Đêm mùa hè, nhiệt độ hạ thấp hơn so với ban ngày, nhưng vẫn khá oi bức. Cũng may đường Minh Hoa cách sông Tân Giang không xa, thỉnh thoảng lại có làn gió mát thổi tới.
Đèn đường sáng trưng, ruồi muỗi bu quanh chao đèn. Chung Diệc Tâm đi đến đâu là bị muỗi đốt đến đấy, cả cánh tay lẫn cẳng chân đều nổi đầy nốt sưng vù, toàn muỗi vằn, đốt vừa ngứa vừa buốt.
Cô cúi đầu, nhìn những vết sưng đó, sợ bị trầy da nên không dám gãi mạnh, chỉ lấy đầu móng tay bấm vài cái cho bớt ngứa.
Trần Hiêu đi theo phía sau, một tấc không rời, nhưng vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa.
Là vì vừa rồi Chung Diệc Tâm bắt anh cách cô xa một chút.
Anh nhìn thấy cô đi hai bước lại dừng, mỗi khi đến dưới ánh đèn, là anh lại trông thấy rõ ràng vết sưng đỏ trên da cô. Lại nhìn dáng đi không thoải mái của cô, rõ ràng là mắt cá chân đã tấy đỏ rồi, vậy mà vẫn còn cứng đầu muốn phân cao thấp với anh.
Trần Hiêu hít sâu một hơi, tiếp tục đi theo sau cô. Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, anh tạt vào mua mấy thứ, sau đó chỉ vài bước đã đuổi kịp Chung Diệc Tâm.
Cô đang khom lưng kiểm tra mắt cá chân của mình. Trần Hiêu bèn dùng túi đồ khẽ đập vào cánh tay cô, mà cô chỉ liếc anh một cái chứ không đưa tay nhận lấy.
“Cầm lấy.”, giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng.
“Không cần.”, Chung Diệc Tâm khinh khỉnh liếc xéo anh một cái, cũng chẳng bận tâm đến mắt cá chân nữa, tiếp tục bướng bỉnh đi về phía trước. Trần Hiêu vừa tóm cổ tay cô lại, cô liền quay đầu trợn trừng mắt với anh.
Trong lòng Trần Hiêu cũng chẳng thoải mái gì cho cam, đêm hôm khuya khoắt, ai mà muốn ở đây nuôi muỗi chứ?
Nhưng bình thường Chung Diệc Tâm không nổi giận, một khi đã giận là sẽ không nói lý lẽ. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, đuôi mắt khẽ hếch lên, dáng vẻ như con hồ ly xấu tính, lông mi của cô vốn dày, lúc nhìn người ta như vậy trông vô cùng động lòng người, khiến người ta bất giác mềm lòng.
Yết hầu anh khẽ trượt một cái, anh đè cảm giác mất kiên nhẫn xuống, rút đôi dép lê trong túi ra ném xuống cạnh chân cô, “Đi cái này vào, đưa giày cho anh.”
Chung Diệc Tâm nhìn đôi dép lê bằng vẻ không thể tin nổi, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cô bĩu môi nói: “Anh bảo em đi đôi dép lê xấu mù này á? Đánh chết em cũng không đi.”
Nói xong, để tỏ quyết tâm “đánh chết cũng không đi”, cô còn đưa mũi chân đá đôi dép lê về phía Trần Hiêu.
Trên mặt dép có gắn hình hoạt họa dễ thương, một chiếc bị cô đá cho úp ngược lại, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
“Hồi ở Tây Tạng, cái áo măng tô xấu như thế mà em cũng mặc còn gì?”, Trần Hiêu nhìn cô.
Chung Diệc Tâm nhớ ra, anh đang nói đến lúc ở trại căn cứ. Nhiệt độ ban đêm ở đó âm mười mấy hai mươi độ, bên ngoài trại đều là băng tuyết, đi vệ sinh hay đi gửi bưu thiếp đều phải mặc áo măng tô dày cộp mới chịu được.
