Quy Tắc Ngầm

chương 4: khí phách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Linh Doanh ở Tiêu gia buổi tối không ngủ được, một là sợ Tiêu Mạc Ngôn lật lọng, hai là nàng có một bụng tâm sự không thể kể ra, đang lúc trằn trọc thì mặt trời đã lên rồi. Hạ Linh Doanh mang theo đôi mắt thâm quầng đi xuống lầu dưới, vừa đến cầu thang, đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, cầm trong tay tờ báo, thoải mái ăn sáng.

Có thể Hạ Linh Doanh hết lần này đến lần khác nhìn thấy dáng vẻ loè loẹt của cô, Tiêu Mạc Ngôn mặc một chiếc váy hoa rực rỡ, mang theo phong thái lười biếng, tay áo tinh xảo đẹp mắt, thắt lưng thiết kế phù hợp, hiện ra vẻ mê người, như đoá hoa nở rộ cướp đi ánh mắt của Hạ Linh Doanh.

Tiêu Mạc Ngôn tinh tế tay phải cầm một ly café thơm nồng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, thấy Hạ Linh Doanh đến, Tiêu Mạc Ngôn ánh mắt quét một vòng, cũng không nói lời nào, tiếp tục ăn sáng. Trong lòng đã sớm mắng, nữ nhân chết bầm, nhất định cho rằng tôi sẽ quấy rối nên không ngủ được, nên đã thành công trở thành gấu trúc rồi!

Bà Từ cười đem chén đũa cho Hạ Linh Doanh, kéo ra chiếc ghế cho nàng.

"Hạ hạ, ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của bà xem."

Hạ Linh Doanh gật đầu, tiếp nhận chén đũa, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thức ăn trên bàn. Món ăn tuy rằng không nhiều, nhưng rất tinh xảo, mấy cái đĩa màu bạc chứa những món điểm tâm ngon miệng, bên cạnh là mâm thức ăn mặn, bên phải còn có ly café thơm nồng, bánh kem, cháo, Hạ Linh Doanh nhìn, không tự chủ được có phần chua xót, từ sau khi mẹ dọn đi, mình đã bao lâu rồi không ăn sáng? Thở dài, Hạ Linh Doanh cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn, tinh tế thưởng thức.

Tiêu Mạc Ngôn buông tờ báo xuống, nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh mặc chiếc áo lá sen màu trắng, tay áo như lá sen thật to lung lay, những nếp gấp buông xuống rất dịu dàng, thoạt nhìn thật trang nhã mà nữ tính, dáng vẻ ngồi ăn của nàng cũng hết sức thuỳ mị, chẳng hề giống bản thân mình không có quy củ, vừa nhìn đã biết nàng là tiểu thư được giáo dưỡng tốt. Không tự chủ, Tiêu Mạc Ngôn khoé miệng nhếch lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm, mãi đến khi Hạ Linh Doanh ăn không được tự nhiên, mới ho nhẹ một tiếng, nói,

"Tiểu... yêu kiều, hôm nay cô đi với tôi, đến gặp đạo diễn của bộ phim 'Chẳng phân biệt được' - Lâm Minh."

Không biết sao, Tiêu Mạc Ngôn nói có chút bất thường, xưng hô cũng muốn không giống người khác. Hạ Linh Doanh cũng không tự nhiên được, yên lặng nghe Tiêu Mạc Ngôn nói, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu.

Về chuyện đùa giỡn của Tiêu Mạc Ngôn nói đơn giản mấy câu, lúc này mới trở về chủ đề chính, nãy giờ làm trò trước mặt bà Từ. Tiêu Mạc Ngôn đưa tay, khí phách mười phần nắm lấy gương mặt của Hạ Linh Doanh, ép buộc nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mình. Hạ Linh Doanh sóng gợn lăn tăn trong mắt và bộ dạng yếu đuối càng gia tăng khí thế của Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn trợn to đôi mắt đẹp, cao ngạo nhìn nàng.

"Còn có một chút, tôi muốn nói cho cô biết, phụ nữ của Tiêu Mạc Ngôn tôi không cho người khác đụng đến, tôi sẽ nói với đạo diễn bỏ qua hết những cảnh thân mật không cần thiết, về phần những đoạn tình cảm mãnh liệt kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng diễn viên đóng thế. Cô phải nhớ kỹ cho tôi!"

Hạ Linh Doanh chớp mắt nhìn vẻ mặt khí thế hung ác của Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt trợn tròn nhìn cô, đột nhiên có cảm giác giống như trẻ con dễ thương vậy, không tự chủ, khoé miệng khẽ nhếch, cũng không tranh chấp với cô, như một người mẹ khẽ gật đầu một cái.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh rõ ràng bật cười, thu tay lại, lại nhìn bà Từ đang đứng bên cạnh cười, khẽ tằng hắng một cái, ngồi thẳng người, giả vờ xem báo, khoé mắt hơi co giật.

