Lúc bình tĩnh lại, cô sực nhớ ra một chuyện, liền bất mãn trừng mắt với anh: “Trần Hiêu!”
Anh giật mình, không biết đã chọc giận gì cô, anh lập tức đáp lời, “Có, anh đây, em có ý kiến gì à?”
“Hồi còn đi học, có phải anh hay tùy tiện nói chuyện dây dưa với các bạn nữ không? Chẳng ra thể thống gì cả!”, Chung Diệc Tâm trợn mắt nhìn anh.
Trần Hiêu im lặng một lát, nghi ngờ đưa tay lên sờ trán Chung Diệc Tâm, rồi anh lẩm bẩm, “Không sốt mà, nói luyên thuyên cái gì đấy?”
“Em không sốt, cũng không luyên thuyên, em nhìn thấy anh nói cười với người khác.”, Chung Diệc Tâm buồn bực gạt tay anh ra, hờn dỗi xoay người đưa lưng về phía anh.
“Nói cười ở đâu?”
“Ở cổng trường anh đấy.”
“Nói cười lúc nào?”
“Lúc tan học buổi trưa ấy, đứng ở cổng nói cười không dứt, tắc cả đường.”, cô làu bàu kể tội anh.
Trần Hiêu coi như đã hiểu, anh đứng dậy, cởi áo vest rồi ném sang ghế tựa, sau đó ngồi xuống mép giường, cúi người ghé sát vào mặt cô, “Anh sai rồi, mong được em lượng thứ.”
Giọng điệu thành khẩn của anh thổi bay đốm lửa giận không tên trong lòng cô, cô nũng nịu dụi vào mặt anh, lẳng lặng cảm nhận khoảnh khắc dịu dàng này.
“Ngoài cái này ra, còn mơ thấy cái gì nữa?”, Trần Hiêu mở lời.
Từ sau khi mang thai, hai tháng đầu tiên, cảm xúc của Chung Diệc Tâm luôn thay đổi thất thường. Khám ở chỗ chuyên gia nước ngoài, cũng hỏi ý kiến của bà cô ở nhà, họ đều nói là do hoóc- môn mất cân bằng dẫn đến việc cảm xúc lên xuống, người nhà cần phải thường xuyên bầu bạn bên cạnh, nếu không cẩn thận, có thể sẽ dẫn đến trầm cảm.
Về đứa nhỏ này, anh cũng cảm thấy quá bất ngờ.
Dựa theo kế hoạch của họ, vốn dĩ sẽ đợi đến khi sự nghiệp của Chung Diệc Tâm ổn định rồi mới có con, tuy họ chưa bao giờ nghiêm túc nói về chuyện này, nhưng trong lòng đều tự hiểu.
Quan trọng nhất là, sau khi kết hôn, họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thế giới hai người còn chưa tận hưởng đủ, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, điều này cũng có nghĩa là, họ phải nhanh chóng hoàn thiện mình hơn.
Làm cha làm mẹ, trách nhiệm thật nặng nề.
Chung Diệc Tâm thẳng thắn nói với anh: “Em mơ thấy lúc anh học cấp Ba, anh dẫn em đến quán ngày xưa ăn mì…”
Cô kể sơ lược cả giấc mơ cho anh nghe, kể đến đoạn cuối còn không quên lên án anh, “Vừa nãy anh dữ dằn với em đấy nhé!”
Trần Hiêu nghe mà bật cười, “Không phải chứ, rõ ràng là em còn dữ hơn cả anh, anh ở cạnh em chỉ có nước bị bắt nạt thôi.”
Cô hừ khẽ một tiếng, cũng không phản bác lại. Hai người cứ thế im lặng một lát.
Bỗng nhiên Trần Hiêu nói, thật ra anh cũng thường xuyên mơ thấy cô. Thường là vào lúc anh đi công tác, không có cô ở bên cạnh.
Mấy tháng Chung Diệc Tâm mới sang Mỹ, là khoảng thời gian anh hay mơ nhất.
Có một lần tỉnh lại lúc nửa đêm, kích động đến nỗi gọi điện thoại cho cô ngay lập tức. Cô đang luyện đàn nên chỉ nói chuyện vài câu, sau đó đặt điện thoại sang một bên, anh nghe tiếng đàn rồi dần chìm vào giấc ngủ.
