Tôi khẽ lay động Nguyễn Thành Hiên, nhưng có vẻ anh ta vẫn còn muốn xỉu nên lay hoài mà vẫn không thức. Tình hình đang rất cấp bách, tôi phải đưa ra quyết định ngay, một là ra đầu hàng đồng thời phải lựa lời giải thích, hai là.
Tôi lụm vội một cục đá gần đó, rồi chọi nhanh về hướng đối diện, bên đó ngay lập tức vang lên tiếng sột soạt.
Tên lạ mặt theo phản ứng liền quay sang hướng đó, cây súng lục cũng đang ở tình trạng kéo cò, đợi bắn.
"Cạch".
Nắm lấy cơ hội, tôi cầm một thanh gỗ dài đánh ngay vào gáy hắn, bởi tôi thường thấy người ta đánh vào đó, đối tượng chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, vì chưa xài chiêu này bao giờ nên có vẻ không thấm thía, căn bản hắn chỉ bị đau đớn, một tay cầm ngay sau gáy, tay còn lại cầm súng lục, đang chuẩn bị quay sang bắn ngay một phát vào tôi.
"Rầm".
Một thanh gỗ từ đâu đó, dố ngay vào sau đầu, cú đánh quá mạnh khiến cho hắn ngất xỉu tại chỗ.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang, Nguyễn Thành Hiên ra vẻ đắc ý cười cười. Nhìn thấy hắn cười, tôi cũng cười theo, thực sự mà nói nếu hắn không ra tay, chắc chắn tôi đã đi chầu ông bà rồi.
Sau khi bàn tính với nhau, tụi tôi nhất quyết đưa hắn về nhà, rồi làm bộ như kiểu vô tình nhìn thấy hắn ngất xỉu tại nhà xác nên giúp đỡ. Bởi vì, tên này căn bản có lẽ là cảnh sát, mà với tình hình chính trị hiện thời, tụi tôi cho dù có một trăm một cái mạng, cũng không dám đối đầu với tay sai của người Pháp.
Nguyễn Thành Hiên cõng tên cảnh sát kia, từ khu vực nhà xác của thôn về tới nhà tôi, cũng khá cực. Mồ hôi trên người anh ta thấm một phần lưng áo.
Sau khi đặt tên cảnh sát lên giường, Nguyễn Thành Hiên liền nói "Thôi, cậu ở lại ứng phó với anh ta, tôi về tắm rửa cái nghen".
Tôi còn chưa kịp gật đầu, thì anh ta đã chạy về nhà mình.
Ngọn đèn hiu hắt lung lay, đã vào tháng gió đông bắc nên việc này là bình thường.
Độ khoảng nửa tiếng sau, tên cảnh sát tỉnh dậy, hắn lom khom nhìn xung quanh một lượt, rồi nhíu mày hỏi tôi "Cậu là ai? tại sao tôi lại ở đây đa?".
"À, đừng kích động, tôi tên Võ Phúc, là người trong thôn Trinh Phụ".
Tôi làm ra hành động trấn an, sau khi hắn đã bình tĩnh, tôi liền đem những lời đã chuẩn bị từ trước, nói cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, hắn có chút nghi hoặc. Bất quá, hắn không muốn tin cũng không thể được.
"À, sao anh lại tới khu vực nhà xác của thôn vào giờ đó vậy đa?".
Tôi ra vẻ khó hiểu hỏi, hắn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, trả lời "Tôi tên Trần Tiến Khoa, là cảnh sát trên thành Gia Định [], tôi nhận lịnh của cấp trên xuống thôn Trinh Phụ này để điều tra án mạng".
[] Thành Gia Định là tên cũ của thành phố Hồ Chí Minh (Sài Gòn) hiện nay.
Tôi khẽ gật đầu, thầm nghĩ, chắc chắn ở trên thành Gia Định - Sài Gòn, hắn cũng đã gây ra tội gì đó nên mới bị điều động về đây, vì cơ bản cảnh sát thành Gia Định - Sài Gòn chẳng bao giờ lo chuyện ở mấy cái thôn nhỏ như thôn Trinh Phụ.
"À, vậy là anh định vào nhà xác của thôn, để quan sát thi thể sao?".
Tôi làm bộ hỏi, thiệt tình tôi cũng không quan tâm những việc cảnh sát làm, bởi vì họ chỉ quan sát bên ngoài rồi suy đoán nguyên nhân chết.
"Không phải".
Trần Tiến Khoa lắc đầu, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, rồi nói tiếp "Không phải tôi tới đó quan sát thi thể đâu, mà là vô tình đi ngang qua đó, rồi bất ngờ nghe thấy tiếng động, nên vào coi thử đó đa".
