Quỷ Tâm Nan Án

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Bốc dẫn Giang Việt tới nhà Tần Phi chơi. Ngoài Tần Phi ra, lâu rồi Lý Chấp chưa nói chuyện với ai, tất nhiên là vô cùng hoan nghênh. Y cùng Chu Bốc nói chuyện, Giang Việt ít nói lắm, hắn thích ngồi bên cạnh nghe Chu Bốc nói.

Nói một hồi, Chu bốc kéo Lý Chấp ra ngoài phòng, bảo là đi tản bộ. Tần Phi không nói gì, Giang Việt chỉ hơi lo lắng nhưng hắn luôn nghe lời Chu Bốc, để hai người họ đi.

Lý Chấp không biết Chu Bốc muốn nói gì, tự nhiên cũng đi theo. Đột nhiên Chu Bốc xoay người lại cười, hỏi: “Tần Phi không tốt với ngươi sao?”

Lý Chấp rụt rụt bả vai, cảm thấy nụ cười của con quỷ này đầy ý xấu. Y đáp: “Cũng tạm được!”

Chu Bốc lại nói, “Có mấy lời hắn không cho ta nói với ngươi, nhưng ta nhịn không được, phải nhắc nhở ngươi. Thời gian Tần Phi ở thế gian không nhiều lắm, cũng không thể sống lâu như ngươi. Ngươi đừng nghĩ hắn là du hồn thì hắn không biết thời gian qua nhanh, không trao đi mảnh chân tình!”

“Hắn không còn nhiều thời gian là sao? Lần trước Ngốc quỷ cũng có nói là hắn bị giảm âm thọ…”

Chu Bốc do dự một hồi, mới nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, Tần Phi, là âm hồn trăm kiếp! Nói cho đúng hơn, là hắn cũng giống như người bình thường, có sinh lão bệnh tử, nhưng hắn phải trải qua trăm kiếp, ký ức mỗi một kiếp của hắn được nối tiếp nhau. Ta không biết đây là kiếp thứ mấy của hắn, hắn cũng chưa từng nhắc tới!”

“Âm hồn trăm kiếp? Vậy sao khi đủ trăm kiếp sẽ như thế nào?” Chu Bốc vừa nói dứt câu, Lý Chấp đã vội vàng hỏi ngay.

Biết y quan tâm, Chu Bốc thầm vui mừng, xem ra cũng không uổng công tên Tần Phi đó đã trả giá bằng tình cảm thật tâm của mình. Hắn lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, những chuyện liên quan tới âm hồn trăm kiếp ta không biết, dù sao, ta cũng chỉ là quỷ hồn một kiếp thôi!”

Lý Chấp cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, rồi nhớ lại những hành vi của Tần Phi, đột nhiên y hỏi: “Ngươi có từng nhìn thấy Tần Phi ra khỏi bán kính một trăm thước này chưa?”

“Không có… Chẳng lẽ, hắn bị nhốt ở đây?” Chu Bốc phát hiện mình chưa hề thấy Tần Phi rời khỏi nơi này.

Lý Chấp nhíu mày, “Không biết hắn đã giấu ta bao nhiêu chuyện!”

Chu Bốc truy vấn: “Ngươi lấy thân phận gì để hắn không gạt ngươi?”

Hai người trở về tiểu viện, một người một quỷ trong viện đang đánh cờ. Lý Chấp cùng Chu Bốc thấy thế đi tới xem, chỉ thấy thực lực hai người họ ngang nhau, đang cố hạ gục đối phương. (ăn cắp xấu lắm nha)

Tần Phi nói với Chu Bốc, “Nam nhân nhà ngươi đúng là khá thật, chơi tốt hơn tên Trọng Thanh Phong đó nhiều!”

Chu Bốc nói: “Đương nhiên rồi, Giang Việt nhà ta thông minh lắm nha!”

“Coi đức hạnh ngươi kìa!” Tần Phi trừng mắt.

