Người phụ nữ kia nằm nhoài trước giường bệnh, chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi liền biết cô đau khổ chừng nào, cô nằm ở bên góc giường rung rung vai khóc, chồng của cô cùng bác sĩ thì xảy ra tranh chấp, chính là đang túm cổ áo bác sĩ mà hung tợn uy hiếp: "Lão nhanh lên một chút chữa khỏi con gái của tôi, không phải vậy tôi sẽ bắt lão đền mạng cho con gái tôi!" Bác sĩ bất đắc dĩ khuyên người đàn ông kia nói nơi này chỉ là chỗ khám bệnh, căn bản không có cách nào trị thương cho nhi đồng, có thể là người đàn ông kia không tha thứ, nhận định là bác sĩ này muốn trốn tránh trách nhiệm.
Bên ngoài đã không như trước nữa mà đã thành một mớ hỗn độn, cho dù người cha này muốn đưa con gái đi bệnh viện cũng không có cách nào đi, không phải vậy làm sao anh ta cùng đường mà đưa con gái đến phòng khám nhỏ nhoi này xin cứu giúp? Anh ta chỉ sợ là quá sợ sệt mất đi con gái, lại nói lời đe doạ tới bác sĩ, không bằng nói lời khẩn cầu cứu mạng con gái mình có phải tốt hơn không.
Con nhóc nhìn thấy baba mình sắp đánh nhau với người khác, tức giận nhào tới ôm chân ông, đương nhiên như tưởng tượng, tay của cô nhóc liền như vậy mà chọc tới, cô nhóc kinh ngạc thử lại một lần nữa, vẫn cứ như trước cái gì cũng không chạm được, cô nhóc kinh hoảng nhìn về phía tôi.
Cô nhóc lúc này chỉ có thể hướng về phía tôi mà nhờ sự giúp đỡ, bởi vì chỉ có tôi nhìn thấy được cô nhóc.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì, chỉ là không ai cảm giác được sự tồn tại của chính mình mà thôi, tôi giờ nào khắc nào cũng đã trải qua như vậy.
Thế nhưng cô nhóc xem ra cũng quá hoảng sợ mà khóc lên, cô nhóc bất lực bay tới bay lui nơi đó nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Em không muốn chơi trò này, không vui một chút nào..." khuôn mặt nhỏ nhắn uỷ khuất của cô nàng, khổ sở khóc lớn lên, thế nhưng cũng chỉ là phát ra âm thanh tiếng khóc mà thôi, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được, bản thân cô nhóc không nhận ra, còn rất dùng sức mà khóc.
Tôi bay đến gần trước giường, nằm trên giường chính là thân thể một cô bé, trên đầu cô bé đều là máu, bị va đập rất nghiêm trọng, không phải vậy cô nhóc cũng sẽ không chết, mama của cô nhóc vẫn chưa từng từ bỏ hy vọng nắm tay của cô nhóc thật chặt, khóc một mặt nước mắt, không biết là con gái của bà đã chết mà chỉ vì con bà bị thương nên cảm thấy khổ sở.
Tôi ngơ ngác nhìn bà, đột nhiên nghĩ đến, không biết thời điểm khi tôi chết, cha mẹ tôi cũng là như vậy?
Tôi đối với cha mẹ mình cũng không nhớ tới nhiều lắm, nếu như không gặp được Tiểu Nhiễm, đại não tôi liền trống rỗng ở phố kinh doanh mà phiêu đãng đến cái gì cũng không nhớ tới, hiện tại đã tốt hơn nhiều, tôi chí ít nhớ tới Tiểu Nhiễm đã từng là người yêu của tôi, tôi đã thấy mãn nguyện, nhưng nếu như có thể nhớ tới càng nhiều thứ hơn một chút thì tốt hơn.
Thân thể cô nhóc nằm trên giường không nhúc nhích, nếu như không phải trên đầu đầy máu tươi thì xem ra thật giống như chỉ ngủ thiếp đi thôi, thế nhưng tiếng khóc của cô nhóc vẫn còn vang ở bên tai tôi, xác định báo cho tôi biết cô nhóc thực sự đã chết
Sinh mệnh thực sự yếu ớt, tôi không nhịn được mà cảm thán, đưa tay ra muốn xoa khuôn mặt còn đang dính bẩn của cô nhóc, rõ ràng là một cô nhóc đáng yêu, không nên chết khó coi như vậy.
Thời điểm đụng tới thân thể cô nhóc tôi cũng không có bất ngờ, hồn phách của cô nhóc vừa mới rời khỏi thân thể cũng không quá mấy phút, thân thể vẫn là ấm áp, tôi đụng thử cô nhóc, khiến tôi cũng kinh ngạc, chính là khi tôi đụng vào thân thể cô nhóc rõ ràng cảm giác được một luồng sức hút yếu ớt nào đó, tôi chưa bao giờ có cảm giác này, giống như là cô nhóc đang triệu hoá tôi, vô hình như có một cái tay vươn ra bắt tay tôi mà kéo, nhưng loại sức hút này quá nhỏ, nếu như không phải bởi vì tôi khá mẫn cảm cũng không dễ phát hiện được, tôi chính là tung vẫn bay ở nơi đó cho dù bất động cũng sẽ không bị lôi kéo đi một chút nào.
