Ba giờ chiều, máy bay đáp xuống đường băng của sân bay quốc tế Philadelphia. Hành trình hơn hai mươi mấy tiếng, Chung Diệc Tâm ngủ trên máy bay được một giấc rất dài.
Vừa xuống máy bay, cô lập tức cảm nhận được cái nóng bức bối của Pennsylvania, cũng may là cô được ngủ đủ, tinh thần sảng khoái, thế nên không chịu ảnh hưởng bởi kiểu thời tiết này quá nhiều.
Nhà của thầy ở khu Gladwyne phía Tây Bắc Philadelphia, là một căn biệt thự ba tầng. Hồi Chung Diệc Tâm sang đây du học, cũng ở tại nhà thầy.
Nơi này vô cùng tuyệt vời, từ ga tàu điện ngầm ở ngay phía trước có thể đi thẳng vào tới trung tâm thành phố Philadelphia. Chung Diệc Tâm lo cho thầy cô tuổi tác đã cao, cũng để tiện cho mình, khi còn ở trong nước, cô đã liên hệ trước với trung tâm ở Philadelphia, giúp mình tìm một căn nhà ở gần chỗ thầy.
Ban ngày, cô luyện đàn ở nhà thầy, tối thì về nhà mình ngủ, cũng không phải lo nửa đêm nửa hôm bị thầy lôi dậy luyện đàn tiếp.
Cuộc sống như vậy mới thoải mái.
Cô mới trở lại Mỹ được một tuần, đối với thành phố quen thuộc ở đây lại có đôi phần xa lạ một cách khó hiểu. Đám bạn trước đây học cùng ở Học viện Curtis biết cô trở lại nên liên tục hẹn cô tới tụ tập.
Rốt cuộc, sau lần thứ tư Chung Diệc Tâm đi tụ tập với bạn bè, thầy giận đến mức muốn giam cô lại, đồng thời đặt ra cho cô thời gian biểu cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không được thầy cho phép, cô sẽ không được tự ý ra ngoài quá hai tiếng đồng hồ.
Chung Diệc Tâm tỏ ra vô cùng bất mãn với chuyện này, “Thầy ơi, giờ là thời đại nào rồi, thầy làm thế này là trái với Luật Nhân quyền đấy. Trong Kinh Thánh đã viết rành rành ra đấy— “Công bố tự do khắp nơi cho mọi cư dân trong nước.”, con cũng có nhân quyền.”
“Không, con không có nhân quyền, con chỉ có rất nhiều bản nhạc phải luyện thôi.”, Hứa Xương Ngạn khinh khỉnh trả lời.
Hứa Mĩ Luân đang ở trong gian bếp thiết kế kiểu không gian mở chuẩn bị bữa tối, bị cuộc đối thoại của hai thầy trò chọc cho tức cười. Chung Diệc Tâm tựa vào kệ bếp, mếu máo kêu khổ với bà, “Cô ơi, con khổ quá mà, sao cô có thể nhịn được thầy bao nhiêu năm như vậy chứ?”
Bà cười càng vui vẻ hơn, lại đút một quả nho đã rửa sạch vào miệng Chung Diệc Tâm. Cô vừa mới nếm được vị chua ngọt đặc trưng của quả nho thì đã bị thầy quát đi lên phòng luyện đàn trên tầng rồi.
Cô về nước được một năm, hai tay đã dần cứng lại, dù thỉnh thoảng có đến căn hộ ở khu đô thị mới Vân Tê luyện đàn, nhưng cường độ vẫn thua xa trước đây. Hứa Xương Ngạn vô cùng rầu rĩ, đầu tiên là cho cô luyện lại những bài cơ bản, rồi mới dần dần nâng cao lên những bản phức tạp.
Một tuần sau, cô dần kìm lại được trạng thái hưng phấn khi mới quay trở về chốn cũ, bắt đầu cuộc sống một ngày hai nơi.