Lại qua thêm nửa canh giờ, trận sát phạt quân trắng quân đen mới kết thúc. Tần Phi vội vàng đuổi thủ hạ bại tướng và âm hồn nhà hắn ta đi, “Đi đi đi, ta còn phải kể chuyện cho tiểu mỹ nhân nghe!”

Giang Việt thua, Chu Bốc giận, nói với Tần Phi, “Chuyện của ngươi, biết kể tới bao giờ mới hết chứ!” Ngụ ý là, nếu hắn muốn có được Lý Chấp — rất khó khăn. Dĩ nhiên, đó chỉ là lời đả kích Tần Phi thôi, chứ hắn cảm thấy Lý Chấp cũng quan tâm Tần Phi lắm.

Tần Phi nghe xong, thấy phiền với đôi nhân quỷ ân ái này, nhất là con quỷ đó, hắn phất ống tay áo một cái, quẳng hai tên đó ra ngoài.

Lý Chấp ôm tâm sự trong lòng nghe Tần Phi kể chuyện.

—————-

Trầm Phùng là thuyền phu trên Oa hà. Từ thời tổ phụ của y, một nhà ba thế hệ của họ đã trôi nổi, dung hợp với con sông đó. Từ lúc hiểu chuyện tới giờ, y biết mình muốn làm một thuyền phu. Tính y rất kiên nhẫn, chịu khó, lúc nghe phụ mẫu mình nói lớn lên y sẽ thành một thuyền phu, y thấy vui vô cùng. Vì như thế, y sẽ không cần phải chọn lựa, một khi chọn lựa, sẽ có tính mạo hiểm của nó.

Trong ký ức thuở ấu thơ của y, y rất ít khi rời xa con sông này. Y cùng phụ thân ngồi trên thuyền, xem đàn vịt trời và những con cá bơi dưới nước, có khi cũng sẽ nói chuyện mấy câu với khách đi thuyền. Nhiều khi, khách đi thuyền không kìm được lòng, xoa xoa khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu thành màu phấn hồng của y, rồi mới dùng tiếng vùng khác hoặc bản địa nói: “Đứa nhỏ thật đáng yêu!”

Diện mạo đáng yêu của y kéo dài tới lúc trưởng thành, có nhiều tiểu cô nương cùng phụ mẫu sang sông đỏ mặt, không dám nhìn thẳng y. Y làm bộ như không biết, bình thản khua mái chèo. Không phải y không biết chữ tình, chẳng qua là lòng y đã có người khác, hoặc giả là một người mà y không thể nói.

Hôm ấy, dù tiết trời đã chuyển sang xuân, nhưng mặt trời vẫn cay nghiệt như mùa hạ. Trời nóng, người sang sông cũng ít. Trầm Phùng dùng dây thuyền thật to cột thuyền vào cọc, ngồi bên mép thuyền, đưa chân vẩy nước. Tiếng nước ào ào, vừa náo nhiệt lại vừa khiến người ta cảm thấy mát mẻ. Được một hồi, Trầm Phùng cảm thấy có đuôi cá đảo qua chân mình, ngưa ngứa. Trầm Phùng cười, y chưa từng thấy con cá nào to gan tới vậy nha. Y nhảy xuống định bắt nó, nhưng do đứng không vững, y ngã xuống. Dù nước bên bờ sông rất cạn, nhưng cũng đủ khiến cả người y ướt đẫm từ đầu tới chân. Y lau mặt, nhìn lại, thấy con cá nọ còn ở cách y không xa, lại còn hăng hái đong đưa cái đuôi, cứ như đang chế nhạo mình. Trầm Phùng giận, nhấc chân đá nước, bọt nước vẩy lên cao. Con cá nọ thấy tình thế không ổn, vội vàng bơi đi mất hút.

Trầm Phùng nhìn quần áo ướt đẫm trên người mình, chạy vội về thay. Tới nhà, vừa bị mẹ mắng, lại vừa bị nhị đệ cười, rõ ràng đều tại con cá đó!

