Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua một cuộc phỏng vấn nghiêm khắc, xã phát thanh cuối cùng cũng kết nạp thành công một đám tài nguyên mới —— thành công đưa vào xã năm thành viên mới có năng lực không tồi, âu cũng thật đáng mừng.
Xã trưởng xã phát thanh là một chàng trai hào phóng đến từ Đông Bắc, khi vui vẻ sẽ dễ dàng kêu gọi mọi người đến quán ăn, để mọi người mặc sức gọi, hắn mời khách! Vì thế đoàn người của xã phát thanh cùng với Mạc Thiệu Uyên vừa mới qua được vòng phỏng vấn trở thành thành viên mới đều có may mắn được hưởng một chầu cơm trưa thịnh soạn.
Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định đi hàng lẩu khu phụ cận đại học A đàn đúm một trận. Nguyên nhân chính cho sự quyết định này có hai cái: thứ nhất, nơi đó đồ ăn ngon, tiện lợi lại rẻ, thực tế, mọi người có thể ăn thoải mái, đồng thời còn nhân tiện có thể đảm bảo cho sự an nguy của ví tiền nhà xã trưởng không đến mức viêm nặng; thứ hai là một đám người cùng ăn một nồi lẩu tạo không khí đầm ấm, rất náo nhiệt, thử nghĩ, nếu như cả đám thành thành thật thật ngồi ở căn tin hoặc ở một tiệm cơm nào đó, mỗi đứa một bát cơm mà ăn, vậy chẳng còn gì thú vị, không bằng ai về nhà nấy cho xong, khỏi liên hoan.
Do đó ma cũ ma mới của xã phát thanh liền xuất phát, mười mấy người rồng rắn kéo nhau từ phòng phát thanh đến quán lẩu.
Tô Ngữ Bạch đói mờ hai mắt, vừa tiến vào quán lẩu đã được hương thơm quyến rũ từ bốn kia vấn vương, hai mắt như biến thành màu xanh đoạt lấy menu trong tay phục vụ liên tục gọi một đống món ngon. Lúc Tô Ngữ Bạch nhoay nhoáy gọi món luôn chịu cái nhìn chằm chằm nóng bỏng của xã trưởng, mặc dù ở bên ngoài vẫn cười nói mọi người đừng khách khí, cứ tha hồ ăn uống nhưng trong bụng lại âm thầm thay cái ví tiền đáng thương của mình mà gạt lệ, thuận tiên đem Tô Ngữ Bạch tùng xẻo ngàn vạn lần.
Ông đó nha, Tô Nhị Bạch, chuyên chọn những món đắt tiền, tôi nhớ kỹ rồi đấy ╭(╯^╰)╮
Gọi xong đồ ăn, mọi người lần lượt ngồi vào bàn, mười mấy ghế tụ lại, không biết là vô tình hay cố ý mà Mạc Thiệu Uyên cứ khăng khăng ngồi cạnh ghế Tô Ngữ Bạch. Khi anh ngoảnh đầu nhìn hắn liền nhận được một nụ cười rạng rỡ mê hồn.
Làm cái gì mà cứ thấy anh là hắn lại cười? Anh có bộ dáng tức cười lắm sao →_→? Trong đầu Tô Ngữ Bạch cứ nghĩ ngợi lung tung. Đến khi nắm bắt được suy nghĩ của mình, anh lập tức phiền muộn, quyết định sau này nhất định không được YY loạn xạ trong đầu nữa, ừa!
Tuy là tâm tư Tô Ngữ Bạch đã bay cao bay xa, nhưng mà ở mặt ngoài vẫn bày vẻ bộ bình tĩnh, chống lại ánh mắt hoa đào quyến rũ của Mạc Thiệu Uyên. Trông anh vẫn đặc biệt thảnh thơi, đặc biệt lịch sự, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ hơn, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.
