Hạ Linh Doanh kéo thân thể mệt mỏi chậm rãi đi về nhà, không cần phải nói, nàng hôm nay lại không làm nên trò trống gì.
Từ diễn viên quần chúng đến nhân viên đánh máy, bất kể cố gắng như thế nào cũng không ai thuê nàng. Đào tạo ưu tú, không đòi hỏi lương cao, vào lúc này cũng không có tác dụng, từng khuôn mặt cao ngạo, cả dáng vẻ hung hăng, tất cả đều từ chối mình, từ chối, từ chối ...
Đóng cửa, Hạ Linh Doanh cởi giày, đi vào trong nhà, nặng nề ngã lên ghế sofa, thân thể căng thẳng cả ngày bỗng được thả lỏng. Nàng mơ hồ nhìn thấy cha và mẹ, một nhà ba người vui vẻ xem bóng đá, cha vẫn thường cùng mình đánh cược, thua cuộc thì gương mặt già nua giả bộ thương cảm. Trong mộng, Hạ Linh Doanh không chút ngại ngần cười, cuối cùng vì cười quá dữ dội mà từ trong mộng tỉnh lại. Hạ Linh Doanh từ từ mở mắt, nhất thời không phản ứng kịp, mê man nhìn trần nhà, chờ đợi não bắt đầu hoạt động lại, rất lâu sau đó, nàng mới biết được đây chỉ là giấc mơ, mất cảm giác, Hạ Linh Doanh lắc đầu thở dài, nàng lẳng lặng tựa bên cửa sổ, dư vị giấc mộng vẫn còn, một lúc sau, nàng đã biết nơi ngọn nguồn của giấc mộng.
Vốn là bên nhà hàng xóm có đứa bé ăn mừng sinh nhật, những âm thanh vui vẻ xuyên qua bức tường truyền đến. Hạ Linh Doanh khoanh tay im lặng lắng nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ một gia đình sum họp, trong mắt có ý cười loé lên.
Không biết nghe bao lâu, ý cười phai đi, Hạ Linh Doanh ngồi dậy, co chân nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp ba người để trên tủ đầu giường, cúi đầu xuống gối.
Mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi...
Mình phải làm sao để rửa nhục cho cha? Làm thế nào để mẹ an hưởng tuổi già?
Tiếng điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên lặng của căn phòng nhỏ, Hạ Linh Doanh hít một hơi dài, tâm tình hoà hoãn đôi chút, lúc này mới cầm điện thoại lên nghe.
"Này!"
"Hạ hạ, là chú, Tống Nham!"
Điện thoại truyền đến giọng nam ở đầu dây bên kia.
Tống Nham đã từng là tài xế lái xe của cha, cũng là người duy nhất còn ở lại chăm sóc mẹ con các nàng sau khi công ty phá sản, Hạ Linh Doanh đối với ông ấy rất tin tưởng, sợ người đòi nợ tìm được nhà, sợ kinh động đến mẹ. Nàng liền đem mẹ nhờ ông ấy chăm sóc, đồng thời cũng đem bốn mươi vạn còn lại của cha giao cho ông ấy. Về phần mình, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi.
"Chuyện gì vậy?" Hạ Linh Doanh nhẹ giọng nói.
"Cháu bị cảm sao? Sao nghe giọng mũi nặng vậy?"
Tống Nham nghi ngờ lầm bầm một câu, nửa ngày cũng không thấy Hạ Linh Doanh trả lời, liền không để trong lòng, tự mình nói tiếp.
"Hôm nay chú đi tìm người phụ trách nhân sự của công ty giải trí Nam Dương, Tiếu Ngôn, ông ấy là người làm cũ của cha cháu, cháu biết đấy, chú muốn xem ông ấy có thể giúp cháu, sắp xếp cho cháu một công việc không?"
Hạ Linh Doanh lẳng lặng nghe, cũng không nói xen vào, từ giọng điệu của Tống Nham đã thấy rõ, Tống Nham bình tĩnh cũng như mình. Nói đến đây, bên kia điện thoại, Tống Nham trầm mặc, một lát sau, lúc này mới trầm giọng chậm rãi lên tiếng.
"Hạ hạ, cháu suy nghĩ kỹ một chút, có đắc tội người nào không? Thời điểm ra khỏi công ty, Tiếu Ngôn nói cho chú biết, là ông chủ của Nam Dương đích thân ra lệnh, nói là cho dù có nguyên nhân gì đi nữa, cũng không được phép thu nhận cháu, những công ty khác chắc cũng như vậy..."
Hạ Linh Doanh nghe xong ngẩn ra, nàng đắc tội với ai? Nàng là một sinh viên đại học thì có thể đắc tội người nào? Còn nữa, tội đến mức nào mới có thể khiến người ta đối phó với mình như vậy?