Mỗi sáng, cô ra khỏi cửa, nói câu chào buổi sáng với con chó Berger tên Barbie của nhà hàng xóm, sau đó đi bộ năm trăm mét đến nhà thầy, lên thẳng phòng đàn trên tầng hai, luyện đến tối rồi quẹt thẻ về nhà, kết thúc lịch trình của một ngày.
Không sai, Hứa Xương Ngạn lắp riêng cho cô một máy quẹt thẻ, tiện cho ông giám sát.
Ông là giáo viên của Curtis, ngày thường sẽ lên lớp giảng, lại thêm cả các hoạt động biểu diễn khác, không thể giám sát Chung Diệc Tâm hai mươi tư giờ được, vì thế mới nghĩ ra cách đó.
Đôi lúc cô rất ham chơi, nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì căn bản là không cần người khác giám sát. Trở lại cuộc sống với quy luật đơn giản, cô vừa vui vừa thấy nhẹ nhõm, ngày ngày làm bạn với những khúc nhạc, cô không hề cảm thấy buồn tẻ.
Tin tức Chung Diệc Tâm trở lại Mỹ cùng Hứa Xương Ngạn được giới truyền thống bàn luận rất xôn xao, có khá nhiều phiên bản đồn đoán, nhưng bản thân Chung Diệc Tâm và công ty đại diện đều không giải đáp bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả khi tin đồn về việc ly hôn lại trồi lên.
Phía Trần Hiêu cũng không có phản ứng gì. Tin đồn nổi lên tứ tung, thậm chí có vài blogger giải trí còn viết mấy bài hoa mĩ về chuyện Trần Hiêu có mối quan hệ không tầm thường với một diễn viên đang nổi, lời lẽ cay nghiệt, nội dung vu vơ không căn cứ, nhưng có mấy tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ của Trần Hiêu, vừa hay có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cư dân mạng.
Câu từ thiếu logic, nội dung rời rạc, nhưng lại đủ để chiếm lĩnh một vị trí trên hot search.
Sự thật chứng minh, đám đông hóng chuyện không bao giờ chê điều gì hết, đại đa số chỉ tin vào mấy mẩu báo lá cải lấy việc câu view là chính, chứ chẳng ai buồn để ý đến chuyện Trần Hiêu luôn đeo nhẫn cưới trên ngón áp út khi tham gia những hoạt động công khai trong hai tháng gần đây.
À đúng, có người nói, đó gọi là “giấu đầu hở đuôi”, cửa nhà giàu không bao giờ có tình yêu đích thực.
Có đôi khi Chung Diệc Tâm luyện đàn mệt mỏi sẽ mở báo ra đọc tin giết thời gian. Xem đến mấy tấm ảnh, cô nhìn trên nhìn dưới, từ mọi góc độ, không nhịn được bèn than thở với Hứa Mĩ Luân: “Người đàn ông này làm gì giống Trần Hiêu chứ? Bả vai hẹp, đầu to, tỉ lệ người quá kém, còn tấm này nữa…”, cô chỉ vào một tấm ảnh khác, bực bội nói, “Sống mũi anh ta tẹt, chóp mũi thì thấp, thế mà dám giả mạo Trần Hiêu nhà con ư?”
“Cô đã nhìn thấy chồng con bao giờ đâu, làm sao mà biết được có phải là cậu ấy hay không?”, bà cố tình đùa cô, mặt mũi cười trông vô cùng hiền từ, “Tin tức con kết hôn giữ bí mật quá, cũng chẳng mời thầy cô đến dự, cô không biết cậu ấy là phải thôi.”
“Tại Trần Hiêu hết, hôm nào con bảo anh ấy đến đây tạ lỗi!”, Chung Diệc Tâm thè lưỡi, tự biết mình đuối lý, bưng bát salad cá hồi Hứa Mĩ Luân vừa làm xong đi thẳng lên tầng.
Hồi trước, lúc tổ chức lễ cưới, cả hai gia đình đều không thích làm một cách linh đình, thậm chí còn chẳng thông báo trước với giới truyền thông.
Khi đó, Chung Diệc Tâm không dám chắc về hướng đi của cuộc hôn nhân này, thế nên cũng không thích phô trương, ngay cả ảnh cưới cũng không chụp. Sau khi cưới, cô vẫn luôn thấy thiếu cảm giác chân thực.