Đây chính là cái mà người ta gọi là bạn cười tôi cười cả nhà cùng cười, không cười phí công cười, cười cũng phí công cười, phí công cười thì ai thèm cười ^ ^
Vì thế hai người liền lâm vào tình trạng quỷ dị cậu cười tôi cũng cười vả lại còn không có cách nào tự thoát khỏi, cũng may nhà hàng rất năng suất nhanh chóng mang nồi lẩu lên, chỉ chốc lát sau đồ ăn và các loại gia vị cũng dồn dập kéo đến bàn, kéo dời ánh mắt của hai người đến nồi lẩu, cứu thoát họ khỏi số phần thảm thương vì khóe miệng bị rút gân.
Nồi lẩu nóng hổi sôi bùng bùng tỏa ra nhiệt khí, mấy nữ sinh da dẻ mịn màng ngồi gần nồi đều bị hun cho hồng hồng, cũng may bây giờ không phải mùa hè, trong quán có mở điều hòa nhiệt độ, bằng không thực sự sẽ có cảm giác bị nấu chín.
Nồi vừa được đặt lên bếp, Tô Ngữ Bạch liền nhanh tay nhanh chân đổ nguyên hai cân thịt bò cùng một số đồ ăn khô vào nước đang sôi ùng ục bên trong, sau đó anh cầm đũa gõ bát nhịp nhàng chờ thịt chín. Thế là bạn Tô nào đó thản nhiên làm ra hành động ngu ngốc mà còn cực kỳ vui sướng. Dù sao thì người trong xã phát thanh có thể coi như đã tương đối quen thuộc với anh, còn cần tỏ vẻ bình tĩnh làm chi; mấy xã viên vẫn tưởng Tô Ngữ Bạch là loại người lãnh đạm, hơn nữa còn vô cùng sùng bái anh đều trợn mắt há mồm, chết lặng không nói nên lời nhìn anh, trong lòng cứ phải gọi là phức tạp. Mà cậu đàn em Mạc Thiệu Uyên nha ….. Bên ngoài hắn có vẻ như không phản ứng gì quá lớn, trên mặt chỉ tràn ngập ý cười, dường như càng ngày càng đậm mà thôi.
Vất vả lắm thịt cũng chín, Tô Ngữ Bạch như sói như hổ lao vào gắp hai miếng thịt bò, không cần biết xanh đỏ đen trắng như nào liền chấm tương rồi bỏ vào miệng. Tuy nói rằng ăn thế này đúng là sảng khoái, nhưng hình như anh đã quên mất một vấn đề vô cùng nghiêm trọng……
“Ái ui —–A —–!! Nóng nóng nóng!!” Sau khi Tô Ngữ Bạch nuốt vào hai miếng thịt bò liền lập tức gào như lợn nhúng nước sôi. Xã trưởng đại nhân chỉ có thể che miệng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mau lấy nước đá cho cậu ta!”
Thật mất mặt! Có thể giả vờ như không biết tên này hay không? →_→ Đây là tiếng lòng chung của mọi người lúc này.
“Đàn anh, mở miệng, nước đến đây!” Mạc Thiệu Uyên tiếp nhận nước đá nhân viên phục vụ đưa qua, còn gạt đi móng vuốt đang vươn ra lấy nước của Tô Ngữ Bạch, tự mình đút cho anh một cốc nước đá….
Tô Ngữ Bạch cũng biết một người đàn ông lại đút nước cho mình ở trước mặt công chúng thực sự có điểm không thích hợp, nhưng đầu lưỡi và miệng đã sắp bị bỏng chết rồi, thời khắc nguy cấp, anh cũng không ngượng ngùng gì cả, trực tiếp uống cạn một hơi thật thống khoái.
Tuy mọi người trong xã phát thanh hiểu được hành động của Mạc Thiệu Uyên có phần kỳ quái nhưng bọn họ cũng không có để ý, tự cho rằng đó là tình yêu mến của đàn em đối với đàn anh.
Nhưng sự thực đã chứng minh, bọn họ đều sai cả rồi!
Hành động kế tiếp của Mạc Thiệu Uyên quả thực không chút nào – giống – hành – động – của – một – người – thường, xém chút làm mù đôi mắt chó mạ vàng k của bọn họ.
