Sau khi trở về từ bệnh viện Bố Nhĩ vào tối hôm đó, Bạch Phù bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, một chàng trai có gương mặt nhợt nhạt, mặc áo sơ mi trắng đứng bên mép vực sâu. Gió thổi tung mái tóc nâu nhạt của chàng trai ấy, đôi mắt xanh lam tĩnh lặng nhìn về phía Bạch Phù và khẽ mỉm cười.
"Bạch Phù..."
Cậu gọi thầm trong im lặng.
Chưa kịp chờ câu trả lời từ anh thì chàng trai liền thả mình ra sau và rơi thẳng xuống.
Bạch Phù lập tức tỉnh giấc.
Cứ như vậy kéo dài suốt nửa tháng, đến một buổi chiều nọ, anh cuối cùng quyết định đi đến bệnh viện.
Nhưng vừa ngồi vào xe, thiết bị liên lạc bất ngờ sáng lên khiến anh khựng lại và giơ tay lên xem.
Có hai tin nhắn từ số lạ:
"Xin chào anh Bạch, em là Phong Nhiên, bạn của Giang Đinh. Có một số chuyện cần gặp mặt để bàn bạc với anh, không biết anh có rảnh không?"
"Nếu có thời gian, xin hãy đến số 108 đường Tư Khoa, hành tinh Bố Nhĩ. Cảm ơn."
Phong Nhiên.
Bạch Phù nhớ cái tên này, Giang Đinh đã từng đề cập qua rồi, chắc chắn đó là bạn của cậu.
Nhưng... chuyện gì đã xảy ra?
Hay là Giang Đinh lại gặp chuyện?
Nghĩ đến đây, Bạch Phù nhíu mày, anh điều chỉnh hướng đi từ bệnh viện sang sân bay.
Sau đó, cuối cùng anh đến đường Tư Khoa trên hành tinh Bố Nhĩ.
Xe taxi dừng lại trước biển số 108, Bạch Phù bước xuống, anh nhìn thấy một con hẻm nhỏ hẹp, đi qua hẻm là một quán bar cổ điển.
Anh bước vào, ánh sáng bên trong rực rỡ khiến anh phải nheo mắt lại.
Tiếng kèn vang lên trên nền nhạc điện tử, hòa cùng nhịp trống giật điên cuồng, ầm ĩ đến không chịu nổi.
Anh nhìn quanh và tìm thấy một chàng trai trạc tuổi Giang Đinh.
Chàng trai dường như cũng cảm nhận được gì đó và ngẩng đầu vẫy tay về phía anh. Bạch Phù đi tới ngồi xuống sofa đối diện với cậu ta.
"Anh Bạch." Chàng trai nói, đồng thời giơ tay ra, "Rất vui được gặp anh."
"Hân hạnh." Bạch Phù mỉm cười nhẹ và bắt tay với cậu ta.
Hai người buông tay, Phong Nhiên nhướng mày hỏi: "Anh Bạch thường đến đây sao?"
Bạch Phù khựng lại.
"Không." Anh trả lời, "Đây là lần đầu đến."
Dường như anh nhớ ra điều gì đó nên lại nói: "Còn cậu, có thường đến đây không?"
Phong Nhiên cười lắc đầu: "Em cũng là lần đầu đến."Nói rồi, ánh mắt Bạch Phù khẽ khựng lại, trực giác nhạy bén khiến anh nhận ra có gì đó không ổn, vì thế anh liền hỏi: "Số đuôi điện thoại của cậu là gì?"
"3012."
Bạch Phù nhíu mày.
Phong Nhiên đặt ly rượu xuống, cậu ta cũng phát hiện được điều gì đó từ nét mặt của anh, nụ cười trên môi nhạt dần, cậu ta hỏi nhỏ: "Anh cũng nhận được tin nhắn sao?"
"Ừ." Bạch Phù gật đầu.
Hai người nhìn nhau, Phong Nhiên lập tức hiểu ý và nâng ly với anh, cậu ta nhân cơ hội nhìn hình ảnh phản chiếu trên ly để quan sát xung quanh, quả thật phát hiện có không dưới mười người đang theo dõi họ.
"Giờ phải làm sao đây?" cậu ta cười hỏi.
"Gọi cảnh sát." Bạch Phù đáp ngắn gọn.
"Vô dụng thôi." Phong Nhiên uống một ngụm rượu, "Ở đây có thiết bị phá sóng."
"Vậy thì, chạy."
Vừa dứt lời, cả hai cùng đứng dậy cầm ly rượu bước tới ném về phía hai gã đàn ông đang theo sát!
Rầm!
Thủy tinh vỡ vụn, ngay lập tức có tiếng hét kinh hãi từ đám đông, cả hai lập tức chạy trốn. Xuyên qua con hẻm, gió tạt vào mặt làm tóc mai của Bạch Phù tung bay, lộ ra vầng trán sáng bóng khiến anh trông trẻ hơn ngày thường.