“Thật không?”, Chung Diệc Tâm thò đầu ra khỏi chăn, quấn lấy anh hỏi dò, “Anh mơ thấy em như thế nào?”
“Có lúc mơ thấy em đang đánh đàn, có lúc mơ thấy em ngủ với anh, có lúc thì…”
Chung Diệc Tâm nghe đến đó thì chợt cảm thấy là lạ, “Ngủ á? Ngủ thế nào?”
Cô nghi ngờ anh đang gợi chuyện bậy bạ, nhưng lại chẳng có chứng cứ. Huống hồ, Trần Hiêu quả thật không phải kiểu người thích trêu người khác bằng mấy câu cợt nhả, hầu như lúc nào cũng vô cùng đứng đắn, chỉ vào lúc thân mật nhất ở trên giường mới không khống chế được.
“Là ngủ theo nghĩa đen đấy.”, nói đến đây, bỗng nhiên anh nở một nụ cười trêu chọc, “Đa số là như thế.”
Cô cụp mắt, che đi vẻ ngượng ngùng, không gặng hỏi thiểu số thì thế nào.
Từ sau khi cô có em bé, Trần Hiêu luôn cực lực kiềm chế, chỉ đến lúc không chịu nổi mới đồng ý để cô giúp anh. Vào lúc này, cô không dại mà đi khiêu khích anh.
Hiện giờ, càng lúc cô càng lười, ngoài tập đàn ra, những chuyện khác, cô không muốn làm một chút nào.
Trần Hiêu cười vuốt tóc cô, ngồi đó nói chuyện với cô thêm một lúc. Cả buổi chiều sau đó, Chung Diệc Tâm tựa vào thành giường xem phim, còn anh ngồi bên cạnh xử lý công việc, thỉnh thoảng xem đến đoạn thú vị, cô bèn dừng lại thảo luận với anh vài câu.
“Không được, không được, thế này ảnh hưởng đến công việc của anh, tốt nhất là anh vào thư phòng đi.”, cô dừng lại lần thứ ba, sợ làm chậm tiến độ công việc của anh, liền chủ động đề nghị.
Trần Hiêu liếc cô một cái rồi thong thả nói: “Nếu ảnh hưởng, anh sẽ vào thư phòng sau.”
Cô cảm thấy không đúng, bèn hỏi ngược lại, “Gì cơ? Nói lại lần nữa?”
Từ sau khi mang thai, khả năng bới bèo ra bọ của cô ngày càng lợi hại.
“Không ảnh hưởng, bà xã hiểu chuyện như vậy, không thể nào làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu, nếu có ảnh hưởng thì cũng là do anh không tập trung thôi.”, anh sửa lời ngay lập tức.
Chung Diệc Tâm vừa lòng nhoẻn miệng cười.
“Anh có cảm giác, nhóc này là một đứa con gái đấy.”, Trần Hiêu bất thình lình lên tiếng, “Mà lại còn là một cô con gái vô cùng mong manh nữa.”
Chung Diệc Tâm nhìn chằm chằm vào anh, “Em cảm giác anh đang mắng xiên sang em đấy… Tại sao không thể là con trai? Con trai nghịch ngợm mới có thể nửa đêm nửa hôm đấm đá trong bụng em chứ, em thấy có khi sau này nó còn là cầu thủ bóng đá đấy.”
Em bé được năm tháng, tuần trước Trần Hiêu và cô đi khám thai, bác sĩ nói đã có thể kiểm tra được giới tính thai nhi, hỏi họ có muốn biết không. Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu đồng thanh đáp không muốn, họ đều mong giữ một chút hồi hộp cho sau này. Huống hồ, là trai hay gái, đối với họ đều không quan trọng, dù sao thì cũng đã coi nó như bảo bối mà nâng niu rồi.
“Mấy đêm nay con đá em à? Em chờ chút, em hỏi cô xem thế nào.”, Trần Hiêu đứng dậy, đang cầm di động định gọi thì Chung Diệc Tâm vội ngăn anh lại.
“Đừng gọi! Dăm ba hôm lại gọi, cô anh lại bảo em chuyện bé xé ra to ấy!”