Cơm nước xong, hai người một trước một sau đi ra cửa. Lên xe, Hạ Linh Doanh theo thói quen ngồi bên cạnh tài xế, đang lúc mông lung, mùi bạc hà quen thuộc tràn tới, Hạ Linh Doanh mở to mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Tiêu Mạc Ngôn gần trong gang tấc.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Mạc Ngôn híp lại, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Đôi mắt soi mói Hạ Linh Doanh, ngón tay thon dài chạm lên mặt nàng rồi từ từ lướt xuống, mãi đến khi chạm vào đôi môi đỏ mọng mới dừng lại, ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại hơi có phần ngập ngừng. Đầu ngón tay Tiêu Mạc Ngôn quyến luyến, từ từ vuốt nhẹ, cảm giác tê dại khiến cho Hạ Linh Doanh khẽ run rẩy, không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn, sương mù mông lung phủ trên đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn, trong đó có bóng hình Hạ Linh Doanh. Nhìn Hạ Linh Doanh luống cuống, Tiêu Mạc Ngôn tà ác cười một tiếng, hơi thở ấm áp ở bên tai nàng, giống như hôm qua vậy, cô ngậm vành tai nàng khẽ mút, liếm nhẹ, thậm chí cắn nhẹ, hơi nóng trong cơ thể tràn ra, Hạ Linh Doanh gần như nhịn không được khẽ kêu, nhưng Tiêu Mạc Ngôn lại nhẹ nhàng lùi về phía sau, tay vẫn ở trên mặt Hạ Linh Doanh khẽ vuốt. Hạ Linh Doanh mặt đỏ lên, đè nén nhịp tim kịch liệt đập, không dám nhìn, tóc nàng hơi rối, đôi mắt như tơ. Buồng xe chật hẹp, nhiệt độ dần dần tăng cao, Hạ Linh Doanh tiếng thở dồn dập và tiếng cười của Tiêu Mạc Ngôn xen lẫn.

"Thế nào, bây giờ có muốn đi tắm ngay không?"

Hạ Linh Doanh nghe xong, từ trong mê man tỉnh lại, lạ lùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người của Tiêu Mạc Ngôn, chống lại con ngươi màu hổ phách, muốn tìm nguyên nhân. Nhưng đôi mắt như hồ nước sâu lại không cho nàng nhìn ra bất cứ dấu vết nào, ngược lại càng thêm ý trêu chọc nhìn nàng, Hạ Linh Doanh lắc đầu, quay mặt qua chỗ khác.

Tiêu Mạc Ngôn rốt cục mỉm cười đắc ý, thế nào? Không ngại ư? Tôi đã nói Tiêu Mạc Ngôn có một mị lực mà không ai cưỡng nổi!

Có kết quả rồi cũng không nên phí phạm thời gian nữa, Tiêu Mạc Ngôn cười híp mắt nổ máy xe, hát khe khẽ, chính thức lên đường.

Mười phút sau, Hạ Linh Doanh mới dám ngẩng đầu lén liếc về phía gương chiếu hậu, nhưng trông thấy Tiêu Mạc Ngôn cười đắc ý nhìn nàng, Tiêu Mạc Ngôn biết mình được chú ý, còn không quên nháy mắt, xinh đẹp ném một ánh mắt đầy mị lực. Hạ Linh Doanh lặp tức ngồi thẳng người, nhưng cũng phì cười, tại sao lại có người tính tình trẻ con đến như vậy?

Đã đến Thiên Hoàng, đạo diễn Lâm đang ngồi trong phòng khách tán dóc, thấy Tiêu Mạc Ngôn đi vào, vội vàng đứng lên nghênh đón.

"Tiêu tổng!"

Tiêu Mạc Ngôn nụ cười phơi phới trên mặt, phóng khoáng tiến đến ban cho đạo diễn Lâm một cái ôm.

"Đạo diễn Lâm, hiếm thấy anh đến chơi a~"

"Cô đó, vẫn cứ tinh nghịch như vậy..."

Đạo diễn Lâm trên mặt tuy rằng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng bất kể kẻ nào cũng có thể nghe ra giọng điệu ông đang hưng phấn.

Đạo diễn Lâm cùng với Tiêu Mạc Ngôn một năm trước từng hợp tác qua, ông đối với Tiêu tổng vừa xinh đẹp lại giỏi giang này vẫn nhớ mãi. Phải biết rằng chỉ cần là đàn ông thì sẽ thích phụ nữ xinh đẹp, huống hồ một người bên ngoài có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại ngông cuồng đại Boss, nhiều ít gì cũng muốn chiếm lấy chứ, nhưng chỉ mới mấy hiệp, đạo diễn Lâm đã bại trận, Tiêu Mạc Ngôn khẩu phật tâm xà khước từ khiến cho ông sinh lòng sợ hãi không rõ nguyên nhân, dần dần ông cũng thăm dò tính khí Tiêu Mạc Ngôn, hiểu rõ cô là một bông hoa hồng có gai mà không phải ai cũng có thể chạm, liền thu hồi ý muốn. Khiến cho đạo diễn Lâm luôn diễn trước mắt Tiêu Mạc Ngôn.