"Sao anh gan quá vậy? Khu vực nhà xác của thôn âm u lung lắm đa".
Tôi rùng mình, ra vẻ sợ hãi nói. Trần Tiến Khoa đột ngột đứng dậy, nói "Cái gì chứ? Trên đời này làm sao có ma quỷ hả? Đó là mê tín, cậu coi người phương Tây đó, bọn họ dùng khoa học để chứng minh mọi thứ, kể cả những hiện tượng kỳ bí".
Hắn nói một loạt, như thể tuyên truyền chủ nghĩa khoa học hiện thời. Thấy hắn có vẻ hăng say, tôi liền gật đầu lia lịa để cổ vũ tinh thần.
"À, hình như tôi hơi hăng say quá đa".
Trần Tiến Khoa cười khổ, hắn vội vàng đổi chủ đề "Phúc Phúc, cậu nghĩ sao về vụ án mạng kia?".
Nghe hắn hỏi, tôi chỉ biết lắc đầu trả lời "Không biết, cơ bản việc chết trôi không phải hiếm đâu nghen".
"Nhưng mà, theo điều tra của cảnh trưởng Huỳnh Tài, thì có một số điểm kỳ quái đó đa".
Vừa nói, Trần Tiến Khoa vừa bẻ ngón ta, âm thanh nghe khá giòn giã, nhưng mà tôi không quan tâm nhiều tới nó. Một đường rót nước trà vào ly mời hắn uống, rồi ngồi xuống đối diện, bày ra bộ mặt tò mò, hỏi "Là sao? Kỳ quái ở đâu vậy đa?".
Trần Tiến Khoa nhìn tôi một cái thực sâu, rồi uống vội ly trà mà đáp "Theo báo cáo, nhìn bên ngoài nạn nhân bị chết đuối, nhưng lại không có dấu hiệu của nghẹt thở, hay ứ đọng nước trong bụng. Cậu cũng biết rồi đó, khi con người rớt xuống nước, chắc chắn sẽ uống một lượng lớn nước vào bụng, đồng thời bị đuối mà hít thở không thông, dẫn tới chết. Tuy nhiên nạn nhân lại không có dấu hiệu đó, nói rõ ràng hơn là nhìn bên ngoài là bị chết đuối, nhưng thực chất không phải là vậy đâu nghen".
Ngha hắn nói một tràng, khiến cho tôi có chút không thông, liền hỏi "Ý anh là, nạn nhân có lẽ không bị chết đuối mà do ai đó giết rồi liệng xác xuống sông sao?".
"Đây là điểm khó giải thích, nếu do ai đó giết chết thì nhất định phải để lại dấu vết, đằng này thì không có, hầu như thi thể không bị gì hết đó đa".
Trần Tiến Khoa có chút không vui, coi bộ vụ án đã khiến tâm trạng hắn thành ra như vậy. Tôi rót thêm nước trà bông mai vào ly cho hắn, rồi hỏi "Anh có nghĩ tới khả năng, nạn nhân bị hạ độc không?".
"Không thể nào, tuy tình trạng của nạn nhân đã trương sình lên, nhưng cơ bản vẫn không thấy dấu hiệu bị trúng độc đâu nghen".
Nói rồi, hắn liền uống cạn ly trà. Tôi chật lưỡi vài cái, cảm thán "Nếu vậy thì đúng là kỳ lạ thiệt rồi đa".
"Là sao? Bộ cậu nghĩ tới chuyện gì sao?".
Trần Tiến Khoa gấp gáp hỏi, tôi nuốt nước miếng một ngụm, rồi đáp, giọng nói như kể truyện ma "Tôi nghe đồn đại là cái xác kia chính là Quỷ Sông đó đa".
"Không thể nào! Trên đời này, làm sao lại có quỷ ma được chứ".
Vừa nghe tôi nói tới hai chữ Quỷ Sông, Trần Tiến Khoa liền phản ứng gay gắt. Tôi nhìn thấy hắn như vậy, chỉ biết lắc đầu, nói "Tôi nghe người ta đồn đại mà, anh cũng biết những lời đồn nghe cho biết thôi chứ tin tưởng làm chi".
Nghe tôi nói vậy, Trần Tiến Khoa vội gật đầu đồng ý.
Tụi tôi đang nói chuyện, thì bỗng nhiên con gà trống ngoài sân cất tiếng gáy, khiến cả hai giựt mình.
Trần Tiến Khoa liếc nhìn bên ngoài một cái, rồi đứng bật dậy, nói "Thôi cũng sáng rồi, tôi phải trở về làm việc, cảm ơn cậu đã giúp đỡ nghen".