Vừa nhắc đến đó cô đột nhiên lại nghĩ ra, Chung Diệc Thanh đã nhận được bưu thiếp từ lâu rồi, sao hai tấm cô gửi cho mình và Trần Hiêu, đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu?
Lúc đó, trong bưu cục nhỏ của trại căn cứ, cô đã hỏi người nhân viên rằng bao lâu thì số bưu thiếp sẽ đến nơi, đối phương trả lời rất mơ hồ, chỉ bảo mất vài tuần, có khi là vài tháng.
Nghĩ đến ám hiệu mình viết trên tấm bưu thiếp gửi Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm càng hối hận, đáng ra không nên gửi cho anh, dù sao thì anh cũng đã quên cô từ lâu rồi.
Cô ra vẻ thoải mái mà nghĩ, thôi, có khi trong lúc gửi đã bị thất lạc rồi, như vậy cũng tốt.
“Ở đấy không ai quen em, em mặc xấu một chút cũng chẳng sao cả, ở đây hở một tí là lên báo, nhờ phúc của ai đó, tuần này em lên hot search hai lần liền đấy, nói không chừng còn có phóng viên đang bám theo kia kìa.”
Càng nghĩ càng thấy bực dọc, cô chịu đựng cảm giác đau ở chân, tập tễnh đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, cô chợt nghe thấy tiếng nói ở phía sau, “Anh cõng em, có muốn không?”
Cô đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh. Bả vai anh rất rộng, tấm lưng rắn chắc, lúc cô ôm anh đã từng vuốt ve nhiều lần, nhưng chưa từng thử cảm giác khi dựa vào sẽ thế nào. Nghĩ vậy, cô cũng không làm dáng nữa, gót chân bị trầy đỏ lên rồi, mỗi một bước đi là cô lại cảm thấy mình như nàng tiên cá đang dần đau đớn hóa thân vì chàng hoàng tử.
Người đàn ông ngang ngược như Trần Hiêu, cho đến giờ vẫn chẳng có điểm gì giống chàng hoàng tử phong độ cả, mượn lưng của anh dùng tạm một chút, để anh cõng cô đi hết con phố này, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Anh nói đúng, anh rất hợp làm lính đánh thuê hoặc vệ sĩ.
Chung Diệc Tâm không đau lòng chút nào.
Cô dằn khóe miệng đang muốn nhếch lên lại, giả vờ nghiêm túc rồi cộc cằn nói: “Được thôi, đây là anh tự yêu cầu, không phải em ép buộc.”
Vẻ mặt lãnh đạm từ nãy đến giờ của Trần Hiêu rốt cuộc cũng có thể dịu lại, anh gượng gạo mỉm cười, trong mắt hiện lên đôi phần bất đắc dĩ, “Rồi rồi, là anh ép buộc em, được chưa?”
Nói xong, anh lấy lọ nước hoa đuổi muỗi từ trong túi nilon ra, xịt lên cánh tay Chung Diệc Tâm vài cái, sau đó anh ngồi xổm xuống, xịt lên cẳng chân lộ dưới gấu váy của cô, mùi tinh dầu nồng nặc khiến cô không nhịn được phải bịt mũi lại.
Thứ mùi này đã hoàn toàn át đi mùi nước hoa trên người cô, cũng may là sau khi xịt mùi dịu dần, thoang thoảng như mùi phấn rôm bôi lên người lúc còn bé, lại còn có tác dụng trị ngứa khá tốt. Chung Diệc Tâm mấp máy môi, muốn nói cảm ơn với Trần Hiêu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Người đàn ông vẫn ngồi xổm dưới đất, thấy cô không nhúc nhích, anh khẽ nhíu mày, “Lên đi chứ, chờ cái gì nữa?”
Chung Diệc Tâm mím môi, lần này cô không ương bướng nữa, ngoan ngoãn ngả người lên lưng anh.
Anh dễ dàng cõng cô lên, không tốn chút sức nào. Trong lòng cô thầm đắc ý, thế này là biết cô thon thả đến mức nào rồi đúng không?