Diễn viên a, mà Tiêu tổng cũng học được một ít, người ta gọi đó là năng khiếu bẩm sinh làm diễn viên.

Hạ Linh Doanh ở một bên yên lặng nhìn hành động của hai người "thân thiết", nàng mặt mũi tuy rằng thản nhiên, nhưng đối với Tiêu Mạc Ngôn trong lòng khinh thường cũng giảm bớt một ít. Cô và đạo diễn Lâm là quan hệ gì, chỉ cần người có tâm ý đều sẽ nhìn ra, Tiêu Mạc Ngôn có thể hoá giải quan hệ giữa hai người, biến chiến tranh thành hoà bình, điều này khiến Hạ Linh Doanh theo không kịp.

Đạo diễn Lâm cùng Tiêu Mạc Ngôn hàn huyên một hồi, lúc này mới phát hiện bên cạnh cô còn có một cô gái tuyệt mỹ, ngầng đầu cẩn trọng nhìn lại, nhìn chằm chằm một lát sau, trong mắt lộ ra thần thái tán dương. Mỹ nhân, Hạ Linh Doanh tướng mạo không phải là quá xuất chúng, nhưng có thể trải qua tân trang khiến nàng bộc lộ ra khí chất, trong mắt đạo diễn Lâm, Hạ Linh Doanh cực kì giống Tiểu Long Nữ dưới ngòi bút của Kim Dung tiên sinh, thuần khiết không nhiễm bụi trần, mà lại vừa vặn là người ông muốn tìm kiếm.

Đạo diễn Lâm chủ động nói mấy câu, thỉnh thoảng nhẹ gật đầu. Hạ Linh Doanh thái độ lễ phép không kiêu ngạo và nhân vật nữ chính của 'Chẳng thể phân biệt' quả thật giống hệt. Đạo diễn Lâm hài lòng gật đầu, tay gõ gõ xuống bàn. Để đảm bảo, Tiêu Mạc Ngôn giảng hoà cùng đạo diễn Lâm, quyết định để cho Hạ Linh Doanh làm nữ chính trong MV của một nam ca sĩ.

Bởi vì phải làm khách mời cho buổi trao giải diễn viên phụ, sau khi thoả thuận, đạo diễn Lâm cùng Tiêu Mạc Ngôn vui cười vài câu liền vội vã rời đi.

Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người, Hạ Linh Doanh không kìm được có chút khẩn trương.

Tiêu Mạc Ngôn duỗi người, nhìn một chút, nhíu mày lầm bầm mấy câu, đi tới cái bàn gỗ bên cạnh, cầm điện thoại lên nói.

"Tiểu Lâm, hãy mau đem cơm trưa vào cho chúng tôi."

"..."

"Ừ, vẫn như cũ, đúng vậy, lần này là hai phần."

"..."

Cúp điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn lại lười biếng ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo liếc nhìn Hạ Linh Doanh.

"Thế nào, đường đường là giám đốc của Thiên Hoàng lại vì một người mới mà tự mình ra trận, thể diện cũng khá lớn đấy chứ?"

Hạ Linh Doanh mặt không biểu cảm nhìn cô, từ chối cho ý kiến, thậm chí ngay cả cười cũng không cười một cái.

Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì cửa bị gõ, thư kí Tiểu Lâm đẩy xe cơm chậm rãi đi vào. Tiêu Mạc Ngôn chỉ có thể nuốt xuống lửa giận trong bụng, nhìn Tiểu Lâm thận trọng dọn thức ăn, không nhịn được vung tay.

"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi."

Tiểu Lâm đóng cửa lại, một mực cung kính lui ra ngoài.

Tiêu Mạc Ngôn có chút tức giận nhìn Hạ Linh Doanh, người này, vẫn tự cho mình là đại tiểu thư hô phong hoán vũ (kêu mưa gọi gió) ngày xưa sao? Cư nhiên lại có thể một tiếng cám ơn cũng không nói? Nghĩ vậy, Tiêu Mạc Ngôn để hai chân xuống, thẳng người lên, vẻ mặt ấm ức nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh.

"Qua đây!"

Hạ Linh Doanh nghe vậy, nhếch miệng, do dự chốc lát, vẫn đi từ từ qua. Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt nhìn nàng, lửa giận trong lòng cô lại tăng lên, lúc hai người còn cách nhau vài centimet, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay đặt trên eo của Hạ Linh Doanh, bất kể nàng kinh ngạc khẽ kêu, kéo mạnh nàng về phía mình, đặt nàng ngồi trên đùi cô. Ngồi trên đùi Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh căng thẳng nhưng không giãy dụa. Mặc dù như thế, Tiêu Mạc Ngôn mặt vẫn âm trầm như trước, một lúc lâu, chỉ vào thức ăn trên bàn, phun ra hai chữ.

"Đút tôi!"

Truyện Chữ Hay