Lão Phan cùng Lâm bà bà mau chóng làm xong những thứ mà vị tiên sinh kia nói.
Trước tiên, vị tiên sinh yêu cầu Trưởng thôn phải đổi tên thôn thành Trinh Phụ, và cho xây một cái miếu nhỏ thờ thần Huyền Võ.
Tiếp đó, ổng làm phép ba ngày liền. Trong lúc ổng đang làm phép thì bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện lạ, bờ sông nổi sóng rất dữ dội, bầu trời khi trong nắng khi lại kéo đầy mây đen.
Nhưng mà sau ba ngày làm phép đó, mọi chuyện đã trở lại bình thường. Vài ngày sau, không phát ra chuyện lạ hay là xác chết trôi nữa, ổng liền ra đi.
Trước khi ra đi, ổng có dạy lão Phan một ít phép thuật và yêu cầu Lâm bà bà phải canh chừng đèn Huyền Võ, đồng thời phải làm lễ rước thần hằng năm.
Không biết câu chuyện tới đó hết chưa, mà tôi đã ngủ quên từ lúc nào. Khi giựt mình thức dậy thì không thấy Lâm bà bà nữa, chẳng rõ bả đã đi đâu.
Bên ngoài, mặt trời đã lên khá cao, chắc chắn cũng khoảng , giờ rồi. Không biết Nguyễn Thanh Huyền trở về chưa?.
Hiện tại trong lòng tôi đang rất lo sợ, những chuyện có thể xảy ra như câu chuyện của Lâm bà bà. Lần này phải tìm vị tiên sinh kia ở đâu bây giờ?
"Phúc Phúc, cậu làm sao vậy đa?".
Tiếng của Nguyễn Thành Hiên vang lên ở ngoài cửa, tôi nhìn sang, chĩ thấy một bộ dạng có phần ốm đi chút ít của anh ta. Trên cơ bản anh ta chẳng thay đổi gì nhiều.
"Sao vậy? Chỉ mới vài ngày không gặp mà đã quên tôi rồi sao?".
Anh ta hỏi bằng cái giọng đùa giỡn, rồi cười cười ở cuối câu. Tôi cũng mỉm cười, lắc đầu đáp "Không có, tôi vẫn nhớ mà, chỉ là mới sáng sớm mà anh đã tới, nên tôi có một chút bất ngờ. Bộ có chuyện gì sao đa?".
"Lão Phan và Lâm bà bà kêu cậu tới đền Huyền Võ, hình như là việc làm lễ đó đa".
Nguyễn Thành Hiên vừa nói vừa mỉm cười nhìn tôi, nhưng tôi hiện tại không quan tâm nhiều, điều tôi quan tâm chính là tại sao lại kêu tôi tới đền Huyền Võ, rõ ràng hai người họ cũng biết, tôi không thể bước vô đền Huyền Võ sao?.
"Không, nói với họ, tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi".
Tôi lắc đầu không chấp thuận, đồng thời tìm đại một lý do nào đó để phó thác chuyện không đi tới đền được.
Nguyễn Thành Hiên khó hiểu nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi mới nghi hoặc hỏi "Sao vậy? Bộ cậu bị bịnh sao?".
"Ừm, hồi hôm qua, tôi bị rớt xuống sông nên giờ bị cảm lạnh rồi đa".
Vừa nói, tôi vừa làm ra dáng vẻ bị cảm lạnh. Nguyễn Thành Hiên trầm ngâm hỏi tiếp "Có nặng không? Mà sao lại bị rớt xuống sông?".
Tôi có chút ngây người với câu hỏi khá đột ngột của anh ta, nhưng mà ngay sau đó tôi liền nói đại khái "Cũng khá nặng, còn chuyện kia là do tôi bị trượt chân nên té đó đa"
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ nói như vậy, thay vì phải kể lại câu chuyện ma mị của Lưu Thành, tôi thiệt tình không muốn nhiều người bị kéo vào chuyện này.
Lúc đầu anh ta cũng không tin lý do gượng gạo này, nhưng sau đó cũng gật đầu chấp nhận, đồng thời thở dài nói "Nếu vậy cậu cứ ở nhà dưỡng bịnh đi, tôi sẽ nói chuyện cậu bị cảm cho họ nghe".
Nói xong, Nguyễn Thành Hiên liền rời đi, nhìn hình bóng của anh ta khuất dần, tôi vội thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã xử lý xong một chuyện khó giải quyết.