Tấm lưng anh rất rộng, cô ngả đầu vào vai anh, mùi hương thoang thoảng trên áo vest của anh khiến cô bất giác hít hà mấy hơi.
Cô không để ý, vì động tác nhỏ này của cô mà khiến Trần Hiêu thoáng run lên. Để cho mình thoải mái hơn, cô ôm cổ anh, tay rảnh rỗi lại tóm caravat của anh vung vẩy.
“Đi đâu?”, anh hỏi.
Chung Diệc Tâm bâng quơ nói: “Đi dạo loanh quanh thôi.”
Trần Hiêu hừ một tiếng, đúng là không mất sức, khẩu khí cô mạnh hơn hẳn, dù sao không cần cô xuống đất thì thế nào cũng được.
Chung Diệc Tâm nói đi loanh quanh thì đúng là đi loanh quanh thật, cô tuyệt đối không khách sáo với anh, lúc chỉ đông, lúc chỉ tây. Đại tiểu thư cô ngả trên lưng anh, nghịch caravat của anh, lúc nói chuyện không biết là vô tình hay cố ý mà cứ ghé vào tai anh, có mấy lần cô suýt hôn lên tai anh rồi.
Rốt cuộc, vào một lần cô như có như không chạm vào tai anh, Trần Hiêu đột nhiên nghiêng đầu, môi hai người chạm vào nhau. Cô bị ham muốn chiếm hữu dâng lên trong mắt anh dọa cho hoảng hồn, sau lần đó, cô trở nên trật tự hơn rất nhiều.
Dưới sự “chỉ huy” lung tung của Chung Diệc Tâm, anh cõng cô rẽ vào một đoạn đường nhỏ.
Chỗ này gần với trường Trung học số , trên đường có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt, chủ yếu đều kinh doanh dựa vào đám học sinh. Người bán hàng trông có vẻ uể oải, chỉ đợi tụi học sinh kết thúc giờ tự học buổi tối, bán nốt đợt cuối cùng là có thể về nhà nghỉ ngơi.
Trường Trung học số , cũng là nơi Trần Hiêu từng học. Chính vì nơi này rất gần trường Tiểu học Minh Hoa, nên hôm đó anh mới đi ngang qua công viên kia.
Chung Diệc Tâm giật caravat của anh rồi dứt khoát nói: “Em đói, anh mua gì cho em ăn đi.”
Bữa nhẹ lúc tối, cô vốn chưa ăn no. Con đường này ngào ngạt mùi thức ăn, hương vị khắc sâu trong trí nhớ, có lẽ hiện giờ chẳng còn cái gì vừa rẻ vừa ngon như trước nữa, nhưng đã kén cá chọn canh quá lâu rồi, nên lúc này cô lại dễ dàng bị thứ mùi vị bình dị đó hấp dẫn.
Ở một khía cạnh nào đó, cô rất kén chọn đồ ăn thức uống. Ví dụ như, cô rất thích cà phê Geisha được sản xuất từ những trang trại ở Panama, sản lượng cực thấp, nhưng giá trị cực cao, mặc dù cô bị dị ứng với cà phê, nhưng cô vẫn có thể vui vẻ chủ động nếm thử loại cà phê này. Còn bây giờ, cô lại chỉ muốn uống một cốc chè đậu xanh giá ba tệ… Bên cạnh quầy hàng treo một cái bảng, chè đậu xanh, ba tệ một cốc.
“Em muốn ăn gì?”
Chung Diệc Tâm nhắm mắt cũng có thể đọc ra được, “Đậu phụ thối, gà viên chiên, khoai tây xào, thêm một cốc chè đậu xanh nữa…”
Cô không nói nữa.
Thật ra, món cô muốn ăn nhất là mì trộn tương nóng hổi, nhưng họ đã đi qua bao nhiêu ngõ rồi mà cô vẫn không tìm thấy con đường nhỏ kia, cho dù tìm được, có khi quán đó cũng đã không còn nữa.
Chung Diệc Tâm bỗng nhiên cảm thấy chán nản, mọi hành động của cô tối hôm nay hình như chẳng có ý nghĩa gì, ngay cả việc cô mang sẵn đơn ly hôn đi ném vào người anh, anh cũng chẳng bị ảnh hưởng.
