Ngày hôm sau, tại hành tinh Bố Nhĩ, tụ điểm Lam Nhung.
Ipad được đẩy đến trước mặt Giang Ngôn Châu, trên đó hiện rõ dòng tiêu đề lớn: "Họa sĩ Bạch Phù được chọn làm Đại sứ Công ích Quốc tế".
Giang Ngôn Châu thờ ơ liếc mắt nhìn, nhướng mày hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên." Bạch Phù ngồi đối diện cười, "Không biết bây giờ tôi có đủ tư cách để bàn điều kiện giao dịch với ngài Giang không?"
Giang Ngôn Châu cầm chén trà uống một ngụm rồi từ tốn gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Vào thẳng vấn đề." Bạch Phù gõ nhẹ thành cốc, "Tôi có thể lợi dụng thân phận của mình để giúp ngài Giang khôi phục lại uy tín lần này, thậm chí giúp tập đoàn Giang thị nhân cơ hội nâng cao danh tiếng."
Giang Ngôn Châu hơi nhíu mày.
Nhưng vẻ mặt ông không hề thay đổi, ông từ tốn ngẩng cổ nhìn anh một lúc rồi nói: "Nghe cũng không tệ, điều kiện trao đổi là gì?"
"Để tôi kết hôn với Giang Đinh."
"Ha." Giang Ngôn Châu bật cười, "Cậu Bạch cũng phách lối quá nhỉ, dám lấy con trai tôi ra làm điều kiện trao đổi."
"Ông sẽ đồng ý thôi." Bạch Phù khẽ mỉm cười, "Theo tôi được biết, tập đoàn Giang thị hiện đang trong giai đoạn ra mắt sản phẩm mới cho thương hiệu Phí Đạt, uy tín là điều rất quan trọng, nếu không lập tức thoát khỏi khủng hoảng thì sẽ phải đối mặt với tổn thất khổng lồ, hơn nữa..."
Anh dừng lại một chút, chống tay lên bàn nghiêng người về phía trước: "Nếu lúc này, tôi đem chuyện Giang Đinh đã gián tiếp gây ra cái chết của em trai tôi để tạo scandal thì không biết uy tín của tập đoàn Giang thị sẽ đi về đâu nữa."
Lời vừa dứt, Giang Ngôn Châu từ từ nheo mắt lại.
Một lúc lâu sau.
Hai người im lặng đối mặt nhau.
"Cậu Bạch." Giang Ngôn Châu chậm rãi mở miệng, "Cậu từng nói với tôi rằng cậu hận Giang Đinh, bây giờ lại đổi ý rồi à?"
"Đúng vậy." Bạch Phù không chút do dự đáp lại, không cho ông cơ hội phản bác nào.
Một lát sau, Giang Ngôn Châu thả lỏng vai, tựa lưng vào ghế, ông cầm tách trà lên nâng nhẹ: "Vậy được, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Một tiếng sau.
Tại phòng khách biệt thự nhà họ Giang.
Bạch Phù được quản gia mời ngồi trên ghế sofa. Khi anh định mở miệng, quản gia đã lên tiếng trước: "Thiếu gia hiện đang ở thư phòng trên tầng hai, thiếu gia sẽ đến ngay thôi, xin cậu đợi một chút."
Anh mím môi, gật đầu nhẹ đáp lại: "Ừm."
Quản gia đang chuẩn bị rời đi thì Bạch Phù đột ngột gọi lại: "Đợi đã."
Quản gia khựng lại.
"Tôi có thể tự lên tìm em ấy không?"
Một lát sau, anh đứng trước cửa thư phòng, giơ tay gõ nhẹ vào cửa và nhận được tiếng đáp: "Mời vào."
Anh từ từ hạ tay, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.Trước mắt anh là bàn ghế làm việc màu trắng, người ngồi sau bàn mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía anh.
"Chào anh." cậu lên tiếng.
"Chào em..." Bạch Phù khựng lại, "Anh đến để..."
Khi anh đang lưỡng lự về cách diễn đạt thì Giang Đinh đã đứng dậy và bước về phía anh: "Anh là Bạch Phù đúng không?"
Bạch Phù sững lại một lúc, rồi gật đầu: "Đúng."
"Rất vui được gặp anh, anh Bạch." Giang Đinh kéo nhẹ khóe miệng, "Tôi là Giang Đinh, sắp tới sẽ trở thành vị hôn phu của anh."
Vị hôn phu...
Xem ra Giang Ngôn Châu đã nói với cậu về chuyện này.
Trong giây lát, cảm xúc cuộn trào như sóng biển, Bạch Phù mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
"Rất xin lỗi." Giang Đinh nhẹ giọng, "Mẫu thân nói rằng tôi bị mất trí nhớ, nhưng tôi đã thấy tên anh trong danh bạ của mình nên đoán rằng chúng ta đã từng quen biết."