Nhưng mà nhờ chuyện gặp anh ta, tôi mới phát hiện ra Nguyễn Thành Hiên đang dần trở lại với người mà tôi từng quen biết, vậy chuyện này rốt cuộc là sao đây? Không lẽ ông thầy Pháp ở trấn Hà Tiên đã giúp anh ta sao? Hay là vài ngày trước tôi cảm nhận lộn?
Tôi không lo lắng nhiều chuyện này, dù sao đi nữa Lâm bà bà cũng đã từng nói, sẽ quan sát anh ta, coi thử có điều gì khác lạ hay không?
Chuyện tôi lo lắng trước mắt, chính là ông thầy Pháp kia có thể tiêu diệt Quỷ Sông hay không, khi mà năm xưa ông thầy Pháp kia cũng không làm được.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đóng hết tất cả những cánh cửa trong nhà mình, dồng thời tạo ra tình trạng nhà không có người. Bởi vì tôi cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ toàn bộ câu chuyện.
Sau khi làm xong mọi chuyện, tôi bắt đầu phân tích câu chuyện của Lâm bà bà. Câu chuyện Quỷ Sông bắt đầu từ một trận mưa kỳ lạ, điều này chứng tỏ gì? Có thể thấy, trước khi xuất hiện một thứ kinh dị chắc chắn sẽ có một hiện tượng kỳ lạ diễn ra. Chỉ có điều lần này không hề có cơn mưa kỳ lạ đó, vậy chuyện này là sao?.
Thứ hai, những ngư dân trong thôn đột nhiên trở nên kỳ lạ, luôn muốn xuống sông Hậu để tìm tiên nữ, nhưng mà ở hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, trong lúc đảnh lễ, Lưu Thành nhìn thấy một cái xác kinh dị dưới đáy sông. Chuyện này nên giải thích làm sao đây?.
Thứ ba, cô gái chết trôi kỳ lạ năm xưa đã bị thiêu xác bằng củi rừng và bùa chu sa. Vậy còn cô gái hiện tại đã xử lý ra sao? Với lại chuyện Chứng Quỷ của hai thời điểm cũng khác nhau, rốt cuộc tụi tôi đã làm sai từ lúc nào?.
Thứ tư, ông thầy Pháp năm xưa rời đi vội vã, không lẽ ổng đã biết thứ kia rất lợi hại, do dù có dùng hết sức cũng không cứu được? Nếu nói vậy, ông thầy Pháp hiện tại có khả năng rời đi như vậy không?.
Thứ năm, những án mạng liên tục xảy ra, càng ngày trầm trọng, và có thể gây ra cái chết cho , người trong thôn. Điều này có xảy ra với hiện tại không?.
Thứ sáu, năm xưa lão Phan và Lâm bà bà trên đường tới trấn Hà Tiên đã gặp được vị tiên sinh, nói không chừng ổng đã cảm nhận thấy quỷ khí nên đã tìm tới. Vậy thì hiện tại Quỷ khí đã đủ nồng nặc để một vị tiên sinh khác tới chưa? Hay là tôi cũng phải lên đường tới trấn Hà Tiên để có cơ hội gặp được một vị tiên sinh như vậy?.
Và cuối cùng, vị tiên sinh kia đã dùng bùa chú, niêm thuật gì mà chỉ trong ba ngày đã có thể phong ấn một thứ đang rất lớn mạnh, vả lại lời kể của Lâm bà bà đoạn này quá giản lược, không rõ ràng cho lắm. Rốt cuộc bả còn giấu giếm chuyện gì nữa?.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định sẽ lần lượt điều tra hết toàn bộ những điểm mơ hồ trên. Trước tiên chính là xác định cái xác nữ đã được xử lý ra sao? Mà muốn biết rõ ràng chuyện này, chỉ có thể tìm tới một người. Trần Tiến Khoa.
Hiện tại, Trần Tiến Khoa đang ở trên trấn, nên tôi bắt buộc phải lội bộ lên đó. Đoạn đường tuy khá xa và rất mất thời gian, nhưng mà chuyện này càng sớm kết thúc, tôi nghĩ sẽ càng tốt.
Lúc tới sở cảnh sát, cũng là lúc mọi người trong sở đang chuẩn bị đi ăn cơm, tôi đụng mặt Trần Tiến Khoa ngay cửa của sở cảnh sát. Hắn có chút ngạc nhiên, sau đó hình như nhớ ra chuyện gì liền hỏi "Bộ cậu tới đây để lấy bộ đồ bà ba sao?".