[Cẩu huyết cảnh một]
Tô: A Σ( ° △ °|||)︴
Mạc: Đàn anh đưa tay chỉ miệng mình anh ở chỗ này dính tương, ôn nhu cầm giấy lau giúp anh chú ý chút nha^ ^~~~
Tô: ………
[Thiên lôi cảnh hai]
Tô: A a a yêu nghiệt phương nào ăn luôn miếng thịt bò cuối cùng của tao QAQ!!!
Xã trưởng: che miệng cười trộm
Mạc: Gắp tất cả thịt bò trong bát mình vào bát bạn Tô nào đó Nếu đàn anh thích ăn thì cho anh hết đấy ^ ^
[Sến rện cảnh ba]
Mạc: Đàn anh ăn nhiều cà rốt một chút, có thể bổ sung dinh dưỡng ^ ^~~~
Tô: …… nội tâm”: QAQ đáng ghét mình ghét nhất là ăn cà rốt, sao lại có cà rốt đại gian đại ác ở đây!! Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của hắn cười với mình, làm sao mình có thể không biết thẹn mà từ chối!!
Sau đó xin lược bỏ N loại cảnh, một bữa cơm thế này, dù là thần kinh thô như Tô Ngữ Bạch cũng mơ hồ nhận ra một tia không thích hợp.
Anh làm sao lại có cảm giác, cậu đàn em năm nhất này, đối với anh, dường như, rất ân cần nha?
Nếu ngay cả Tô Ngữ Bạch cũng nhận thấy có điểm không đúng, những người khác đương nhiên càng không cần nói. Xã trưởng xã phát thanh giả bộ ()lấy tay vuốt cằm cười đăm chiêu, bày ra một bộ “Tôi cái gì cũng biết hết” ngáp ngắn ngáp dài; các bạn nữ thì hai mắt đều phát quang, lén lút rút điện thoại ra chụp ảnh, châu đầu ghé tai rúc rích cái gì đó, một đống ánh mắt gian tà dao động không người trên người bọn họ, nhóm nam sinh còn lại một đám tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Không khí chậm rãi trở nên quỷ dị, thậm chí còn duy trì đến tận khi tan cuộc.
Mạc Thiệu Uyên chăm sóc Tô Ngữ Bạch khiến anh xấu hổ khủng khiếp, lúc sau cũng không ăn thêm được cái gì, nghĩ thầm trêu cợt cũng đủ rồi thì nên thu tay lại đi, bằng không dọa người bỏ chạy thì cũng không tốt. Vì thế hắn bắt đầu thành thực ăn những gì còn sót lại trong bát mình, không tiếp tục làm ra hành động khiến cho người khác hiểu lầm nữa, ngẫu nhiên còn cùng xã trưởng hàn huyên vài câu về chuyện của xã phát thanh. Mọi người thấy Mạc Thiệu Uyên chủ động tránh né thì cũng không YY tiếp quan hệ của hai người họ, lại tiếp tục tiệc tùng, ăn no rồi thì ngồi nói chuyện phiếm. Cuối cùng Tô Ngữ Bạch cũng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ trước ánh mắt của mọi người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ha ha ha, quả nhiên là bản thân tự mình đa tình tưởng ai cũng mê mình. Mạc Thiệu Uyên hẳn là đối với ai cũng nhiệt tình ha …. Hô hô… Tô Ngữ Bạch thả lỏng tâm tình đồng thời cũng không quên ở trong lòng tự tẩy não rằng hành động ám muội mập mờ của bạn học Mạc hôm nay chỉ là nịnh bợ.
Mạc Thiệu Uyên đáng thương hoàn toàn không biết hành động bản thân quan tâm người ta lại bị xuyên tạc sang cái dạng này, A-men (ノ△°)
Hoàn chương .
(): gần giống chữ “B”, mà chữ “B” trong tiếng trung là viết tắt pinyin của 逼(bi) nghĩa là bức ép, cưỡng đoạt.