Cô ngăn không cho anh gọi, thiếu điều nhảy xuống khỏi giường. Trần Hiêu đành phải thuận theo ý cô. Chung Diệc Tâm giật lấy điện thoại của anh, nhét vào trong chăn, hành động trẻ con khiến anh nhìn thấy mà dở khóc dở cười.
Anh giơ tay đầu hàng, Ipad cũng bỏ sang một bên.
“Giờ thì anh đã hiểu, tại sao hai vợ chồng Tần Diễn lại làm thế rồi.”, Trần Hiêu cười, “Nhóc con này đá em bao nhiêu lần, em nhớ cho kĩ, đợi sinh ra rồi, mình tính sổ với nó.”
Chung Diệc Tâm sửng sốt nhìn anh, cô dè dặt che bụng mình lại, “Thế sao được, nó mới ra đời, bé xíu xiu thế mà anh định tính sổ với nó, đã hỏi trước ý kiến em chưa hả?”
“Em xem em này, hồi trước còn bảo sợ đau, không muốn sinh, giờ lại bao che như thế, sau này định thế nào?”, Trần Hiêu bất đắc dĩ thở dài.
Lúc vừa có kết quả chính xác, trong một khoảng thời gian dài, cảm xúc của Chung Diệc Tâm tương đối bất ổn. Với đứa trẻ này, cô vừa bất ngờ, lại vừa hoảng loạn, cô còn chưa chuẩn bị để làm một người mẹ tốt thì bé con đã đến rồi.
Có một lần, hàng xóm cho cô xem clip quá trình sinh con, hình ảnh chân thực đến nỗi khiến cô sợ hãi vô cùng, lúc ngủ cũng không cho Trần Hiêu dựa sát vào mình.
Là truyện nào trong Chicken soup for the soul nói, sinh con là quá trình đẹp đẽ nhất trên đời này?
Thời gian dần trôi qua, em bé ngày một lớn lên, từ lúc mới còn là một chấm nhỏ đến mức chẳng biết lấy gì ra để so sánh, hiện giờ, tay chân đều đã xuất hiện, về đêm thì tràn trề sức sống, luôn vung vẩy lộn nhào trong bụng cô, thật khiến người ta vừa tức lại vừa yêu.
“Anh dữ như thế, sau này cho anh làm bố ác, còn em làm mẹ hiền, kiểu gì con cũng ghét anh, nhưng yêu em.”
Cô lên kế hoạch đâu ra đấy, hai mắt long lanh nhìn Trần Hiêu, thấp thoáng đôi nét dịu dàng.
Anh không chút nghĩ ngợi, liền đồng ý.
Mấy tháng nay, cứ rảnh là họ sẽ thảo luận kế hoạch nuôi con. Sau khi sinh đứa bé, phải dạy dỗ nó thế nào, bồi dưỡng từ phương diện nào, ai đóng vai nghiêm, ai đóng vai hiền, phân công rành mạch rõ ràng.
Cuối cùng, họ đưa ra ý kiến thống nhất, bố mẹ phải góp phần ngang hàng trong việc dạy dỗ đứa nhỏ, lấy phương pháp giáo dục dân chủ và thảo luận hòa bình làm chính, nếu nó phá phách không chịu nghe lời, sẽ phạt bằng cách phê bình hoặc không để ý đến nó.
Hôm nay coi như đã quyết định một cách triệt để, nhiệm vụ phê bình đó phải do người có tài châm biếm sâu cay như Trần Hiêu làm, nếu không thì quá uổng phí tài năng thiên phú đó của anh.
“Anh nhìn ra rồi, sau này địa vị của anh trong cái nhà này là thấp nhất.”
Trần Hiêu thầm nghĩ, vẫn nên sinh con trai thì tốt hơn, nếu là con gái, chắc chắn dáng vẻ sẽ rất giống Chung Diệc Tâm, anh làm sao còn nỡ phạt, nâng niu trên tay còn sợ rơi mất nữa là.
Sắp đến giờ ăn tối, Trần Hiêu xuống lầu chuẩn bị cơm.