Nghe hắn nói vậy, tôi liền mỉm cười, lịch sự đáp "Không cần khách sáo, nếu rảnh ghé qua đây trò chuyện cùng tôi".
"Dĩ nhiên rồi".
Nói rồi hắn liền rời đi, tôi nhìn theo hướng hắn đi mà nín cười không được. Cái tên Trần Tiến Khoa này, không biết tại sao lại gấp gáp như vậy, khiến cho hắn chạy, mà cứ lạn qua lạn lại.
Tôi quay vào trong nhà, định tắm rửa xả xui, thì Nguyễn Thành Hiên vội lên tiếng "Phúc Phúc, sao rồi đa?".
Nhìn thấy anh ta gấp gáp thở, làm tôi bật cười, sau đó ầm ừ vài tiếng, trả lời "Ổn hết, chỉ có điều.. "
"Bộ phát sinh ra chuyện gì sao?".
Nguyễn Thành Hiên lo lắng hỏi, tôi hít một hơi sâu, rồi kể cho anh ta nghe những chuyện kỳ quái của cái xác chết trôi kia.
Sau khi nghe xong, Nguyễn Thành Hiên bày ra bộ mặt sợ hãi, hắn hỏi "Không lẽ là Quỷ Sông thiệt sao?".
"Tôi cũng không biết".
Tôi khẽ nói, thực sự thì chuyện này càng lúc càng rắc rối, y hệt như một đóng bùi nhùi vậy.
"Hay tụi mình qua nhà lão Phan, hỏi ổng thử coi đa?".
Nguyễn Thành Hiên đột ngột lên tiếng, nghe hắn nói cũng có lý, tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Đoạn, tụi tôi qua nhà lão Phan. Sau khi kêu ổng vài tiếng thì ổng cũng ra mở cửa cho tụi tôi vào trong.
Không biết có phải do thời tiết đang chuyển lạnh hay không, mà lão Phan bắt đầu bận bộ bà ba hai lớp [], tuy nhiên tướng đi vẫn khoan thai như mọi khi.
[] Bộ bà bà hai lớp là loại bà ba cổ, được may hai lớp trong ngoài nhằm giữ ấm. Người giàu có thường may lớp trong là gấm, lớp ngoài là lụa. Người nghèo thì may hai lớp đều bằng vải thô.
Lão Phan dẫn tụi tôi vào trong nhà, sau khi đã ngồi vào bàn, ổng liền hỏi "Hai đứa qua đây, bộ có chuyện gì sao?".
Tôi cùng Nguyễn Thành Hiên không hẹn, mà cùng nhau gật đầu. Nguyễn Thành Hiên liền đem những chuyện liên quan tới cái xác chết trôi kể lại cho ổng nghe.
Sau khi nghe Nguyễn Thành Hiên kể xong, lão Phan có chút hoang mang, ổng chật lưỡi vài cái rồi nói "Ta nghĩ nó có lẽ liên quan tới Quỷ Sông rồi".
"Là sao?".
Tôi khẽ hỏi, lão Phan thở dài, nói "Cái xác kia có lẽ là do Quỷ Sông giết chết".
"Giết chết sao?".
Nguyễn Thành Hiên và tôi đồng thanh hỏi, lão Phan uống vội chung trà bông mai, thì thào trả lời "Đúng vậy, đây là cách nó mở đầu cho hàng loạt vụ chết trôi sau này".
Tụi tôi tròn bự mắt nhìn chằm chằm lão Phan, nếu thực sự đúng như lời ổng nói, thì đây chắc chắn là chuyện đáng sợ nhất mà tụi tôi từng nghe.
"Có cách nào giải quyết nó không đa?".
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi. Lão Phan ra vẻ trầm tư, e ngại, đáp "Cách thì có, chỉ có điều vị pháp sư năm xưa bây giờ không biết đang ở đâu, chỉ có ổng mới có thể khắc chế được Quỷ Sông".
"Không xong rồi lão Phan ơi, lại có thêm một xác chết trôi nữa rồi".
Giọng nói yếu ớt của Lâm bà bà vang lên ở bên ngoài, tôi, Nguyễn Thành Hiên và lão Phan ngay lập tức đứng bật dậy. Trên mặt của tụi tôi, nỗi sợ hãi khủng khiếp giăng đầy.
Lão Phan là người phản ứng nhanh nhất, ổng vội vàng chạy ra ngoài cổng. Tôi nhìn sang Nguyễn Thành Hiên, lúc này anh ta không có ý định đi, trên mặt ngoài sự sợ hãi ra, vẫn còn một loại biểu cảm mà tôi không xác định được.