"Nghe nói, vài ngay trước khi phát hiện xác chết, ông ta từng nhắc tới một cô gái, chỉ là cô ta vô cùng kỳ lạ, khi hỏi thì không một ai biết hết".
Khi nói tới đây, giọng Đặng Phong như thể kể chuyện ma vậy, nó khiến cho tôi rùng mình.
Nhưng trọng tâm của câu chuyện luôn nhắc về một cô gái kỳ lạ, chắc chắn cô gái này có liên quan tới Quỷ Sông, và có khi nào đây chính là manh mối duy nhất hay không?
Tôi và Đặng Phong nói chuyện thêm một lát nữa, rồi cậu ta rời đi, để lại tôi một mình, tôi cũng quá sức mệt mỏi mà ngủ quên lúc nào không hay biết.
Chỉ là khi giật mình thức dậy, thì bầu trời bên ngoài đã sáng.
Tôi ngó qua cái đồng hồ treo trên tường, thì phát hiện bây giờ đã là gần chín giờ.
Thời gian càng trôi qua nhanh chóng càng, khiến cho lòng dạ tôi cảm thấy lo sợ, bởi vì nhất định sẽ có thêm một người sắp bị Quỷ Sông giết hại.
"Phúc Phúc, cậu còn chưa chuẩn bị lãnh thuốc rồi về à?"
Tiếng của Trương Lăng vang lên ở ngoài cửa, tôi nhìn sang, chỉ thấy bộ dạng của anh ta có chút gấp gáp, như thể lo lắng chuyện gì đó.
"Sao vậy? Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ như vậy?"
Anh ta hỏi bằng giọng đùa giỡn rồi cười cười ở câu cuối, tôi cũng mỉm cười lắc đầu đáp "Không có gì, tôi chỉ suy nghĩ mênh mang vài chuyện mà thôi, mà sao chỉ mới sáng sớm anh đã tới vậy? bộ có chuyện gì xảy ra sao?"
"Bà Năm lo lắng cho cậu lắm, nên biểu tôi tới đưa cậu về tới tận nhà".
Trương lăng vừa nói vừa mỉm cười nhìn tôi, nhưng tôi hiện tại không quan tâm nhiều, điều tôi quan tâm chính là tại sao bà Năm lại không tới, mà lại phải nhờ tới cho Trương Lăng chứ? điều này có chút kỳ lạ, nó có liên quan tới chuyện ngày hôm qua, anh ta cùng với Trần Tiến Khoa ra bên ngoài nói chuyện riêng hay không?
Tuy vậy, nhưng mà tôi vẫn đi lãnh thuốc rồi cùng anh ta về nhà.
"Mà Trương Lăng nè, bộ hôm nay anh không có đi làm hay sao?"
Trên đường đi, tôi vẫn không kiềm chế nổi sự nghi hoặc của mình, liền lên tiếng hỏi.
Trương Lăng có chút khó hiểu nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi mới chậm rãi trả lời "Không phải được nghỉ đâu, chỉ là vụ án có chút áp lực, nên tôi muốn làm một vài chuyện khác cho thư thái đó mà".
Anh ta nói chuyện một cách rất bình thản, không giống như đang cố bịa ra một lý do nào đó, để cho tôi tin.
"Nhưng mà sao cậu hay bị hạ huyết áp lắm, nên ở nhà tịnh dưỡng sẽ tốt hơn, đừng đi lung tung nhiều nữa".
Sau một hồi im lặng, Trương Lăng đột nhiên lên tiếng, câu nói mang ý nghĩa quan tâm, nhưng nó khiến cho tôi giựt mình, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ trong lời nói này.
Chỉ là sau đó tôi liền nói đại khái "Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhiều, tôi sẽ ở nhà tịnh dưỡng mà, đừng lo lắng".
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đã về tới nhà tôi, Trương Lăng lúc này vỗ lên vai tôi một cái, rồi khẽ thở dài nói "Tôi nhắc lại một lần nữa, hiện tại cậu nên ở nhà tịnh dưỡng như vậy an toàn hơn".
Nói xong, Trương Lăng liền rời đi, nhìn bóng dáng của anh ta khuất dần, tôi vẫn có chút khó hiểu, rốt cuộc anh ta đang muốn ám chỉ chuyện gì chứ?