Tôi ngơ ngẩn, chợt tỉnh ngộ, vội vã nhìn cô nhóc, cô nhóc đi tới bên cạnh tôi, cũng đang ngơ ngác nhìn thân thể của nhóc.
"Cậu ta là ai vậy" cô nhóc duy trì biểu hiện khóc sướt mướt hỏi: "Như thế nào cùng giống y như em đến vậy".
Lúc này không thể làm lỡ thời gian, tôi vội vàng khom lưng thật lòng hỏi cô nhóc: "Nhóc thế nào lại chạy đi ra?"
"Chạy đi ra?"
"Nhóc vì sao lại rời đi chỗ này, chạy ra bên ngoài?" Tôi kiên nhẫn hỏi cô nhóc.
Cô nhóc nói: "Em cảm thấy đau quá, sau đó, sau đó liền cảm thấy thân thể rất nhẹ," cô nhóc cúi đầu nhìn thân thể chính mình đang bay, không rõ tình hình, vừa nhìn về phía chính mình trên giường, chỉ về phía thân thể của nhóc mà hỏi tôi: "Vậy đây là ai, mama sinh cho em một em gái sao, như thế nào mà dáng dấp đều giống em, mama không yêu em nữa ư?" cô nhóc vừa nói vừa xẹp miệng muốn khóc, tôi làm ra một tư thế xoa đầu cho cô nhóc, tuy rằng nàng không cảm giác được nhưng cũng được an ủi, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn tôi.
"Đó cũng là nhóc" tôi cùng cô nhóc nói.
"Cũng là em?" cô nhóc nhìn chính mình trên giường, lại đưa tay chỉ chỉ mình, một mặt mờ mịt: "Vậy em là ai".
"Đó là bóng của nhóc, mọi người đều có bóng, có đúng vậy hay không?" tôi hỏi nàng, cô nhóc gật gù.
Nếu như nhóc vẫn truy cứu đầu liếc mắt nhìn, sẽ nhìn thấy tôi cùng nàng là đều không có bóng, nói cách khác chúng ta đều không phải người sống, có điều con nít rất dễ dụ, để cho tôi hơi có cảm giác được an ủi.
"Người không thể không có bóng, nhóc phải đi về mới được" tôi thật lòng cùng cô nhóc nói: "Nhóc xem mama bởi vì nhóc cùng bóng tách ra mà khóc rất đau lòng, nhóc không nghĩ đến việc cô ấy khổ sở sao?" tôi thực sự sẽ thuộc tuýp không dỗ dành người khác, đại khái thời điểm còn sống cũng là như vậy, lời này của chính mình nghe ra đều khá kém cỏi, cũng may cô nhóc rất dễ bị lừa.
Cô nhóc đương nhiên gật đầu, lại có chút do dự: "Nhưng là, nhưng là baba và mama em luôn cãi nhau, mama luôn lại là khóc."
"Chuyện này không cần lo lắng" tôi hướng về cô nhóc cười cười: "Chị đây có thể giúp nhóc," tôi nhìn về phía sợi nhân duyên kết của cha mẹ cô nhóc, cuộc hôn nhân này không mĩ mãn, nhất định vẫn là gian nan, cứ như vậy sống hết đời khổ cực, có điều đây chính là thời điểm tôi trổ tài năng của mình.
Tay tôi chỉ đi một vòng, những nút thắc trên cái sợi dây nhân duyên kia liền triển khai mở ra, tôi cùng cô nhóc nói: "baba và mama nhóc sẽ không cãi nhau nữa đâu, nhóc nhanh cùng bóng của nhóc trở lại đi, chậm trễ không được."
Cô nhóc không một chút nào hoài nghi, nở lên nụ cười nói: "Cám ơn chị gái nha!" cô nhóc nghe tôi, từ góc tường bay qua né tránh ánh mặt trời chiếu vào, khẽ dựa gần thân thể trên giường, liền tự giác biết phải làm sao, hồn phách hợp nhất hoà vào thân thể, tôi đứng chờ ở bên cạnh, không thấy hồn phách cô nhóc chạy đi ra nữa, nên biết là đã thành công.
Tôi cúi đầu nhìn về phía dây nhân duyên của tôi cùng Tiểu Nhiễm, thông thuận đến một bế tắc cũng không có, nhưng dù là vậy không nên tồn tại một sợi dây nhân duyên như vậy.