Khẩu vị của Chung Diệc Tâm thay đổi một cách chóng mặt, phản ứng nôn nghén khá nghiêm trọng, nhiều món ăn yêu thích trước đây, hiện giờ chỉ cần ngửi thấy mùi đã kinh hãi. Ví dụ như lẩu cay, hay sushi Nhật. Trái lại, cô bắt đầu thích ăn cá, ngay cả món ngọt ngày trước cô chê bai, giờ lại thành món không thể thiếu được trên bàn ăn.
Cô sợ béo, cũng là dựa theo yêu cầu của bác sĩ dinh dưỡng, thế nên phải khống chế cân nặng một cách nghiêm ngặt, nếu thai nhi vượt quá chỉ tiêu, đến lúc sinh sẽ rất khó khăn.
Tháng trước, nửa đêm cô thèm ăn đến mức không ngủ nổi, nhân lúc Trần Hiêu ngủ, cô lén lút xuống bếp tìm được một miếng bánh kem Napoleon, đang định cắn một miếng thật to thì Trần Hiêu bỗng xuất hiện sau lưng cô như u hồn.
Bị tóm sống, Chung Diệc Tâm không hề cảm thấy xấu hổ, mà còn nhiệt tình mời anh ăn cùng mình.
Lúc đó mặt Trần Hiêu xám ngoắt lại, anh từ chối làm bậy với cô, chỉ cho cô ăn một nửa nhỏ. Nhìn cô ăn đến mức mặt mũi lem nhem như con mèo mướp xong, anh lau chùi sạch sẽ cho cô rồi ôm cô về phòng ngủ.
Vì cô đột nhiên thích ăn cá, lại còn đang nôn nghén, không ngửi nổi mùi kích thích, thế nên cần phải xử lý rất khéo léo. Trần Hiêu bèn mời một đầu bếp Michelin từ khách sạn của nhà mình về, học được từ ông ta mấy món, sau vài lần điều chỉnh khẩu vị, Chung Diệc Tâm rất hài lòng.
Thế nên, cứ hễ anh ở nhà, thì sẽ trở thành đầu bếp.
Trong phòng cách âm khá tốt, cô nằm yên một lát, không nghe thấy tiếng động gì. Cô xuống giường, vừa ra đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, là mùi cháo cá mú.
Cô sung sướng quá đỗi, con sâu háu ăn trong bụng quằn quại lộn nhào. Đang định xuống lầu thì cô chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Ngày nào Dương Hiểu Vi cũng gọi điện sang hỏi thăm cô, tưởng dì gọi, nhưng nhìn trên màn hình lại là một dãy số lạ.
Số điện thoại Mỹ, trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ, cô đã đoán được đầu dây bên kia là ai.
“A lô.”, cô hít sâu một hơi, bấm nút nghe, thái độ hoàn toàn lãnh đạm.
Bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng thở khe khẽ, dường như người đó cũng không ngờ cô sẽ bắt máy, thế nên trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
Chung Diệc Tâm cũng chờ, cô thể hiện sự nhẫn nại chưa từng có, như muốn thi gan cùng đối phương.
Có lẽ nỗi oán hận trong lòng cô vẫn chưa tan biến hết, vẫn còn đâu đó sự ấm ức khó chịu. Trước đây, lúc cãi nhau với Diêu San, lần nào bà ta cũng bảo, chờ mày có con rồi sẽ biết. Tốt rồi, hiện tại cô đã có con, cô có thể mang những lời lẽ đó ném vào mặt Diêu San một cách đúng lý hợp tình.
Chung Diệc Tâm muốn nói cho bà ta biết, cô sẽ không trở thành một người mẹ như bà ta.
“Nói đi, không nói tôi cúp máy.”, cô nhíu mày.
Đầu bên kia cuống cuồng lên tiếng, “Đừng, con gái, đừng cúp, là mẹ đây.”
Như dự đoán, Chung Diệc Tâm vẫn không khống chế được trái tim đập dồn dập, bàn tay cầm điện thoại của cô khẽ run rẩy, cô muốn cúp máy, nhưng lại vẫn muốn so cao thấp với đối phương.
Cô không thể mở miệng gọi Diêu San một tiếng mẹ, ở phương diện này, cô thật sự rất cứng đầu.
Hồi còn nhỏ, Diêu San thường xuyên phạt cô mà chẳng vì lý do gì, Chung Diệc Tâm không phục, nhất quyết phải cãi lại, rồi Diêu San bắt cô phải xin lỗi, bằng không sẽ không được ăn cơm, khi đó Chung Diệc Tâm thà đói chứ không chịu cúi đầu.
