Cô há miệng thở dốc, không nói được gì.
Anh cho rằng cô muốn nói gì?
Trong mối quan hệ này, cô chưa bao giờ có ý nghĩ giãy giụa hay kháng cự cả. Mấy lần trước, chỉ tại thiên không thời địa không lợi, mới đành phải từ bỏ. Nếu còn muốn Trần Hiêu nhịn nữa, e là quá ức hiếp anh rồi.
Có điều, cô chưa bao giờ trải qua chuyện này, tỏ ra sợ hãi cũng là lẽ bình thường. Cũng may anh đủ nhẫn nại, không quá vồn vã nôn nóng. Trong suốt quá trình bắt đầu, cô có thể ý thức được, thật ra anh cũng là tay mơ như cô, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, sao lại để cô nhìn ra được sự căng thẳng của mình!
Lúc mới đầu, anh còn có thể khống chế bản thân, anh chiến đấu một cách mạnh mẽ, song không thiếu đi sự săn sóc, vô cùng để ý đến cảm nhận của cô, anh thả chậm động tác, kéo dài thời gian, để cô dần thả lỏng. Nhưng là từ khi nào thì anh bắt đầu tăng tốc, cô cũng không rõ nữa, cô gần như dần mất đi khả năng suy xét rồi.
Hơi lạnh từ điều hòa phả ra, theo đầu quạt gió lùa xuống. Cho dù thân hình cường tráng của Trần Hiêu luôn bao phủ bên trên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên.
Cô chỉ có thể áp sát vào nguồn nhiệt duy nhất bên cạnh mình.
Trong bóng đêm, cô cố gắng ngắm kỹ gương mặt anh, nhưng lại chỉ có thể nhìn ra sự đè nén và khao khát mãnh liệt của anh, thỉnh thoảng cô giơ tay chống lên ngực anh, rồi lại bị tóm lấy.
Kỳ lạ là, anh càng nóng, cô lại càng lạnh. Tay anh lướt đến đâu, thì chỗ đó lại nóng rực lên. Cô không thể chống cự nổi, dứt khoát để mặc cho mình trầm luân, ý thức rệu rã, ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn thấy rõ ràng thứ gì nữa.
Đang khi hỗn loạn, cô như rơi vào một mộng cảnh kỳ bí.
Một con thiên nga trắng kiêu sa lẻ loi bơi trên mặt hồ. Hồ nước sâu hun hút, xung quanh u tối đến thê lương, rõ ràng đó là một hồ nước hắc ám, bên dưới lúc nhúc đầy rẫy những sinh vật đáng sợ.
Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, như thước phim điện ảnh, một con thiên nga đen xuất hiện, toàn thân phủ đầy những phiến lông đen huyền bí, ánh mắt ai oán thấu tâm can. Hai con thiên nga chia mặt hồ thành hai phía biệt lập, chỉ trong phút đối mặt ngắn ngủi, nhưng trong mắt chúng dâng đầy nỗi hoang mang.
Chúng vốn là một thể, hay đã bị cố tình chia cắt làm đôi?
Hai con thiên nga vùng vẫy trong hồ, từng phiến lông tung bay lả tả, rồi nhẹ nhàng đáp trên mặt nước, khuấy lên từng gợn sóng lăn tăn. Chúng kêu lên những tiếng bi thương, như khóc lóc, như kể lể, ai oán kinh động đến đám sinh vật dưới đáy hồ, khiến những loài sinh vật đáng sợ ấy kéo thiên ngã đen xuống nơi tận cùng.
Thiên nga trắng cảm nhận được nỗi đau đớn khôn xiết, cái cổ duyên dáng dướn cao, bộ lông trắng muốt thấm đẫm màu máu đỏ tươi. Nó cúi đầu chui xuống đáy hồ lạnh buốt, tìm kiếm một nửa kia của mình. Để rồi, hai con lại được quấn lấy nhau, liền cổ liền cánh, khăng khít không rời.
Nỗi thống khổ qua đi, chỉ còn lại sự sung sướng đến cực hạn.
Giữa mặt hồ u tối dập dềnh, cô khản cả giọng, nguyện chìm đắm trong làn nước mênh mang.