Cúp điện thoại, nằm trên ghế sofa màu trắng mềm mại, Hạ Linh Doanh hơi nhíu mày, trong đầu nhớ lại các nhân vật đã gặp gần đây.
Là ai? Là ai lại đối phó với nàng như thế? Hạ Linh Doanh từ nhỏ đã rèn luyện tính tình cao sang, sẽ không cùng người khác đôi co, rất ít đắc tội với người khác, huống hồ, thân phận của nàng bây giờ làm sao đắc tội được với những người trong ngành giải trí. Đang lúc trằn trọc, khuôn mặt xinh đẹp lười biếng của Tiêu Mạc Ngôn lại hiện lên trong đầu, Hạ Linh Doanh chợt mở to mắt, lặp tức ngồi dậy.
Đúng là cô ta? Tiêu Mạc Ngôn! Vì sao? Lẽ nào chỉ vì nàng từ chối?!
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Hạ Linh Doanh, hai người gặp nhau chỉ một ngày, toàn bộ cuộc đối thoại quanh quẩn trong đầu, xem dáng vẻ Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện, chắc là biết được cha nàng, chẳng lẽ là do ân oán của đời trước?
Suy nghĩ đến đây, Hạ Linh Doanh cầm điện thoại, muốn gọi cho mẹ, để hỏi cho đến cùng, do dự cả buổi, cuối cùng bàn tay nàng thu lại, nàng không đành lòng vì chuyện của cha lại khiến mẹ phải bị liên luỵ.
Hạ Linh Doanh thở dài, cầm lấy túi trên bàn, kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi căn phòng nhỏ.
==================
Thứ ba, phòng họp giám đốc của Thiên Hoàng.
Tiêu Mạc Ngôn theo lẽ thường sẽ cùng đồng nghiệp họp, trên mặt tuy là cười theo, trong lòng đã sớm mắng chửi, cô chuyển bút tức giận nhìn những lão già xung quanh, mấy lão già này càng ngày càng không an phận, lớn tuổi như vậy biết cái gì là giải trí thời thượng, còn chuẩn bị dùng phương pháp vận hành từ những năm nữa chứ, cái gì là coi trọng nghệ thuật hát, kỹ xảo diễn xuất, tất cả đều là đồ bỏ đi. Niên kỉ phù phiếm này, ngươi có nghệ thuật hát, diễn xuất tốt đi nữa, gương mặt già cỗi thì có được xem trọng không? Những thứ còn lại không quan trọng, sau này chăm chút là được rồi. Phải tốn rất nhiêu công sức để rèn luyện? Nói lầm bầm, tự mình giở trò ư, đám già không chịu nghỉ lại còn giở trò bơi móc kén chọn, thực sự là nên sắm một cái quan tài nằm vào trong để người ta khiên đi. Nếu không vì giữ thể diện cho cha, cô đã sớm cải cách toàn bộ rồi.
Trong lòng tính toán, mặt mũi Tiêu Mạc Ngôn vẫn ấm áp tươi cười, thỉnh thoảng gật đầu. Biểu cảm này thật là, tuyệt đối là tức chết người, vốn là nổi giận, các nguyên lão cũng không phát ra được, không thể làm gì khác hơn đành phải bất mãn kết thúc cuộc họp.
Thật vất vả kết thúc cuộc họp đau đầu, Tiêu Mạc Ngôn lại được thư ký thông báo có một cô gái trẻ vội vã muốn gặp cô. Tiêu Mạc Ngôn tức giận, cô gái trẻ tuổi một mình muốn tìm cô? Sợ chỉ là mèo chó muốn đi cửa sau, Tiêu Mạc Ngôn xoa vai, tức giận đẩy cửa ra, quả nhiên, trên ghế sofa là một cô gái trẻ tóc dài, đôi mắt nén giận nhìn nàng, sau khi thấy rõ, Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ, theo thói quen khoanh tay xấu xa nhìn Hạ Linh Doanh.
"Thế nào, tiểu mỹ nhân, không phải là không muốn sao, lại đến đây làm gì?"
"Tiêu tổng rốt cuộc muốn thế nào?"
Hạ Linh Doanh bình tĩnh, thanh âm lúc sau đúng là cố đè nén tức giận, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong cười nhẹ, Hạ Linh Doanh, so với tôi, cô cuối cùng cũng đến lúc, không biết kềm chế tâm tình của mình. Ở trước mặt chủ, không có chuyện một tiểu cô nương lại có thể lăn lộn trong giới giải trí, đơn giản là nói cô nói chuyện viển vông.
Tiêu Mạc Ngôn dáng vẻ tươi cười, dựa vào cửa, cao ngạo nhìn Hạ Linh Doanh bằng nửa con mắt.
"Tôi đã nói, sẽ không tái diễn lần thứ hai."