Ngẫm ra cũng phải, nếu anh lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ rầm rầm rộ rộ đuổi theo cô, chắc chắn cô sẽ nghi anh bị sét đánh.
“Thôi, không ăn nữa, em muốn về.”, cô lại nằm rạp xuống lưng anh, uể oải đến mức không buồn liếc anh lấy một cái.
Để ý thấy thái độ của cô thay đổi, Trần Hiêu xốc cô lên, vừa đi vừa hỏi, “Sao lại không ăn nữa? Trước đây không phát hiện ra em lại dễ thay đổi thế.”
“Verdi có viết một bài nhạc kịch tên là “Phụ nữ hay thay đổi” đấy, nghe thử xem.”, Chung Diệc Tâm “chân thành” đề nghị, “Anh thích nghe hòa nhạc thế cơ mà.”
Trần Hiêu đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của cô, lần này, anh không phản bác lại mà khẽ nhếch khóe miệng, “Được, thế thì em gửi qua Wechat cho anh, để anh nghe thử xem.”
Chung Diệc Tâm đưa mắt nhìn anh với vẻ quái dị, môi giần giật. Anh phục tùng như vậy, đúng là hiếm thấy.
Lại nói, cảm giác ngả vào lưng anh thật sự rất thoải mái, nhiệt độ cơ thể anh dù cao nhưng cõng cô đi một lúc lâu nên cô cũng dần quen, anh đổ mồ hôi nhưng lại tuyệt đối không khó ngửi, thậm chí còn khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Cả quãng đường vừa rồi, nếu bắt cô mang giày cao gót đi bộ, nhất định sẽ như chân trần khiêu vũ trên thủy tinh. Thể lực của anh quá tốt, chỉ có nhịp thở là hơi thay đổi.
Hồi đó, cô nắm lấy vạt áo anh, lắc la lắc lư, lúc đi lúc chạy mới đuổi kịp anh.
Thì ra cảm giác được anh cõng lại thoải mái như vậy.
Chung Diệc Tâm mệt mỏi rã rời, bắt đầu buồn ngủ, cô cứ như vậy mà ngả vào vai Trần Hiêu. Một lúc sau, cô nhận ra mình đã được anh đặt vào trong xe. Anh ngồi bên cạnh cô, mà cô thì tìm kiếm vòng tay anh theo thói quen. Anh ôm trọn cả người cô vào lòng, khoảnh khắc này, thật sự là đã lâu rồi mới có lại được.
Về đến Cửu Khê Biệt Uyển.
Chung Diệc Tâm dụi mắt, định rời khỏi vòng tay anh để đi xuống, nhưng anh lại tóm được tay cô, đè cô vào ghế rồi hôn cô một cách mãnh liệt. Mọi cảm quan của cô đều bị hơi thở mạnh mẽ của anh xâm chiếm. Đó không phải là kiểu thân mật mà cô thích, vậy là lần đầu tiên, cô kháng cự anh.
So về thể lực, cô không phải là đối thủ của đàn ông, nhưng không có gì có thể khiến người đàn ông bình tĩnh lại nhanh hơn sự lạnh lùng và thái độ thiếu hợp tác.
Trần Hiêu vốn không phải người thích ép buộc, anh nhanh chóng buông cô ra, trong mắt hiện lên vẻ ủ rột.
Cô ngả trên vai anh lâu như vậy, lớp trang điểm cũng nhạt đi nhiều, ánh mắt ướt át, màu môi nhợt nhạt, trông như một con thú nhỏ đáng thương.
“Đừng giận nữa, được không?”, Trần Hiêu nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi thấp giọng dỗ dành cô, “Em cũng biết là hoa không phải do anh tặng mà. Về chuyện cô ta làm người đại diện, không phải do anh đề xuất, nhưng anh sẽ giải quyết chuyện này, tin anh đi.”