Bỗng nhiên, trời đất xoay chuyển, cảnh tượng vỡ tan, hai con thiên nga tan thành tro bụi, mà cô thì được ôm lấy, dịu dàng vỗ về.
Chung Diệc Tâm chợt bừng tỉnh khỏi mộng cảnh. Mồ hôi của Trần Hiêu nhỏ xuống người cô, từng giọt nóng hổi, mà khóe mắt cô cũng trào lệ nóng, cứ thế hòa làm một, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt.
Cô giơ cánh tay yếu ớt lên, quàng qua cổ anh. Nhận được sự cổ vũ của cô, tinh thần anh lại càng tỉnh táo hơn. Cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, để mặc cho anh chiếm lấy hồ nước chưa có ai đặt chân đến kia.
Tình và dục, vốn là tinh hoa cao nhất của con người, cũng là chủ đề muôn thuở được các tác phẩm nghệ thuật theo đuổi. Cô và Lương Tễ Thần, dường như cùng trong một đêm này, đã tìm thấy một nửa thiếu hụt của chính mình.
Sự bó buộc, sự đắn do do dự, cùng với sự kiềm chế trước nay của cô, rốt cuộc cũng tìm được mấu chốt để phá vỡ tất cả.
Những con thiên nga của Tchaikovsky đã chết, mà cô thì sống lại.
Xong xuôi, khi cả hai cùng bình tĩnh trở lại, thì Chung Diệc Tâm đã kiệt sức. Cô mơ màng mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ cảm giác được Trần Hiêu bế vào phòng tắm rửa ráy, rồi lại được bế về giường. Cô ngoan ngoãn nằm nép vào lòng anh, thật sự chỉ muốn ngủ.
“Đau không?”, giọng Trần Hiêu như trôi từ nơi xa đến, nhưng lại rất dịu dàng.
“Đau.”, Chung Diệc Tâm mếu máo oán trách, có người đau lòng, cô lại càng cảm thấy mình đáng thương, “Không bao giờ muốn làm nữa.”
Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng, lại hôn một cái lên trán cô rồi thở dài một hơi đầy thỏa mãn, “Nam Nam ngoan, anh yêu em.”
Cô ậm ừ một tiếng, nghe không rõ là cái gì, rồi nép vào anh nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là trưa hôm sau.
Cô chống tay ngồi dậy, Trần Hiêu không còn ở đây nữa, cô hoang mang nhìn quanh giường, lại nhìn di động, bỗng chốc kinh hãi không thôi.
Sang đây lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô “trốn học”.
Da đầu run lên, cô vội vàng chạy vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nghĩ xem nên đổ tội lên đầu Trần Hiêu như thế nào.
Đều tại anh.
Phải cho anh chịu trận mới được.
Cô nhìn mình trong gương, trên da rải rác những dấu vết khả nghi. Nhớ lại chuyện đêm qua, cô vừa thỏa mãn lại vừa thẫn thờ. Đánh răng xong, cô rửa mặt, đang định dưỡng da thì Trần Hiêu đẩy cửa đi vào, không nói câu nào đã ôm cô từ phía sau.
“Dậy rồi à?”, hôm nay anh dịu dàng kinh khủng, khẽ hôn một cái vào tai cô rồi nói, “Làm bữa sáng cho em rồi đấy, rửa mặt xong thì xuống ăn nhé.”
“Ừm.”, vừa mở miệng, cô mới phát hiện ra cổ họng mình hơi khàn, chỉ một chữ rất đơn giản, bỗng nhiên lại bị cô nói bằng giọng rất gợi cảm, lại nhìn mình trong gương, hai tai cô đỏ ửng, mà anh thì vẫn đang hôn lên đó.
Trải qua chuyện đêm qua, cô rõ ràng có thể cảm nhận được, giữa mình với Trần Hiêu đã khác ở điểm nào, đó là thân mật hơn hẳn, khăng khít hơn hẳn.
Chung Diệc Tâm mới rửa mặt, chưa trang điểm, gương mặt sạch sẽ khác một trời một vực so với khuôn mặt quyến rũ tối qua. Anh siết chặt cánh tay, ghì cô vào lòng mình, rồi thấp giọng hỏi: “Cái váy tối qua đâu?”