Không mời thầy và cô, về lễ nghĩa là không đúng, tuy cô biết họ chẳng phải người coi trọng mấy thủ tục đó, song hôm nay Hứa Mĩ Luân vô tình nhắc tới, thì cô vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Vì thế, cô theo thói quen, đổ hết lên đầu Trần Hiêu, dù sao thì anh cũng chẳng ở đây.
Hơn nữa, anh đang cực kỳ bận rộn, mấy ngày liền còn chẳng có thời gian gọi điện cho cô, sao lại để ý mấy tiểu tiết này chứ?
Ăn trưa xong, đồng hồ trên tường điểm một giờ chiều, lúc này là khoảng rạng sáng ở trong nước, dựa theo thói quen của Trần Hiêu thì giờ này anh đã ngủ rồi. Giữa họ chênh nhau đến mười hai tiếng đồng hồ, cả hai đều bận, thường là không gặp được nhau.
Lần trò chuyện cuối cùng, là vào một tuần trước.
Từ ngày chia tay nhau ở cửa nhà hát, đã gần ba tháng họ không gặp nhau, chủ yếu giữ liên lạc qua những cuộc điện thoại ít ỏi.
Chung Diệc Tâm không chất vấn anh rốt cuộc đang bận gì, cũng không định báo cáo chuyện của mình với anh, cô chỉ cần biết, anh đang bận, cô cũng bề bộn nhiều việc, không có dư thời gian để nói lời âu yếm, thế là đủ rồi.
Dường như cả hai đã hoàn toàn tiến vào trạng thái cân bằng, cho tới giờ, họ đều rất ăn ý mà cùng duy trì sự cân bằng này.
Như thể nếu không duy trì cục diện kỳ lạ trước mắt này, mọi thứ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Hơn nữa, truyền hình trong nước rất phát triển, cô không nhất thiết cần Trần Hiêu phải giải thích với mình bất cứ chuyện gì, mà vẫn có thể nghe thấy, nhìn thấy rõ ràng chi tiết.
Dạo gần đây, tập đoàn Hành Sinh có những động thái liên tiếp. Đầu tiên là mua liền một lúc mấy xí nghiệp lớn, giá cổ phiếu tăng cao. Ngay sau đó, vào rạng sáng tuần trước, cũng chính là một giờ chiều trong nước, các trang web và các tạp chí lớn về kinh tế đều thi nhau đăng bài về một tin tức sốt dẻo, và nhận được sự hưởng ứng rất lớn.
“Tập đoàn Hành Sinh tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị, quyết định bãi nhiệm chức vụ Giám đốc điều hành của ông Trần Lập Nham… Trong quá trình tại chức, ông Trần Lập Nham đã có những hành vi không chính đáng. Theo một nguồn tin, quyết định của hội đồng quản trị là do một tay Tổng giám đốc Trần Hiêu sắp xếp, điều này đã gây nên sự tranh luận rất lớn. Tạm thời, chủ tịch Trần Lập Hành vẫn chưa tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào…”
Chung Diệc Tâm tắm xong, sấy khô một nửa mái tóc dài, chân trần đi đi lại lại trong phòng ngủ, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm nhẩm tin tức này.
Cô đi từ đầu đến cuối phòng, nắm chặt điện thoại trong tay, thật sự rất muốn gọi cho Trần Hiêu.
Rốt cuộc cô vẫn không gọi, mà chỉ đặt điện thoại xuống giường, ngả lưng, vùi đầu vào trong chăn, rồi ôm chăn lăn qua lăn lại y như hồi còn thiếu nữ.
Anh đã làm được.
Anh đang từng bước thực hiện những điều mà anh muốn.
Chung Diệc Tâm lăn lộn một lúc, rồi lại cầm điện thoại lên.