Ngày tháng vẫn trôi qua bình thản như cũ, chính xác mà nói, những ngày ấy đối với Trầm Phùng đều rất êm đềm. Tuy nhiên, vẫn có một chút khác xưa, đó là có thêm một con đại bạch ngư chơi đùa với y.

Mỗi khi Trầm Phùng đưa hai chân xuống dòng nước lạnh, thì con đại bạch ngư ấy lại dùng thân hình mập mạp, linh hoạt của nó tới góp vui. Một chốc gặm gặm ngón chân Trầm Phùng, một chốc chen cái đuôi vào kẽ ngón chân y, một chốc lại cọ cọ. Khi Trầm Phùng vừa làm động tác bắt nó, nó sẽ đong đưa cái đuôi to, chạy thật nhanh, giống như hai chữ ‘phi ngư’. Trầm Phùng cũng hết cách với nó, nhưng hôm nào nó không tới phá y, y sẽ thấy buồn buồn.

Đến giữa hè, ánh nước mông lung, xương bồ xanh bóng. Những bụi cây bên mé sông kêu sôi nổi, giống như biến thế giới này thành một lò hấp thật to.

Trầm Phùng nằm trên mui thuyền ngủ trưa, nào ngờ khi tỉnh giấc lại bị người trước mắt làm hoảng sợ.

“Xin hỏi, công tử muốn qua sông sao?” Trầm Phùng vội vàng đứng dậy, tiện tay quơ lấy chiếc khăn ướt trên ghế lau lau mắt mình.

Người nọ cười nói: “Đúng vậy, làm phiền tiểu ca đưa ta một đoạn!” Người nói chuyện có khuôn mặt thật đẹp, môi đỏ răng trắng, hơn nữa làn da còn trắng sáng như ngọc. Thậm chí Trầm Phùng còn nghĩ là, ánh nắng mà chiếu vào, rất có thể làn da này sẽ sáng lên. (ăn cắp xấu lắm nha)

Y có chút bối rối, rời ánh mắt đi, mới rồi, không hiểu sao, y cứ nhìn chằm chằm người ta mãi. Đáp lại một tiếng, y tới mũi thuyền tháo dây, lấy sào chống nhẹ lên bờ, con thuyền nhỏ lập tức phá sóng lao về trước. Y vừa chèo, vừa định quay sang cười với khách, nào ngờ bên tai y lại vang lên tiếng cười to, “Ha ha ha!”

Trầm Phùng hoảng sợ, quên cả việc chèo thuyền, y kinh ngạc nhìn vị khách đang cười tới ôm bụng. Vừa rồi y còn nghĩ người này là một thư sinh tao nhã, giờ cười to như thế, rõ ràng là mất hết hình tượng.

Qua một hồi, vị khách đó mới ngừng cười, quang mang trong mắt trở nên linh động, hoạt bát, “Quả nhiên là ngươi đã bị ta lừa rồi!”

Lừa? Trầm Phùng ngơ ra, y và vị khách này có quen sao?

Vị khách ngồi bên mé thuyền, cởi giày, đưa đôi chân trắng nõn vào trong nước, “Ngươi thường hay dùng chân vẩy nước, thì ra cảm giác chính là như vậy, thoải mái thật!”

Trầm Phùng ngớ ra, chuyện này là thế nào?

Thuyền khách lại cười, nhìn y, “Ta là con đại bạch ngư đó!” Trầm Phùng kinh ngạc, nhìn làn da của thuyền khách, dưới ánh mặt trời nó quả nhiên là phản quang nha.

Thuyền khách thấy y không có phản ứng gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, hắn lại nói: “Hôm nay ta vừa mới tu thành tinh, cho nên tới tìm ngươi!”

Thành tinh? Đại bạch ngư? Thành tinh? Đại bạch ngư? Trầm Phùng há to miệng, không thốt thành lời.