“Hả?”, cô không phản ứng lại được, đầu óc bị anh hôn đến mơ màng, chỉ đáp lại một câu, “Chắc là ở trong phòng thay đồ, làm sao?”
Một lúc lâu sau, Trần Hiêu mới ghé vào tai cô nói: “Mặc lại cho anh xem.”
Tâm tư của anh quá lộ liễu, Chung Diệc Tâm vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, cô huých khẽ củi chỏ vào bụng anh, “Anh nói khó coi cơ mà?”
“Mồm miệng anh độc địa, cũng không phải là em không biết mà.”, vào thời điểm này, có phải ăn nói khép nép thế nào cũng thấy vui, anh cọ cọ vào cái gáy nõn nà của cô rồi thấp giọng dỗ dành, “Nam Nam, Nam Nam ngoan, mặc cho anh xem đi.”
Ánh mặt trời mùa thu tà tà xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống sàn gạch trơn bóng. Chung Diệc Tâm đỏ mặt đẩy anh ra, “Đừng nghịch nữa, em còn phải sang nhà thầy tập đàn đây, thầy mắng em mất, kiểu gì cũng phải đổ lỗi cho anh…”
“Anh xin nghỉ hộ em rồi, ba tháng, em ở lại với anh một ngày thôi, được không?”, hiếm khi anh nài nỉ như vậy, cô biết từ chối thế nào đây? Trần Hiêu thấy cô không nói gì bèn ôm cô đi vào phòng thay đồ, nhặt chiếc váy ở dưới sàn lên, nhướng mày nhìn về phía cô.
“Bẩn rồi…”, cô lắc đầu, tỏ vẻ không muốn mặc.
“Không bẩn, sạch lắm, lại còn thơm nữa.”, Trần Hiêu ôm Chung Diệc Tâm đến bên cạnh, tự nhiên mặc chiếc váy vào cho cô. Toàn bộ quá trình, Chung Diệc Tâm chỉ biết nhắm mắt, cho đến khi bị anh bế lên, quay trở lại chiếc giường rộng lớn. Lăn qua lộn lại, những phiến lông vũ trên chiếc váy rụng lả tả đầy giường.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này anh không còn trúc trắc nữa, dễ dàng châm lửa, lại có thể giúp cô bình tĩnh, vô cùng dịu dàng, nhẫn nại, đến lúc sau thì lại đột nhiên nảy sinh ác ý, khiến cô khóc không thành tiếng.
Bữa sáng chưa ăn được miếng nào, vậy mà lại bị người ta biến thành bữa sáng.
Một lần không đủ, lại một lần nữa, cô sợ lắm rồi.
Chờ sau khi kết thúc, cô tiếc rẻ nhìn chiếc váy kia. Lông trên chiếc váy là do cô nhờ thợ đính thủ công từng chiếc một, vậy mà lại bị anh thô lỗ bứt đứt hết, đúng là quá đáng.
Nhưng điều khiến cô mừng là, rốt cuộc họ đã có trải nghiệm thân mật đó, lại không có cảm giác bối rối. Ít ra thì cô không có, cô không hề thấy xấu hổ hay muốn anh tránh đi, mà chỉ ngại không thể khăng khít hơn nữa.
Anh cũng vậy sao?
Chung Diệc Tâm ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của Trần Hiêu, trong mắt anh không hề có vẻ mê man, chỉ có sự thỏa mãn. Cô giơ tay cọ khẽ lên cằm anh, những lọn râu đã bắt đầu lú nhú, xúc cảm thô ráp, cô lại đưa tay đặt vào khe nhỏ giữa cằm anh rồi nói bằng vẻ mất hứng, “Anh có thù oán gì với cái váy của em phải không, phá tan tành nó làm gì?”
“Đúng, hôm qua lúc nhìn thấy đã không vừa mắt rồi, chỉ muốn nhổ sạch đống lông đi.”, anh cười, hôn lên ngón tay cô.