“Có chuyện gì, nói ngắn gọn.”
Bên kia hơi do dự, “Mẹ xem clip biểu diễn của con dạo gần đây rồi, không có ý gì khác cả, chỉ muốn chúc mừng con thôi.”
Chung Diệc Tâm bình tĩnh đáp: “Cảm ơn, còn chuyện gì không?”
“Mẹ nghe nói con kết hôn rồi, đang ở Philadelphia, nếu con có thời gian, mẹ muốn gặp con…”
Cô lập tức cắt ngang, không cho đối phương nói tiếp, “Không có thời gian, bây giờ không có, sau này cũng không có, nếu bà cảm thấy áy náy, muốn bù đắp, thì tốt nhất là cách tôi xa một chút.”
Bên kia có vẻ sững sờ, mãi một lúc sau mới thều thào, “Mẹ sai rồi, mẹ biết mẹ có lỗi với con, con có thể cho mẹ một cơ hội không?”
Chung Diệc Tâm đứng trước khung cửa sổ, kéo tấm rèm màu trắng ra, làn gió chiều tháng Tư nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. Cô bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng, trong lòng không có chút gợn sóng nào nữa.
Có lẽ do cô quá sắt đá, nghe lời sám hối của Diêu San, cô chẳng có chút động lòng nào, cô đã chẳng còn cần đến những lời đó nữa rồi.
“Nói thật với bà.”, Chung Diệc Tâm không biết nên xưng hô thế nào, càng không muốn gọi mẹ, thế nên chẳng buồn quan tâm nữa mà thong dong nói, “Tôi đang sống rất tốt, bà không cần phải tự trách mình, tôi cũng không cần. Hiện giờ bà có gia đình của mình rồi, con người ta nên nhìn về phía trước, tôi khuyên bà nên quý trọng hiện tại, đừng giẫm lên vết xe đổ, không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là đừng gặp tôi.”
“Mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi.”, Diêu San ngập ngừng, “Chồng con có tốt với con không? Hai đứa có con chưa?”
Bà ta hỏi như vậy, chứng tỏ tin tức bà ta có được rất ít, thậm chí chẳng biết Chung Diệc Tâm đã có thai.
“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”, nhắc đến Trần Hiêu, giọng Chung Diệc Tâm bất giác dịu xuống.
“Tốt, tốt, thế là tốt rồi, vậy mẹ không quấy rầy con nữa.”
“Đợi chút, tôi còn một câu hỏi.”, Chung Diệc Tâm thốt lên, “Lúc bà sinh tôi, có đau không?”
Diêu San lập tức trả lời: “Không đau, lúc mẹ sinh con là sinh thường, con rất ngoan, nhỏ nhắn xinh xắn, ra đời vô cùng thuận lợi, không đau chút nào.”
Cô nghe vậy thì hơi giật mình, trong lòng bỗng dâng lên thứ cảm xúc khó hiểu. Cô khẽ xoa bụng, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, cảm ơn, hi vọng bà cũng hạnh phúc.”
Cúp điện thoại, cô khoác thêm chiếc áo vest của Trần Hiêu rồi đi xuống lầu.
Đi vào gian bếp kiểu mở, Trần Hiêu đang bận tới bận lui, cô nhẹ nhàng tựa vào lưng anh, ngắm nhìn gương mặt tập trung làm việc của anh.
Anh quả thật quá phi phàm, có thể sát phạt quyết đoán trên thương trường, cũng có thể bình lặng loay hoay giữa căn bếp đượm mùi hương. Người đàn ông khi tập trung, làm gì cũng đều quyến rũ.
“Cháo nấu xong rồi, em ra ăn trước một chút đi.”, Trần Hiêu dỗ cô ra ngoài ăn, đừng đứng ở đây quấy anh.
Chung Diệc Tâm nghe lời tránh ra, đến cạnh bàn múc một bàn cháo cá mú, rồi lại quay trở vào, mình ăn một miếng, sau đó đút cho Trần Hiêu một miếng.