Đại bạch ngư thành tinh đứng lên, vươn đôi chân trần cọ nhè nhẹ lên chân Trầm Phùng, nói khẽ vào tai y, “Thì ra khi hóa thành người, lúc cọ, cảm giác cũng rất tốt!”

Trầm Phùng bị hắn cọ động tình rồi, y đỏ mặt, theo bản năng đẩy đại bạch ngư ra. Đại bạch ngư rơi xuống nước, nhưng không chật vật, cả người hắn vặn vẹo, tư thế giống người cá vô cùng. Không, hắn chính là một con cá.

Đại bạch ngư nhìn Trầm Phùng, nói: “Tiểu thuyền phu, đừng thẹn thùng!”

Trầm Phùng không biết làm thế nào, đành chèo thuyền đi, bỏ đại bạch ngư ở phía sau. Nhưng y đang ở trên sông, sao y có thể chạy khỏi một con cá tinh cho được! Cá tinh bơi theo bên thuyền, nói với y, “Tiểu thuyền phu, ta thích ngươi lắm!”, “Tiểu thuyền phu, ngươi tên gì vậy?”, “Tiểu thuyền phu, ngươi cảm thấy hình dạng mới của ta có đẹp không?”, “Tiểu thuyền phu, ngươi làm bạn đời của ta đi!”. Những câu ấy, khiến Trầm Phùng có muốn tránh cũng tránh không được.

Từ đó, Trầm Phùng không thể dứt khỏi con cá tinh này, đến cả buổi tối, y về nhà ngủ, cá tinh cũng chạy theo nói chuyện với y. Trầm Phùng vừa thấy vui lại vừa thấy sợ. Vui là vì có một con cá tinh hoạt bát theo cạnh y, sợ là vì y và cá tinh đều là nam tử, hoặc có thể nói y là nam tử, còn cá tinh là giống đực. Huống hồ, cá tinh là cá tinh, chẳng phải người. Trời sinh tính y nhát gan, thích yên tĩnh ngại mạo hiểm, y sợ mình không thể vượt qua những chỉ trích của thế gian, y không muốn, sống yên ổn qua ngày mới là mơ ước của y. Y muốn đuổi đại bạch ngư đi, để hắn đi thích đồng loại của mình, y nghĩ thế.

Bởi vậy, y đã nói với phụ thân y rằng y không muốn làm thuyền phu nữa, y muốn tới chỗ Phương lang trung ở trấn trên học y. Phụ thân y kinh ngạc, không ngờ là đứa con lớn hiền như khúc gỗ của ông lại muốn đi xa. Mẫu thân của Trầm Phùng cũng khuyên nhủ mấy trận, nói con trai lớn đổi tính cũng là chuyện thường thôi. Sau mấy hôm suy nghĩ, cuối cùng ông đành đồng ý.

Cả ngày, Trầm Phùng mang ánh mắt ảm đạm theo Phương lang trung học y, sau một năm, cuối cùng Phương lang trung cũng để y một mình lên núi hái thuốc, y vui mừng, đi thử một phen. Y đi ngang qua con suối nhỏ, nhìn mấy con cá bơi lội chung quanh, bất chợt y lại nhớ tới con đại bạch ngư của năm nào. Không biết, hiện giờ hắn đã có bạn đời hay chưa? Y lấy chút cơm trong giỏ rải xuống nước, mới đó, đám cá kia đã bơi tới ăn. Trầm Phùng mỉm cười, chỉnh chỉnh giỏ trên lưng rồi lên núi tìm thảo dược. (ăn cắp xấu lắm nha)

Trầm Phùng cúi người, cẩn thận hái Bát Giác Hương, nhưng chân y trượt một cái, y rơi xuống dưới. Sau một trận trời đất xoay vòng, Trầm Phùng ngã xuống đất, chết đi.