Nghe hắn hỏi một câu ngoài dự liệu, tôi đờ người ra. Nhưng rồi nhớ chực ra cái vụ mượn áo ngày hôm qua, liền nghĩ, trước tiên lấy nó làm cớ trước đã. Vậy là tôi gật đầu.
"Vậy hay là cậu cùng tôi tới phòng của tôi đi, tôi để nó ở đó".
Trần Tiến khoa nói, nghe vậy cũng tiện, nên tôi liền gật đầu đồng ý.
Căn phòng mà hắn nói, thực ra chính là nơi sơ cảnh sát cấp cho những người công tác tới đây, vì vậy có phần sơ sài và không được rộng rãi cho lắm.
Tuy nhiên nhìn vào căn phòng của hắn, tôi cảm thấy con người này cũng khá gọn gàng, chỉ là quần áo có xu hướng quăng lung tung.
Cũng vì vầy mà hắn phải mất một khoảng thời gian khá lâu để moi ra được bộ bà ba. Lúc đưa cho tôi, bộ đồ đã nhăn nheo. Nhưng mà mục đích của tôi tới đây không phải là chuyện này, nên tôi cũng mặc kệ. Định xin hắn chút ít thời gian để hỏi về xác nữ kia, thì hắn đã lên tiếng trước "Bây giờ cũng đã trưa rồi, hay là cùng tôi ăn một bữa hả dìa".
Tôi định từ chối, nhưng cái bụng lại không cho, nó bắt đầu "đánh trống" giòn giã, lúc này tôi mới nhớ ra từ sáng tới giờ mình chưa ăn gì?.
Còn chưa kịp nói thêm gì, thì Trần Tiến Khoa đã lôi tôi đi.
Nơi hắn lôi tôi tới là một tiệm ăn gần sở cảnh sát, nhìn sơ coi cũng được lắm, không quá dơ dáy.
Hắn vừa kêu xong đồ ăn, liền quay sang hỏi "Những món tôi kêu là những món ở Gia Định, cậu ăn thử đi, cho biết".
"Cảm ơn anh, nhưng mà tôi tới đây còn có một chuyện cực kỳ quan trọng nữa, muốn hỏi anh".
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính, từ nãy tới giờ tôi đã tốn quá nhiều thời gian cho những chuyện vặt vãnh rồi.
"Là chuyện gì cậu cứ nói đi đa".
Trần Tiến Khoa vẫn ra dáng rất bình thản, không có chút hiếu kỳ với điều tôi muốn nói. Tôi ầm ừ vài tiếng, rồi nói "Có một chuyện tôi vẫn còn thắc mắc, cái xác nữ mọi người đã xử lý ra sao?".
Lúc này, Trần Tiến Khoa liền mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm tôi, có lẽ hắn đang rất khó hiểu với câu hỏi này của tôi. Vì vậy, tôi viện cớ "À, tại vì tôi không thấy cổ có thân nhân tới nhận, với lại không thấy mả chôn của cổ ở đâu?".
"Thì ra là vậy".
Trần Tiến Khoa ngay lập tức thu ánh mắt lại, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời "Cái xác nữ đó, nghe cảnh trưởng Huỳnh nói đã được hỏa thiêu rồi, bởi vì ảnh sợ cô ta mang theo dịch bịnh".
Lời vừa dứt, tôi vô thức run nhẹ, vậy là cũng giống như năm xưa, xác nữ bị hỏa thiêu, nhưng mà họ có dùng củi rừng và chu sa để đốt hay không thì còn chưa chắc. Với những người tin tưởng vào khoa học như họ thì có lẽ là không.
Chuyện đầu tiên tôi đã giải quyết xong, có lẽ do không đốt xác như năm xưa nên sự tình hiện tay có chút khác biệt với năm xưa.
Sau khi dùng cơm với Trần Tiến Khoa, tôi liền ngay lập tức trở về thôn Trinh Phụ. Chuyện tiếp theo tôi cần giải quyết chính là tại sao năm xưa những người ngư dân lại nhất quyết nói rằng mình thấy tiên nữ, mà Lưu Thành lại nói là gặp xác chết kinh dị.
Đối với vấn đề này, tôi nghĩ nên tìm tới nhà một trong những người bơi giỏi nhất thôn, đồng thời cũng tham gia lần vớt tượng thần Huyền Võ lần này.