Tuy nhiên đêm nay, vận may của vị họa sĩ nổi tiếng này thực sự không tốt lắm.
Chẳng bao lâu, cả hai đã bị ép vào một con hẻm cụt, trước mặt hoàn toàn không còn đường lui.
Mười mấy bóng đen đuổi theo đứng cách họ mấy bước bao vây kín kẽ.
Phong Nhiên cười nhẹ, hỏi: "Ai lên trước?"
Bạch Phù không ngoảnh lại, anh lạnh lùng đáp: "Cùng lúc."
Nói xong, cả hai lập tức lao ra ngoài.
Một cây gậy sắt vung tới, Bạch Phù nghiêng người tránh, mượn đà nắm lấy tay đối phương, anh nâng chân đá vào bụng gã đàn ông khiến gã hét lên thảm thiết và theo phản xạ muốn khuỵu gối xuống. Bạch Phù ngay lập tức nâng chân còn lại đá văng gã ập thẳng vào mặt một tên phía sau.
Hai tên đồng bọn cùng ngã ra đất và thét lên đau đớn, chúng còn chưa kịp vùng dậy thì cùng lúc đó, Phong Nhiên lại đánh ngã thêm hai tên nữa, cậu ta ghìm người xuống đất khiến chúng không vùng dậy nổi.
Chớp mắt, bốn người đã ngã xuống, những kẻ mặc đồ đen còn lại cuối cùng cũng giảm bớt sự hung hăng và cảnh giác nhìn họ.
Phong Nhiên nở nụ cười: "Sợ rồi à?"
Bạch Phù lạnh lùng xoay gậy sắt vừa cướp được trong tay, nói: "Này."
Ngay lập tức, cả hai lại cùng hành động, Bạch Phù ném gậy về phía trước, Phong Nhiên nhảy lên bắt lấy gậy sắt giữa không trung rồi quật mạnh về phía hai tên đang lao tới, sau hai tiếng thụi mạnh, chúng hoàn toàn không dậy nổi nữa. Bạch Phù chạy đến giơ chân quét ngang theo chiều kim đồng hồ hất bay thêm sáu tên nữa, hiện giờ chỉ còn lại hai tên.
Mặt mày hai tên còn lại ngơ ngác, rõ ràng chúng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bạch Phù đã lên tiếng khiêu khích.
Tuy nhiên hai tên kia vừa mới chạm mắt, còn chưa kịp trao đổi gì thì Phong Nhiên đã bất ngờ lao tới cùng với Bạch Phù một trái một bên phải đá chúng ngã rạp xuống đất cuộn tròn lại như mấy con chim cút và không dám cử động nữa.
"Nói đi." Phong Nhiên nhếch mép cười, cậu ta giẫm lên ngực của một tên, "Ai phái bọn bay tới?"
"Chúng tôi, chúng tôi..." một tên lắp bắp nói không thành câu, "Là, là ngài Lâm, đừng, đừng đánh tôi..."
"Ngài Lâm?" Phong Nhiên nhíu mày, "Ngài Lâm nào?"
"Không, không biết..."
"Không biết?" Phong Nhiên nghiêng đầu.
"Thật, thật sự không biết mà!" tên vừa nói như thể bị dọa sợ, toàn bộ khuôn mặt run rẩy, "Chúng tôi chỉ là lính đánh thuê nhận tiền làm việc thôi, không biết gì cả!"
"Được rồi." Phong Nhiên thu chân lại rồi nhìn về phía Bạch Phù đang đi tới, hỏi: "Giờ tính sao đây?"
"Đi." Bạch Phù nói.
"Em cũng nghĩ vậy." Phong Nhiên mỉm cười.
Nói rồi, cả hai cùng rời khỏi con hẻm, ra đến đường lớn và gọi một chiếc taxi không người lái.
"Đến trường đại học Bố Nhĩ."
Chiếc taxi mang hình ảnh hươu cao cổ đỏ 3D chớp mắt: "Đã nhận hiệu lệnh! Chào mừng bạn lên taxi hươu cao cổ! Vui lòng thắt dây an toàn, chuẩn bị xuất phát!"
Xe khởi động chạy bon bon về phía trước, cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi lại, trong ánh sáng lấp lánh, Phong Nhiên lên tiếng: "Anh Bạch có biết ngài Lâm nào không?"
"Biết vài người." Bạch Phù trả lời, "Nhưng ít khi liên hệ nên không có động cơ."
"Em thì không quen ngài Lâm nào cả..." Phong Nhiên suy nghĩ một chút, "Nhưng cũng có thể là mấy tên kia nói dối trong tình huống khẩn cấp, hoặc có thể là thông tin ban đầu đã sai rồi."
"Ừm." Bạch Phù gật đầu nhẹ thể hiện sự đồng tình.