Trên ngón út của mỗi người đều có sợi dây nhân duyên, đại biểu cho nhân duyên của họ cả đời này, nhưng tôi vẫn không đem việc này để trong lòng, cảm thấy cùng tôi chẳng có can hệ gì.
Dây nhân duyên của Tiêu Minh Khanh cùng bạn gái hắn đánh rất nhiều cái nút thắt, lẽ ra lúc ấy tôi nên hỗ trợ tháo khúc những nút thắt đó ra, bạn gái hắn sẽ không tan vỡ đến mức độ muốn tự sát, tôi đột nhiên có chút hối hận, nếu như lần sau gặp được Tiêu Minh Khanh, tôi nhất định sẽ một phen đem sợi dây nhân duyên của hắn gỡ đến mức thông thuận nhất.
Mà sợi dây nhân duyên của tôi cùng Tiểu Nhiễm, chỉ sợ cả đời cũng không biến mất được, đó cũng không phải do tôi hy vọng, tôi hy vọng Tiểu Nhiễm có thể hạnh phúc, nhưng tôi không thể cho nàng hạnh phúc được, có thể sợi nhân duyên của nàng ở chỗ tôi, đại biểu cho nàng cả đời cũng sẽ không mở rộng lòng, sẽ như vậy mà bệnh cả đời.
Tôi không muốn nhìn thấy Tiểu Nhiễm bị dằn vặt như vậy.
Trên giường, cô nhóc chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng một tiếng kêu đau, người mẹ ở giường nhìn thấy, kích động kéo cô nhóc ôm toàn bộ vào trong lòng, người cha kia đang muốn vung quyền đánh bác sĩ cũng nhào tới trước giường, nhìn cô nhóc kích động muốn khóc lên.
"Baba, mama, hai người không cãi nhau nữa?" cô nhóc nhìn hai người trước giường, hư nhược hỏi, cha mẹ cô nhóc liền tức khắc khóc ra thành tiếng.
Nếu cô nhóc vẫn còn ổn, như vậy hãy mau đem cô nhóc đưa tới bệnh viện lớn để tỉ mỉ kiểm tra mới là quan trọng nhất, người cha trực tiếp đem cô nhóc ôm chầm, một giây đều đợi cũng không được nữa mà nhào ra khỏi phòng bệnh, tôi tung bay bên cạnh, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhóc rất mệt, con mắt buông thõng, nhưng vẫn kiên trì hướng chung quanh nhìn qua lại, tôi biết là cô nhóc đang tìm tôi, nhưng nàng đã bình an vô sự, đương nhiên là không thể nhìn thấy tôi.
Mà thời điểm cha của cô nhóc ôm nàng chạy qua hành lang, cô nhóc đột nhiên kéo tay của cha mình, cha của nàng không rõ vì sao liền dừng lại, cô nhóc nhìn về phía hành lang nơi Tiểu Nhiễm, nhỏ giọng hỏi: "Chị gái ơi, cái chị to lớn kia đi cùng chị có phải không?"
Gay go, tôi nói không rõ nơi nào là gay go, chính là cảm thấy gay go.
Tiểu Nhiễm vãng hai bên nhìn, xác định là cô nhóc đang nói chuyện với nàng, bởi vì mất máu quá nhiều mà nụ cười có chút miễn cưỡng hỏi: "Chị gái kia nào, nhóc muốn nói là nàng sao?" Tiểu Nhiễm chỉ chỉ đồng sự bên cạnh nàng.
"Không phải" cô nhóc cố chấp nói: "Là cái chị gái cùng em chơi trò chơi kia, chị ấy giải thích với em trò kia là trò chơi ai cũng không thể nhìn thấy mình".
Cha của cô nhóc không dám trễ nải thời gian, trách cứ con gái cứ ăn nói linh tinh, hướng Tiểu Nhiễm nói tiếng xin lỗi liền vội vàng đi ra ngoài, vợ của hắn hoang mang hoảng loạn đi theo bên cạnh, liên thanh khuyên hắn chạy chậm một chút không nên đụng tới vết thương trên đầu của con gái.
Tiểu Nhiễm vẫn cứ ngồi ở chỗ đó, nghe được mấy câu nói của cô nhóc kia sắc mặt cũng có chút biến.
Khá giống như là cao hứng, hay là kinh ngạc, như vậy vẻ mặt tựa như cười mà cũng không phải là cười, sau đó nàng cúi đầu nhìn chân bị thương của mình, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, em không có đau chút nào cả."
Đồng nghiệp đi theo nàng còn tưởng rằng Tiểu Nhiễm đang nói chuyện cùng mình, liền khuyên nàng vài câu, chỉ có tôi biết, nàng là đang cùng tôi nói chuyện.
Bệnh của nàng đã nghiêm trọng đến không thể chịu thêm một ngòi kích nào nữa.
Mà cô nhóc kia làm cho nàng dễ dàng đoán được, đi theo bên người nàng chính là tôi.
Thực sự là, một tình hình khó khăn.