Cô mở ra một đoạn clip vừa lưu, là một cuộc phỏng vấn độc quyền do một tạp chí tài chính dành cho Trần Hiêu. Trong clip, người đàn ông vận âu phục, đi giày da, hai chân bắt chéo, tay đan vào nhau đặt trên bàn làm việc, ung dung tự tin nhìn vào ống kính, ánh mắt tràn ngập vẻ ngạo nghễ, lại không mất đi sự khiêm tốn… Khá lắm, anh biết làm thế nào để ứng phó với cánh truyền thông.
Ở đoạn mở đầu của cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi vài câu về phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Hành Sinh, sau đó lại khéo léo chuyển câu chuyện sang Trần Lập Nham, người mới rời cương vị không lâu.
Giọng điệu khi đặt câu hỏi của cô phóng viên rất lịch sự, ánh mắt cũng không thiếu phần sâu sắc, “Trần Tổng, tuần trước nguyên Giám đốc điều hành của quý công ty – ông Trần Lập Nham – đã tạm rời vị trí công tác, điều này dẫn đến rất nhiều sự tranh luận. Mọi người đều biết, ông Trần Lập Nham là chú của anh, vậy tôi muốn hỏi cái nhìn của anh đối với chuyện này như thế nào?”
Trần Hiêu hơi mỉm cười, bàn tay mở ra, đâu đó có phần bất đắc dĩ, “Quyết định bãi nhiệm ông Trần Lập Nham không phải do một mình tôi đưa ra, đây là quyết định của cả hội đồng quản trị. Không sai, ông ấy là chú tôi, nhưng mở công ty chứ không phải mở chợ, mọi người đều phải làm việc bằng năng lực, không trừ bất kể ai. Mọi người đều biết, Kinh tế Tài chính hôm nay là một trong số những tạp chí nổi tiếng nhất cả nước về mảng kinh tế và tài chính, bằng không tôi sẽ không nhận lời phỏng vấn của các bạn, tôi hi vọng câu hỏi tiếp theo có thể chuyên nghiệp hơn một chút, tránh làm lãng phí thì giờ của nhau.”
Anh như vô tình chạm vào đồng hồ.
Chung Diệc Tâm bấm nút tạm dừng, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào gương mặt điển trai của người đàn ông, cả đôi mắt ẩn chứa vẻ ngạo mạn cố hữu, dù anh đã che đi, nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ ngang tàng toát ra từ khắp người.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu lam đậm, trông vừa phong độ lại vừa nam tính, chiếc caravat kia cô biết, là chiếc cô đã mua cho anh từ đợt đi Pháp, tần số xuất hiện rất cao, cứ khi nào anh tham dự hoạt động công khai nào, là anh sẽ đều đeo caravat cô tặng.
Cô bấm nút, dùng chế độ chụp màn hình để lưu lại hình ảnh này.
Chung Diệc Tâm tắt clip, mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản cá nhân của mình. Tài khoản này chỉ mình cô biết, ngay cả Triệu Cẩm Tranh cô cũng không tiết lộ.
Không phải là muốn giấu gì cô ấy, chỉ là cô luôn cho rằng, mỗi người đều nên có một nơi thuộc về riêng mình, một nơi mà mình có thể thoải mái biểu đạt cảm xúc, có thể sống là một con người đơn giản.
Tài khoản này cô lập từ ba năm trước, đến nay đã có hơn một trăm bài đăng, có món ăn cô làm thử nhưng bị hỏng, có ảnh tự chụp ở góc chết khi nằm trên giường, cũng có rất nhiều thứ cảm xúc không thể để người ngoài biết.
Cô nằm lại ngay ngắn, khuỷu tay chống xuống đệm, hai chân khoan khoái tập động tác đạp xe trên không, sau đó ngón tay lướt nhanh trên bàn phím ảo gõ một hàng chữ, đi kèm là bức ảnh vừa lưu về, sau đó đăng lên.
“Ông Trần của mình quả thực quá đẹp trai, càng muốn khen nhiều hơn là cái caravat, nhất định là do cô vợ tâm linh tương thông khéo léo xinh đẹp hào phóng thông minh xuất chúng tài hoa hơn người tặng cho anh ấy rồi! Bắn tim!”