Chỉ là lần này nói chuyện với anh ta, tôi mới phát hiện ra Trương Lăng hình như đang có chuyện gì giấu giếm tôi, vậy chuyện đó tột cùng là sao đây? Không lẽ nó có liên quan tới việc tôi nhìn thấy nạn nhân thứ hai trong vụ án chết trôi, hay là anh ta đã nghi ngờ tôi có liên quan tới nó?
Tôi ngồi vào cái ghế ở nhà trước, đầu óc bắt đầu suy nghĩ mông lung, thử coi có điều gì khác lạ hay không.
Chuyện trước mắt tôi cần làm, chính là tìm ra những địa điểm đã từng qua, mà Lão Phan từng căn dặn.
Suy nghĩ một hồi, đối với chuyện này thì tôi cần phải tới nhà của Đặng Phong để tìm hồ sơ lưu trữ lịch sử của thôn mới có thể làm được, và cơ bản chuyện này cũng hết sức là đơn giản.
Chỉ là sau khi biết được những địa điểm đó thì tôi nên làm gì? Hiện tại tôi vẫn chưa biết vị trí đền Huyền Võ, nơi mà Lão Phan cùng với Nguyễn Thành Hiên trú ngụ đang nằm ở đâu, và như thế nào tôi mới có thể đến đó được.
Với lại, cần giải đáp vụ việc xuất hiện của cô gái kỳ lạ trước khi nạn nhân thứ ba bị quỷ sông giết chết, rốt cuộc là sao? nó đang ám chỉ điều gì?
Đồng thời những lời nói cùng với hành động của những xác chết đối với tôi mang hàm ý gì? Chẳng lẽ chúng đang bị Quỷ Sông điều khiển, và muốn giết tôi sao? để trừ hậu quả?
Nếu là nói vậy, thì chắc chắn Quỷ Sông đang biết tới sự tồn tại của tôi, vậy thì tôi đang gặp nguy hiểm, mặc khác những lời của Trương Lăng liên tục nhắc nhở tôi ở nhà, có khi liên quan tới việc này hay không? Chẳng lẽ anh ta cũng đang nghi ngờ sự tồn tại của thứ gì đó, ở bên dưới sông Hậu sao?
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định sẽ tới chỗ của Đặng Phong trước.Bởi với tình hình này, tôi phải biết địa điểm cùng với việc tìm ra Lão Phan cùng với Nguyễn Thành Hiên, tôi biết chắc chắn rằng họ sẽ giúp cho tôi một phần nào đó.
Hiện tại, Đặng Phong đang ở sở cảnh sát, nên tôi bắt buộc phải đi tới đó.
Đoạn đường tuy không xa cho lắm, nhưng mà do chiếc xe đạp cũ lại "lên cơn sảng", bắt buộc tôi phải lội bộ, vì vậy khá mất thời gian.
Lúc tới sở cảnh sát, cũng là lúc mọi người trong sở đang chuẩn bị đi ăn trưa, tôi đụng Đặng Phong ngay trước cánh cửa của sở cảnh sát.
Cậu ta có chút ngạc nhiên, rồi hình như nghĩ tới chuyện gì đó, liền hỏi "Bạn tới đây làm gì vậy bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe cậu ta hỏi như vậy, tôi có chút ngẩn người, bởi vì tôi không muốn để cho quá nhiều người biết việc này, nên tôi liền nói khéo "Mình có chuyện muốn hỏi bạn, nhưng mà chỗ này không tiện cho lắm".
"Vậy hay là tụi mình qua quán nước ở bên cạnh rồi từ từ nói, chỗ đó khá thuận tiện".
Đặng Phong nói, tôi nghe cũng có lý, nên liền gật đầu đồng ý.
Quán nước mà cậu ta nói, thực ra chính là một phần nhỏ của căn tin gần sở cảnh sát. Nơi này có vẻ vắng người qua lại.
Tuy nhiên không gian lại vô cùng sáng sủa, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, rất thích hợp để thư giãn đầu óc.
"Mà cũng đã trưa rồi, cậu có muốn ăn gì không, để tôi kêu".
Anh ta vừa ngồi xuống, đã ngay lập tức lên tiếng hỏi, tôi định từ chối, nhưng cái bụng lại không cho, nó bắt đầu "đánh trống" giòn giã, lúc này tôi mới sực nhớ từ sáng tới giờ mình chưa có ăn gì hết.