“Có chuyện gì thế?”, thấy cô cứ muốn nói lại thôi, anh bèn hỏi. Anh nhìn ra vẻ khác thường của cô, giữa họ đã rèn được sự thấu hiểu ăn ý.
“Vừa nãy, mẹ em gọi cho em.”
“Em bắt máy à?”
Chung Diệc Tâm rầu rĩ gật đầu.
Trần Hiêu dừng việc lại, rửa tay sạch sẽ, lau khô, rồi mới nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, kiểm tra xem cô có khóc hay không.
Kết quả khiến anh rất hài lòng, lúc này mới hỏi xem hai người đã nói những gì qua điện thoại.
“Bà ta muốn gặp em, nhưng em từ chối. Bà ta nói xin lỗi, bà ta biết mình sai rồi, nhưng em không muốn tha thứ cho bà ta, em có sai không?”, cô ngẩng đầu, nhìn Trần Hiêu với vẻ mong chờ, cô hi vọng sẽ có được sự thấu hiểu của anh.
Anh cũng sẽ không khiến cô thất vọng.
“Em không sai, bảo bối, em từng nói rồi mà, vượt quá giới hạn thì không thể nhịn được nữa, em làm rất đúng.”, Trần Hiêu ôm lấy cô, dịu dàng an ủi.
Trần Hiêu không phải là người đàn ông thích gọi tiếng “bảo bối”, anh từng nói thẳng, rằng anh cảm thấy gọi như vậy rất buồn nôn. Nhưng tiếng “bảo bối” này của anh, dịu dàng đến mức khiến cô muốn chảy nước mắt.
“Ban nãy bà ta còn nói, lúc sinh em không đau chút nào, kỳ lạ thật.”, Chung Diệc Tâm cười khổ, “Anh không hiểu con người bà ta đâu, bà ta cực kỳ phô trương, làm cho em có chút chuyện nhỏ nhặt thôi mà bà ta cũng đi rêu rao khắp nơi, còn muốn em phải báo đáp bà ta nữa. Vậy mà lần này bà ta lại nhẹ nhàng bâng quơ như thế, quá kỳ lạ.”
Cô nói đến hai lần từ “kỳ lạ”. Đột nhiên nỗi sợ hãi khi sinh con của cô giảm đi rất nhiều, cô chợt ý thức được rằng, cô đã đến với thế giới này như thế nào, thì sẽ lại đưa một sinh mệnh khác đến như thế.
“Anh hiểu ý em, em đang rối, chuyện này bình thường thôi.”, Trần Hiêu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Anh không định làm hòa với bố anh, nhưng mà, anh sẽ không ngăn con mình gọi ông ấy là ông nội, em cũng thế, hiểu không?”
Cô cảm động không nói thành lời, tay ôm anh càng chặt hơn.
Chuyện cô không biết phải hiểu thế nào, anh lại hiểu thay cô, còn săn sóc an ủi cô nữa.
“Cháo sắp nguội rồi đấy, em ra ăn nhanh lên, đừng có quấy rầy anh phát huy tài nấu nướng.”, giọng điệu của Trần Hiêu đầy ngạo mạn, nhưng ánh mắt anh thì quá đỗi dịu dàng.
Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, cô bỗng ngượng nghịu ghé vào tai anh thì thầm một câu, nhìn vẻ mê muội hiện trên gương mặt anh trong nháy mắt, cô lại bổ sung một câu, “Có muốn không?”
“Em không chịu cơ mà?”
Cô nhếch khóe miệng, “Hôm nay tâm trạng em tốt, thưởng cho anh một lần, không thích thì thôi.”
Trần Hiêu khẽ cười một tiếng, tắt bếp, tóm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Ánh mắt nóng bỏng đã thay lời cho tất cả. Cho dù cô xấu hổ, động tác lại trúc trắc, nhưng cô vẫn muốn biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh.
Làn gió xuân chợt khẽ lùa vào, nhưng có anh bên cạnh, cô không hề cảm thấy lạnh nữa. Ngày đông giá rét qua đi, mùa xuân đến với bao mầm sống mới, cô nhìn thấy anh, là như nhìn thấy tương lai của mình.
“Cảm ơn anh của thời niên thiếu, đã mang em đến gặp anh của hiện tại, sau này, đêm Giáng Sinh nào mình cũng sẽ ở bên nhau.”