Vu Hà ngồi trên thuyền neo bên bờ sông, uống rượu do con người ủ, cúi đầu nhìn lớp nước bị chân mình khuấy dưới sông. Một năm rồi, tiểu thuyền phu vẫn không trở về. Ngay khi hắn vừa muốn hóa thành thân cá bơi đi, thì trên mặt nước gợn sóng ấy lại thoáng hiện một bóng người.

Hắn nhìn chiếc bóng, từ từ quay đầu lại, cứ như, hắn sợ bóng dáng trong nước là ảo giác của mình.

May mà không phải! Hắn thấy tiểu thuyền phu đang nhìn hắn, mắt ngấn lệ.

“Ngươi đã về rồi!” Hắn thì thào.

Trầm Phùng ôm hắn, nói: “Ừm, ngươi vẫn ở đây chờ ta sao?”

Vu Hà cười, đáp: “Chờ đến sắp bạc đầu rồi!” Bỗng nhiên hắn dừng lại, xoay người nhìn tiểu thuyền phu, “Ngươi thành quỷ hồn rồi sao?”

“Ừm, ta ngã xuống núi chết… Ngươi ghét bỏ ta sao?”

Vu Hà hôn lên môi y một cái, “Sao có thể! Ngươi như bây giờ mới tốt, như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau thật lâu!”

Trầm Phùng cũng hôn lên môi đối phương, nói: “Xin lỗi, ta sẽ không đi nữa!”

Vu Hà đè y xuống thuyền, vẻ mặt được ánh trăng chiếu lên, như tỏa ra ánh sáng, “Ta cũng không để ngươi đi!” Dứt lời, hắn hôn người dưới thân, đầu lưỡi xâm nhập, Trầm Phùng cũng câu lấy cổ hắn.

Vu Hà nhấc chân phải, cọ cọ lên chân Trầm Phùng, cứ như cái ngày hắn còn là đại bạch ngư vậy. Trầm Phùng bị hắn cọ toát ra một tiếng rên rỉ, “Ưm…”

Vu Hà kéo vạt áo y ra, phát thế tấn công. Lúc tiến vào, Vu Hà tình triều khó chống, nói với Trầm Phùng, “Tiểu thuyền phu, gọi tên ta!”

Trầm Phùng mở miệng, mang ý hỏi: “Đại… đại… bạch ngư?”

“Ha ha!” Vu Hà ngẩng đầu lên, nhìn y cười.

Khuôn mặt vốn hồng của Trầm Phùng lại càng thêm đỏ, y gãi đầu, “Ta không biết tên ngươi!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Vu Hà cầm ngón tay y, đưa tới miệng, cắn khẽ một cái, “Ta gọi là Vu Hà!”

Nếu giờ ngươi mà có mặt ở bến đò Oa hà, nhất định ngươi có thể nghe thấy tiếng thuyền lay động cùng tiếng rên rỉ khe khẽ. Trong tiếng rên rỉ ấy, có hai từ — Vu Hà.

———–

Nghe xong chuyện, Lý Chấp cũng không đưa ra cảm nghĩ của mình như trước, ngược lại, y đột nhiên hỏi Tần Phi, “Ngươi là âm hồn trăm kiếp?”

Tần Phi sửng sốt, “Chu Bốc nói với ngươi?”

“Đây là kiếp thứ mấy của ngươi? Hết trăm kiếp sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nét mặt Tần Phi thoáng cứng lại một chút, rồi cười nói: “Còn lâu lắm ta mới tới trăm kiếp, tiểu mỹ nhân, cả đời này ta đều quấn lấy ngươi!” Dứt lời, hắn nhéo lên lưng Lý Chấp một cái. (ăn cắp xấu lắm nha)

Lý Chấp đã quên né. Y không ngốc, y biết những gì Tần Phi nói chưa chắc là thật. Y nhìn gương mặt cười vui của con quỷ trước mặt mình, đột nhiên ôm lấy hắn, nói: “Sắc quỷ, ngươi đừng gạt ta!”

..::

Truyện Chữ Hay