nhìn cô một cái, anh cũng không cao hứng.
Thời gian này không cần phải nói thêm bất cứ điều gì, làm là cách tốt nhất để thể hiện cảm xúc của bạn.
Cánh môi chạm vào nhau, từng phút từng giây, chậm chạp cắn mút. Ánh sáng lộ ra sau hàng mi cong, và được viết thành những câu chuyện nhỏ.
Lúc đi ra, đầu lưỡi hồng phấn mềm mại mang theo vài sợi chỉ bạc, phút chốc ấy, ngọn lửa điên cuồng như muốn thiêu rụi cả hai.
Lan Dục trượt xuống.
Không gian rộng rãi, sang trọng, ghế sau của một chiếc sedan dài giống như một phòng khách nhỏ. Ghế sofa, một số chiếc gương với điện thoại di động và máy tính trên đó.
Vách ngăn cách âm từ lâu đã mọc lên, cản trở tầm nhìn phía trước.
Không ai có thể nhìn thấy sắc cảnh bên trong phòng kín, không ai có thể làm phiền đến họ.