Tôi vẫn còn thờ người suy nghĩ, thì cậu ta đã ra gợi ý "Hay là cơm với hột vịt kho thịt đi, nổi tiếng ở đây lắm đó. Canh khổ qua cũng ngon không kém".
Nghe anh ta nói huyên thuyên một tràng như vậy, tôi chỉ biết gật đầu đồng ý cho xong.
Sau khi anh ta đi kêu món về, vừa ngồi vào chỗ, tôi đã quyết định đi vào vấn đề chính, từ nãy tới giờ tôi đã tốn quá nhiều thời gian cho những chuyện vặt vãnh như vậy rồi.
"Mình có một chuyện muốn hỏi bạn".
"Là chuyện gì bạn cứ nói ra".
Đặng Phong ra vẻ rất bình thản, không có chút hiếu kỳ với điều tôi muốn nói. Tôi ầm ừ vài tiếng rồi nói "Thiệt ra mình muốn hỏi về hồ sơ lịch sử lưu trữ của thôn, lúc nhỏ mình thấy có một bản ở nhà của bạn, không biết bây giờ có còn hay không?"
Vừa nghe xong câu hỏi, cậu ta liền mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào tôi, có lẽ cậu ta rất khó hiểu với câu hỏi này, vì vậy tôi liền bổ sung thêm "Thiệt ra thì mình đang viết về đề tài của thôn, nhưng mà bạn cũng biết rồi đó, những chuyện lịch sử của thôn thì mình không am hiểu nhiều cho lắm, liền nhớ tới hồ sơ lịch sử lưu trữ của thôn ở nhà bạn, nên muốn hỏi mượn để tham khảo thôi".
"Thì ra là vậy".
Đặng Phong ngay lập tức thu lại ánh mắt nghi hoặc, cậu ta nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời "Về bộ hồ sơ lịch sử lưu trữ của thôn, thì hình như mình vẫn còn giữ ở nhà, nhưng mà không biết đã để ở chỗ nào, để lát về mình sẽ lục lọi nó, rồi lập tức đem tới cho bạn, bạn cứ yên tâm".
Cậu ta nói xong câu này liền mỉm cười, tôi vội vàng gật đầu đáp lại. Vậy là chuyện đầu tiên tôi đã cơ bản giải quyết được, chỉ cần khi nào có được hồ sơ lịch sử lưu trữ của thôn, tôi sẽ biết được những địa điểm năm xưa, cùng với đó là tôi có thể đi tới chỗ của Lão Phan cùng với Nguyễn Thành Hiên được rồi như vậy sẽ dễ dàng giải quyết câu chuyện Quỷ Sông hơn.
Sau khi dùng cơm với Đặng Phong xong, cậu ta liền kêu tôi đứng đợi ở đây để về nhà mà lục loại bộ hồ sơ.
Đợi khoảng một lúc, tôi cũng đã nhận được bộ hồ sơ đi có phần cũ kỹ, nhưng trên cơ bản có thể nhìn thấy được chữ viết vẫn còn khá rõ ràng.
Chuyện tiếp theo tôi phải đem nó về nhà, từ từ nghiên cứu để so sánh với vị trí bản đồ của thôn hiện tại, mới có thể xác định được chính xác những địa điểm năm xưa được.
Chỉ là vừa đi được một đoạn, thì lại gặp tên Hà Bách từ đâu xuất hiện trước mặt.
Dáng vẻ cùng với sắc mặt của anh ta hiện tại có gì đó bất thường, không giống như lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy.
Tôi định quay đi tìm một con đường khác, nhằm để tránh mặt anh ta nhưng anh ta đã lên tiếng kêu tôi trước "Võ Phúc, ta có chuyện muốn tìm cậu".
"Là chuyện gì, hiện tại tôi không thể xuống thủy cung với anh được đâu".
Tôi biết rằng bản thân không thể thoát khỏi bàn tay của Hà Bách được, nên lấy hết sự dũng cảm mà quay lại nói một câu.
Hà Bách vừa nghe thấy những lời tôi nói, liền cười lớn, sau đó nhanh như chớp di chuyển tới trước mặt tôi, chỉ cách tôi có một ngón tay.
Tôi có chút giựt mình đưa đôi mắt tròn bự nhìn chằm chằm anh ta, mà không biết nên làm gì.