Chung Diệc Tâm không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Dường như Trần Hiêu bị nghiện tóc của cô, anh lại quấn lấy một lọn tóc của cô, giọng nói cất lên nghe hơi khàn khàn, “Chuyện ly hôn em đừng tùy tiện nhắc đến, những chuyện khác, em đùa thế nào cũng được, chỉ chuyện này thì không, hiểu chưa?”
Đùa? Chẳng trách suốt chặng đường anh không tỏ thái độ gì, thì ra anh chỉ coi là cô đang giận dỗi mà thôi.
Chung Diệc Tâm ngồi dậy, nghiêm túc hỏi anh, “Trần Hiêu, trả lời em một câu.”
“Em nói đi.”
“Em là ai?”, khi đó anh đã học cấp Ba, không phải là độ tuổi không nhớ được gì, anh đã từng nhìn thấy ảnh của cô hồi bé, hai người cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ ra hay sao?
Hay là, đoạn hồi ức cô quý trọng như châu báu, còn với anh thì căn bản là không đáng để nhắc tới?
Lúc ban đầu, cô cũng ôm thái độ thử nghiệm khi ở cùng anh. Khi đó, cô có thể không quan tâm đến sự lạnh nhạt của anh, có thể vui đùa trêu chọc anh, làm nũng chơi xỏ anh, nhưng con người vốn luôn được một đòi hai, lòng tham cứ ngày một lớn dần.
Cô cũng không biết tại sao mình lại để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.
Chung Diệc Tâm nhìn anh chằm chằm, hỏi lại một lần nữa, “Em là ai?”
Trong mắt Trần Hiêu đầy vẻ khó hiểu, anh có đáp án, nhưng nhạy bén như anh, đương nhiên biết đó không phải là đáp án cô muốn.
Anh bỗng phát hiện ra, cô đang rất nghiêm túc.
Nhưng chỉ một giây do dự đó thôi đã khiến Chung Diệc Tâm trở mặt, cô đẩy Trần Hiêu ra, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình rồi hờ hững nói: “Em vào đây, anh đừng có theo vào.”
Anh bình tĩnh nhìn cô, “Thế anh đi đâu?”
Rốt cuộc cô cũng nở nụ cười, nhưng là nụ cười đầy ranh ma, “Hôm cưới chính miệng anh nói là muốn ở riêng còn gì, anh thích đi đâu thì đi, nhà anh mở khách sạn cơ mà, còn sợ không có chỗ để đi sao?”
Nói xong, cô dứt khoát không nhìn anh nữa, mở cửa bước xuống, hiên ngang đi vào trên đôi giày cao gót.
Phía sau vang lên tiếng đóng cửa xe, anh bám sát theo. Lúc cô ấn vân tay mở cửa, anh cũng đưa tay phủ lên, bọc lấy bàn tay mềm mại của cô. Hệ thống khóa phát ra âm báo, cửa mở.
“Cho anh ở lại một đêm đi, được không?”
Cô cúi đầu, bất giác bị bóng đen dưới sàn thu hút ánh nhìn.
Anh đứng sau lưng cô, hai cái bóng gần như là chồng khít lên nhau. Anh cao hơn cô rất nhiều, để có được cái bóng trùng khớp như vậy, anh phải khom lưng, mới có thể tựa đầu vào vai cô. Thái độ khẩn cầu như vậy, bất ngờ là vừa khiêm tốn lại vừa nhún nhường.
Lòng bàn tay anh không quá thô ráp, chỉ có chỗ hổ khẩu là hơi sần sùi, động tác của anh nhẹ nhàng, như thể chỉ sợ dùng thêm chút lực nữa là cô sẽ bị thương vậy.
Giả, đều là giả.
Cô không bị vẻ dịu dàng bất thình lình của anh mê hoặc đâu.
Anh vùi mặt vào vai cô, than khẽ một tiếng, “Anh đang cai thuốc, khổ sở lắm, em giám sát anh có được không?”
Da đầu Chung Diệc Tâm run lên, sắp không chống đỡ nổi nữa, cô hất tay anh ra, cố gắng bình tĩnh nói: “Đêm nay anh ngủ sô pha!”