Đúng vậy.
Chúng ta không chỉ quen biết mà còn từng yêu nhau, yêu rất sâu đậm.
Bạch Phù cắn môi, nước mắt chực trào rơi xuống, anh nhíu mày, gần như nghẹn ngào: "Đinh..."
Giang Đinh hơi cúi người, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua khóe mắt ửng đỏ của anh, cậu dịu dàng nói: "Xin lỗi, có phải lời tôi vừa nói khiến anh tổn thương không?"
"Không, không có..." Bạch Phù lắc đầu, nhưng nước mắt càng lúc càng trào dâng, "Anh chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Chỉ là, anh không biết phải bù đắp như thế nào.
Em là người tốt nhất trên đời, Giang Đinh, em từng trao cho anh tình yêu đẹp nhất, nhưng anh lại chưa từng trân trọng, vì thế những chuyện tồi tệ xảy ra sau này đều là do anh, do anh cả.
Là do anh quá mù quáng, để lạc mất chú cún nhỏ yêu anh say đắm.
"Đinh." Anh ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào lồng ngực cậu, "Em ôm anh đi, có được không?"
"Vâng."
Giang Đinh cúi đầu nghe lời, giơ tay ôm lấy anh.
Một lúc lâu sau.
Bạch Phù nhận ra có điều gì đó không ổn với người trước mặt, anh từ từ ngẩng đầu lên, lùi lại nửa bước và ngước nhìn cậu.
"Em..." Anh lắp bắp, giọng nói mang theo sự do dự, "Vừa rồi em gọi bà Giang là gì?"
"Mẫu thân."
Bạch Phù bỗng khựng lại, một lát sau anh từ từ nói: "Tại sao em đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô? Anh nhớ em từng nói với anh rằng em..."
"Là mệnh lệnh của phụ thân." Giang Đinh trả lời.
"Mệnh lệnh?" Bạch Phù nhíu mày, "Ông ấy ép em sao?"
"Không có." Giang Đinh lắc đầu, "Tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của phụ thân, không phải ép buộc."
Mỗi từ trong câu nói này đều rất dễ hiểu, nhưng khi ghép lại thì chẳng thể nào cắt nghĩa được.
Bạch Phù đứng sững tại chỗ, hồi lâu sau mới khó nhọc mở miệng: "Vậy có nghĩa là, em sẽ làm tất cả những gì Giang Ngôn Châu yêu cầu?"
Khi nghe cậu đáp "Vâng", anh lại hỏi: "Vậy, có phải vì nghe lời Giang Ngôn Châu mà lúc trước em mới đính hôn với tiểu thư Vạn, rồi bây giờ lại đính hôn với anh không?"
"Vâng." Giang Đinh cúi đầu, không biểu lộ cảm xúc, như một cỗ máy vô cảm trả lời.
Bạch Phù nhìn cậu, anh không nhịn được mà lùi lại một bước, dựa vào bàn, cả người chao đảo không vững.
"Em..." Anh run rẩy mở miệng, giọng nói cũng run run, "Rốt cuộc, em đã trải qua những gì?"
Giang Đinh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo, giống như thủy tinh trống rỗng không ánh sáng, cũng không còn phản chiếu hình bóng của anh nữa.
"Xin lỗi, tôi không hiểu ý của anh." Cậu nói, "Xin anh hãy thay đổi cách hỏi."
Bạch Phù bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, anh không kìm được mà lạnh sống lưng, anh cắn môi, lòng bàn tay siết chặt mép bàn.
"Giang Đinh." Anh hỏi lại một lần nữa, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, "Từ tháng Tư năm ngoái đến tháng Tư năm nay, suốt một năm qua, em đã đi đâu? Đã trải qua những gì?"
"Rất xin lỗi." Giang Đinh hơi cúi đầu, "Tôi không thể trả lời câu hỏi này."
"Tại sao?" Bạch Phù tiến lên một bước, "Em rốt cuộc đang giấu diếm điều gì?"
"Rất xin lỗi..."
"Anh không muốn nghe lời xin lỗi của em!" Bạch Phù bất ngờ mất kiểm soát, anh nắm chặt lấy tay áo cậu, "Giang Đinh! Trả lời anh! Em đã trải qua những gì? Là ai đã biến em thành thế này?"
"Xin lỗi." Giang Đinh cúi đầu, lạnh lùng nói, "Phát hiện mệnh lệnh không thể thực hiện, chế độ trừng phạt sẽ tự động kích hoạt."
Ngay khoảnh khắc ấy, như thể có một công tắc nào đó được bật lên, chiếc vòng kim loại màu bạc trên cổ Giang Đinh phát ra một tiếng "tích" nhẹ, ánh sáng xanh đầy nguy hiểm đột nhiên lóe lên, khi Bạch Phù chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người Giang Đinh đã ngã quỵ xuống.