Chủ đề này kết thúc, Phong Nhiên lại nói: "À đúng rồi anh Bạch, mấy ngày qua anh có thấy Giang Đinh không?"
Cái tên này đột nhiên được đề cập khiến Bạch Phù khẽ run mi mắt, một lúc sau anh mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Không thấy."
"Sao thế?" Bạch Phù nhíu mày, "Cậu ấy không ở trường à?"
"Đúng vậy." Phong Nhiên nói, "Từ ngày 9 tháng 2 đã không đến trường rồi, hỏi giáo viên phụ trách thì chỉ nói là xin nghỉ phép ở nhà, nhưng điều kỳ lạ là em không thể gọi vào điện thoại của cậu ấy được."
"Anh Bạch." cậu ta nhìn Bạch Phù, "Anh có phương thức liên lạc khác của cậu ấy không?"
Bạch Phù hơi ngạc nhiên.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Một lát sau, anh đột nhiên nhớ ra, hồi đầu tháng 6, anh từng nhận được một cuộc gọi từ Giang Đinh, cậu sử dụng số lạ, rất có khả năng đó là số mới của cậu.
Vì vậy sau một thoáng do dự, anh mở thiết bị liên lạc để tìm kiếm cuộc gọi hôm đó rồi ra hiệu cho Phong Nhiên xem.
Phong Nhiên không chút do dự nhấn nút gọi.
Bạch Phù nhíu mày, ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của một chàng trai vang lên.
"Bạch Phù."
Giọng nói đó mang theo chút ý cười khiến Bạch Phù sững sờ, anh dừng lại một lúc lâu rồi mới nói: "Ừm, là tôi."
Tín hiệu không ổn định, tiếng điện từ vang lên truyền đến đầu dây bên kia, chàng trai mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, đôi mắt xanh lam cong cong trông rất vui vẻ.
"Đây là lần đầu tiên trong năm nay anh chủ động gọi cho em đấy." cậu nhẹ nhàng nói, "Có chuyện gì muốn nói với em à?"
Đầu dây bên này lại rơi vào một khoảng im lặng, như thể không biết phải mở lời thế nào.
Giang Đinh rũ mắt mỉm cười: "Không có chuyện gì cũng không sao, anh gọi cho em là em rất vui rồi."
"Bạch Phù." giọng nói cậu mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi, "Em có thể sắp xếp thời gian để gặp anh được không?"
"... Được."
"Cảm ơn anh." cậu cười mãn nguyện hệt như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.
Sau đó vài tiếng thở hổn hển vang lên và cuộc gọi bị ngắt.
Chàng trai trên giường bệnh khựng lại, cậu nhìn vào nhật ký cuộc gọi trên thiết bị rồi nâng tay chạm vào.
Là thật, không phải ảo giác.
Bạch Phù đã gọi cho cậu, còn đồng ý gặp mặt cậu nữa.
Cậu cúi đầu cười ngây ngô, trông vừa ngốc ngốc vừa thỏa mãn.
Bác sĩ bên cạnh thấy vậy thì vội hỏi: "Giang thiếu gia, có thể bắt đầu kiểm tra được chưa?"
Giang Đinh ngẩng lên, nét cười vẫn chưa tắt, cậu gật đầu nhẹ, "Được rồi."
Một thiết bị kiểm tra mắt được đeo vào dưới lông mày của cậu, ánh sáng xanh sáng lên, bác sĩ nhấn nút khởi động.
Ba phút sau.
Thiết bị tự động tắt, Giang Đinh tự tháo ra, bác sĩ xem dữ liệu đồng bộ trên bảng kết quả rồi nhìn cậu nói:
"Không có dấu hiệu bất thường hay biến đổi nào cả, loại trừ nguyên nhân sinh lý."
"Giang thiếu gia." bác sĩ dừng lại một chút rồi tế nhị mở lời, "Tôi khuyên cậu nên tìm bác sĩ Cố để tư vấn."
Bác sĩ Cố là trưởng khoa tâm thần, lời này có nghĩa là vấn đề thị lực của cậu có khả năng là do yếu tố tâm lý gây ra.
Giang Đinh dường như không bất ngờ lắm với kết quả này, cậu mỉm cười gật đầu, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Lương, bác sĩ về cẩn thận."
Bác sĩ Lương nhìn cậu thở dài rồi nhận lại thiết bị kiểm tra và vội vàng rời đi.
Bệnh phòng rơi vào im lặng, chàng trai ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh sáng trắng chói chang, màu xanh của dây leo trên tòa nhà đối diện nổi bật rõ ràng, là màu xám lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi chớp mắt.
Đen, trắng, xám.
Thế giới trong mắt cậu bị rút cạn sức sống, chỉ còn lại ba màu tẻ nhạt.
Nhưng không sao.
Chỉ cần cậu còn có thể nhìn thấy Bạch Phù thì đã tốt lắm rồi.