Hạ Linh Doanh nhíu mày, bất an ngồi ở ghế sofa, vẫn không chịu ưng thuận như trước. Hạ Linh Doanh hiểu rõ Tiêu Mạc Ngôn có ý gì, thế nhưng, nàng đã đừng nói, chỉ cần có thể trở lại Thiên Hoàng, bất kể trả giá cao thế nào nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng mà vừa nghĩ đến việc đem thân thể của mình cho cô gái trước mặt đùa giỡn, một cảm giác chán ghét từ trong lòng dâng lên, ép nàng cắn chặt môi dưới, không chịu khuất phục.
Ngay lúc Hạ Linh Doanh trong lòng quay cuồng không ngớt, Tiêu Mạc Ngôn vẫn lười biếng dựa vào khung cửa như cũ, trong lòng vui vẻ ngắm mỹ nhân nhíu mày. Hạ Linh Doanh có khuynh hướng thích màu trắng, không giống như mấy ngày trước dốc sức trang điểm, nàng hôm nay đơn giản mặc quần áo màu trắng, cổ áo và bộ ngực chồng chéo lên nhau khiến nếp gấp vừa vặn ôm vòng quanh, lộ ra vẻ xinh đẹp của xương quai xanh, bên hông là một thắt lưng màu trắng, hiện ra hết dáng người yểu điệu, tóc dài như tơ nhẹ nhàng buông trên vai, làm cho người ta thương yêu. Nhìn thấy nội tâm của nàng đấu tranh, Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười ra tiếng.
"Cô yên tâm, Tiêu Mạc Ngôn tôi cũng không phải là bức người quá đáng."
Hạ Linh Doanh thở dài, có phần bất đắc dĩ lắc đầu, vậy việc cô đang làm là gì?
"Tôi nói không phải là ép buộc người khác trên giường, cô không cần nghĩ lệch a."
Thanh âm thanh nhã mị hoặc bay vào trong tai của Hạ Linh Doanh, kích thích nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt tất cả đều là chán ghét. Cô ta rốt cuộc là muốn thế nào? Cư nhiên một chút liêm sỉ cũng không có?
Đối với ánh mắt khinh thường của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn cũng không để bụng, lắc đầu tiếp tục cười hài lòng.
"Giám đốc lương thiện như tôi bây giờ rất hiếm đấy, Hạ Linh Doanh, cô suy nghĩ thật kĩ đi. Vào giới giải trí, cô hẳn là phải biết, nếu như không phải là tôi, còn có ai khác có điều kiện tốt vậy chứ, tôi xem giá cả thị trường, % là một gã đầu hói, cho nên...."
Tiêu Mạc Ngôn muốn nói lại thôi, trên mặt biểu cảm cũng là chắc thắng.
Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn ánh mắt càng thêm chói sáng , lại từ từ cúi đầu, một lát sau, nàng ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng.
"Tôi đồng ý với cô, thế nhưng, cô phải nhớ kỹ lời cô vừa nói."
Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt một chút, nàng mới vừa nói cái gì? Tiêu Mạc Ngôn vận dụng đại não lặp lại mười phút đối thoại của hai người, gật đầu một cái, ý cười không còn trên gương mặt lười biếng của cô.
"Hôm nay luôn chứ, đêm nay tôi sẽ đi đón cô, vườn bắc khu biệt thự."
Hạ Linh Doanh không nói, yên lăng gật đầu một cái, về phần Tiêu Mạc Ngôn vì sao biết rõ nơi ở của nàng, cũng sẽ không hỏi đến.
Việc này đoán không ra lại là phụ nữ làm, nàng vẫn phải nhún nhường ba phần. Tuy rằng hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng mà Tiêu Mạc Ngôn tính tình thay đổi bất thường, ôn hoà mềm mỏng thì lúc khác lại giống như con mèo lười, tuỳ người khác nghĩ sao cũng không quan trọng, nhưng khi thực sự nổi giận, mèo lười lập tức trở thành con hổ dữ, thay đổi sắc mặt như thời tiết...
"Tôi một lát nữa còn phải tiếp khách, sẽ không giữ cô lại."
Mới vừa nói điều kiện xong, Tiêu Mạc Ngôn lặp tức hạ lệnh tiễn khách, Hạ Linh Doanh nhếch miệng, không tranh chấp cùng cô, cầm lấy túi xách, đúng mực đi ra ngoài.
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh rời đi, thần sắc đầy tính toán, lấy di động ra, bấm điện thoại.
"Là tôi, Tiêu Mạc Ngôn."
"..."
"Đi, bây giờ đến nhà của tôi, dọn sạch giường lớn ở trong thư phòng đi."
"..."
"Được rồi, nhân tiện xem trong phòng có sofa, trường kỉ, cũng đem ném hết đi."
"..."