Sau đó, đôi môi cậu ngay lập tức mất đi sắc đỏ, mạch máu trên trán nổi lên, bả vai chịu đựng từng cơn co giật.
Gần như ngay lập tức, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra, chảy xuống thái dương của cậu, thấm ướt những lọn tóc trước trán, nhưng lúc này cậu lại cắn chặt môi, nuốt lại mọi tiếng rên rỉ.
"Giang Đinh!" Bạch Phù bị đẩy ra khỏi vòng tay của cậu, anh ngay lập tức hoảng loạn, "Em làm sao vậy?"
Nghe thấy câu hỏi, cậu đau đớn ôm đầu, từ cổ họng phát ra những từ ngữ ngắt quãng: "Trừng phạt..."
Trừng phạt cái gì?
Bạch Phù nhìn vết máu trên khóe miệng cậu do bị răng hàm nghiến mạnh, rồi trong tích tắc anh nhận ra điều gì đó—
Câu nói cuối cùng của Giang Đinh là cậu không thể thực hiện mệnh lệnh, nên chiếc vòng đã kích hoạt chế độ trừng phạt.
Là điện giật sao? Hay là thứ gì khác?
Anh nhìn vào vòng cổ đang phát ra ánh sáng xanh, vội vàng đưa tay định chạm vào nhưng bị Giang Đinh né tránh.
"Giang Đinh..." Tiếng khóc lại dâng lên trong cổ họng, tay anh lóng ngóng, lòng đau như cắt, "Anh phải làm sao để giúp em? Anh phải làm sao để giúp em?"
"Có ai không! Cứu em ấy với!"
Tiếng hét đầy đau đớn của anh khiến người bên ngoài giật mình, tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong giây lát, Giang Ngôn Châu đẩy cửa bước vào đi nhanh về phía Giang Đinh, ông vừa đi vừa trầm giọng ra lệnh: "Kết thúc trừng phạt."
Giây tiếp theo.
Ánh sáng xanh trên vòng cổ tắt đi, Giang Đinh ngừng co giật, cậu chống cổ tay xuống đất, yếu ớt đỡ lấy cơ thể.
Lúc này, áo sơ mi của cậu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, như thể đã quen với điều này, cậu chỉ khẽ ngẩng đầu lên, để lộ vết sẹo số "1079" ẩn dưới mái tóc xoăn.
"Cảm ơn phụ thân." Cậu khẽ lên tiếng bằng giọng nói yếu ớt đến gần như chỉ còn lại hơi thở thì thào.
Sau đó, cậu không còn sức lực chống đỡ nữa mà ngã ngồi xuống đất, tựa lưng vào giá sách và bất tỉnh.
Bạch Phù nhìn chằm chằm cậu, như thể quên cả cách chớp mắt.
Vệt nước mắt khô vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt khắc ra một vết rạn nứt trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh của anh.
"Ngài Giang." Anh cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, "Rốt cuộc ông đã làm gì em ấy?"
"Thử đoán xem." Giang Ngôn Châu cười, nhưng chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống, kiểm tra vòng bạc.
Vòng bạc khóa chặt trên cổ, làn da bên dưới đỏ ửng lên, như một con mồi bị cắn chặt không buông.
Ông hài lòng mỉm cười.
Một lúc lâu sau, ông kiên nhẫn chỉnh lại tóc mái cho Giang Đinh rồi rút tay lại bước đi.
Chỉ còn Bạch Phù sững sờ quỳ ở đó nhìn người trước mặt.
Anh loạng choạng quỳ xuống, bò tới gần cậu, từ từ tiến sát lại, cẩn thận áp má vào lồng ngực của cậu.
Thình, thình, thình.
Tiếng tim đập chậm rãi và đều đặn truyền vào tai, từng nhịp từng nhịp như âm thanh Phật pháp hay nhất, nhờ đó anh mới có thể buông bỏ hết mọi thứ và ôm lấy người nằm dưới đất.
Một giây.
Hai giây.
Mười phút.
Cuối cùng, anh ôm chặt lấy cậu, bật khóc thành tiếng.
Giang Đinh à, Giang Đinh của anh.
Gông xiềng khóa chặt quấn quanh trái tim, đau đớn khôn cùng.
Anh phải làm sao đây?
Anh đưa tay ra, đầu ngón tay mân mê từng đường nét trên gương mặt cậu, và cả vết sẹo số "1079" đó.
Hóa ra những giấc mơ ấy là thật, hóa ra, em thực sự bị người ta moi tim sống, chỉ còn lại lớp vỏ bọc lạnh lùng trống rỗng.
Vậy bây giờ anh phải làm sao mới có thể tìm lại em đây?
Anh còn có thể tìm lại em không?