Sao lại trẻ con vậy chứ? Chung Diệc Tâm không nhịn được liền trêu anh, lại quấn quýt lấy anh một lúc, rồi bỗng nhiên cô nhớ ra, “Anh bắt đầu để ý đến em từ lúc nào?”
Cái gì mà để ý chứ, nói khó nghe như vậy, Trần Hiêu đang định sửa lời cô thì bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Còn nhớ cái đêm đầu tiên anh ngủ ở nhà sau khi mình đi Tây Tạng về không?”
Chung Diệc Tâm gật đầu, đương nhiên cô nhớ rồi. Lúc đó cô đến kỳ, còn lo dưới gầm giường có tên biến thái, Trần Hiêu vừa vào phòng là cô đã sợ đến mức phi cái gối vào mặt anh.
“Anh tắm xong, vào phòng thay đồ tìm quần áo, sau đấy không cẩn thận nhìn thấy cái váy ngủ màu đỏ của em. Không đúng…”, anh ngẫm nghĩ rồi chợt cười với vẻ ranh mãnh, “Nam Nam, đấy mà là váy ngủ à? Anh thấy nó chỉ là mấy sợi dây chắp vào nhau thôi ấy.”
Cô thoáng sửng sốt, không nghĩ ra là Trần Hiêu đang nói đến cái gì. Cho tới khi nghe thấy lời miêu tả của anh, cô mới đột nhiên nhớ ra, cái anh nói chẳng phải là “tác phẩm nghệ thuật” cô từng oán thán sao?
Cô đỏ mặt, vội vàng biện minh cho mình, “Đấy là do người giúp việc nhà anh chọn mà, liên quan gì đến em, anh giỏi lắm, từ lúc đấy đã có ý đồ đen tối rồi!”
“Anh là gã đàn ông bình thường, cả đêm em cứ cọ tới cọ lui trên người anh, anh không nghĩ gì mới là lạ ấy!”, anh khẽ véo má cô.
Cô để mặc anh véo, ậm ừ kêu hai tiếng, lại phát hiện ra điểm bất thường bèn gào lên, “Em không hỏi cái đấy, ý em là…”, giọng cô vừa nhỏ vừa khàn, “Anh thích em từ lúc nào?”
Trần Hiêu mỉm cười, câu hỏi này, chính anh cũng không rõ nữa.
Là từ khi chung đường đi Tây Tạng, cô mặt dày xin anh chocolate, hay là khi cô đùa giỡn tóm lấy caravat của anh, rõ ràng là không biết nhưng vẫn muốn thắt cho anh, hay là hôm anh cùng cô ăn lẩu mà bị đau dạ dày, cô sợ hãi, hai mắt đẫm lệ, bộ dạng như trẻ con biết vậy đã chẳng làm nữa…
Chung Diệc Tâm càng nghe càng thấy không đúng, “Sao lại là những cái đấy chứ, chẳng nghe ra anh nói đến cái ưu điểm nào của em cả?”
“Ưu điểm có mà.”, Trần Hiêu cố tình ngừng lại một chút rồi bắt đầu đếm, “Không nói lý lẽ này, càn quấy này, từ nhỏ đã biết lừa anh này, lúc ngủ cũng không quên đá anh véo anh này. Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì anh cũng bị em ép khô mất, vẫn là thích em thì tốt hơn, lãi như thế, được người trong lòng mình ép khô, ngẫm ra cũng không đi đâu mà thiệt.”
Cô nghe mà mặt lúc đỏ lúc trắng, hờn dỗi không thèm để ý đến anh nữa, xoay người sang bên kia ngủ.
Trần Hiêu cũng xoay người theo, từ phía sau ôm lấy cô.
Ngày đêm vần vò không dứt, Chung Diệc Tâm mệt đến mức không còn hơi mà tính sổ với anh, cô nhắm mắt lại lim dim ngủ, nhưng vẫn không quên nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu anh phải đi, nhớ đánh thức em dậy, đừng lén lút bỏ đi.”
“Được, không lén lút bỏ đi.”, anh khẽ khàng hôn cô, giọng nói đầy âu yếm, “Cố gắng một thời gian nữa thôi.”
Cô khẽ chớp hàng mi, ngoan ngoãn nỉ non một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.