Lúc cả đoàn về tới khách sạn ở Shigatse, trời đã tối đen.
Chung Diệc Tâm không đếm nổi ngày hôm nay mình đã ngủ tổng cộng mấy tiếng đồng hồ, lúc bị đánh thức, cô mơ màng mở hai mắt, nhìn cảnh vật xung quanh mới nhớ ra là mình đang ở Tây Tạng.
Hành lý của mọi người đều để ở trong cốp xe. Chung Diệc Tâm rề rà đi xuống, lại chậm chạp tìm balo của mình trong đống hành lý sặc sỡ đủ sắc màu, đang định tiến đến thì có người bỗng hỏi cô.
“Uôi! Balo nặng thế này, có cần mang vào hộ không?”
Chung Diệc Tâm quay đầu lại, thấy gã mập hay nói chuyện với Hà Mĩ Giai đang dựa vào trước xe, ánh mắt của gã khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Cô không biết gã ta tên là gì, mọi người trong đoàn chỉ hay gọi gã là tên béo, cô ngồi cách gã một hàng ghế, cho đến giờ vẫn chưa nói một câu nào với gã cả.
“Cám ơn, không cần.”, Chung Diệc Tâm lạnh lùng từ chối, sau đó đi theo cả đoàn vào khách sạn.
Thân mình cô gầy yếu nhỏ bé, làn váy khẽ đong đưa trong gió đêm, cả chiếc balo to đùng nằm trên lưng cô khiến mọi người đều lo không biết cô có ngã sấp xuống hay không. Bước chân của cô không nhanh, nhưng rất ổn định, dáng đi cẩn thận nhưng vẫn rất kiên cường, tựa như một con hạc cao quý vậy.
“Béo à, ông thích kiểu đấy á? Tôi khuyên ông từ bỏ đi, con bé này trông không giống loại mà người bình thường có thể xơi được đâu.”, một tên vừa gầy vừa lùn nói với gã mập.
“Là sao?”
“Ông nhìn cái đồng hồ trên tay nó đi, từng này này!”, hắn giơ ba ngón tay với gã mập, “Có tiền đấy! Không phải là loại mà ông mở ví mời mấy bữa ăn khuya là chén được đâu!”
Tên mập cười mắng: “Ông đây chỉ nhìn thôi, ai bảo muốn xơi nó!”
Hắn cười một cách khả ố, còn chưa ngậm mồm thì một bóng dáng cao lớn đã lướt nhanh qua.
“Tránh ra.”
Gương mặt Trần Hiêu đầy vẻ lạnh lùng, vóc người cao lớn, trên người mặc chiếc áo gió đen, đôi mắt sâu hun hút, tạo cảm giác vô cùng áp lực.
Giọng điệu của anh không chút thiện ý, rõ ràng ẩn chứa sự mất kiên nhẫn, tên mập nghe xong mà trong lòng khó chịu.
Từ lúc ăn trưa Hà Mĩ Giai chủ động khen anh, gã đã nhìn anh không vừa mắt rồi. Chẳng phải chỉ gầy hơn, cao hơn gã một chút thôi hay sao, lại còn là đàn ông đã có vợ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Gã không nhịn được định đâm chọc anh vài câu, nhưng vừa chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo từ khóe mắt anh, cổ họng gã như mắc nghẹn, không nói nổi câu nào.
Chỉ bằng vài động tác, Trần Hiêu duỗi tay ra, lôi lấy cái balo của mình, đeo lên vai rồi rời đi, còn chẳng thèm liếc nhìn hai tên kia.
Vừa nãy thì mất mặt ở chỗ Chung Diệc Tâm, giờ lại bị người đàn ông kia nhồi nguyên một bụng tức, tên mập không có chỗ phát tiết, chỉ có thể thô lỗ nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
…
Mỗi một phòng được chia cho hai người ở. Lúc Chung Diệc Tâm vào đến sảnh thì tài xế đang cùng lễ tân chia phòng theo danh sách đoàn. Giản Dao đã nói trước là muốn ở cùng cô, vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã vui vẻ khoác tay cô, sau đó cùng đi lên tầng.
Khách sạn chỉ có bốn tầng, không có thang máy, phòng của họ ở tầng hai, chẳng mấy chốc đã lên đến nơi.
“Chỗ này đâu có giống khách sạn ba sao, nhìn như là khách sạn ma ám ấy, chẳng biết nước ấm có đủ dùng không nữa.”, Giản Dao cầm thẻ phòng mở cửa.
Phòng không lớn không nhỏ, có hai cái giường, một chiếc tivi gắn trên tường, nhà tắm ở góc trong cùng.
“Cũng sạch sẽ mà, ở tạm đi, dù sao cũng chỉ ở có một đêm.”, Chung Diệc Tâm biết hoàn cảnh ở đây, Tây Tạng không thể so với thành phố lớn, cả khu cũng chỉ có Lhasa và Shigatse là có bệnh viện lớn, ít ra khách sạn này vẫn còn sạch sẽ, cô cảm thấy không có gì đáng để phàn nàn cả.
Người ngoài nhìn vào thì nghĩ Chung Diệc Tâm là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều phải thật thượng đẳng, sao có thể biết mùi vị khổ cực. Nhưng chỉ có cô mới rõ, mấy năm theo Diêu San, có hôm bà ta đi chơi về muộn, quên luôn cả sự tồn tại của cô, đói bụng là chuyện bình thường. Sau này Diêu San thấy phiền nên đưa cô đến chỗ ông bà ngoại, cô mới kết thúc những ngày sống mà không biết còn có ngày mai hay không.
Bởi thế, Chung Diệc Tâm thường cảm thấy bản thân mình khá mâu thuẫn. Cô có thể tùy hứng mua một con siêu xe màu bạc, chỉ vì màu sắc của nó hợp với bộ quần áo trên người cô, nhưng cũng có thể cùng Triệu Cẩm Tranh chen chúc ở quán vỉa hè ăn một bát Malatang giá hơn mười tệ. Nếu cô xuyên vào cuốn truyện Nàng công chúa và hạt đậu, có lẽ cô sẽ bị đuổi đi vì giả làm công chúa, bởi cô căn bản không cảm thấy một hạt đậu có gì quan trọng cả.
Chung Diệc Tâm đi thẳng tới cạnh giường bên kia, tháo balo xuống, để dựa vào cạnh tường, sau đó lấy đủ đồ dùng để rửa mặt rồi vào nhà tắm. Cô không đóng cửa, Giản Dao cũng bước vào theo.
“Bạn chờ chút, mình rửa xong ngay đây.”, trên mặt Chung Diệc Tâm đầy bọt mịn, cô nhẹ nhàng xoa xoa những vùng quan trọng.
Giản Dao lắc đầu, ánh mắt dừng trên mấy chai lọ Chung Diệc Tâm đặt bên kệ. Cô ấy biết nhãn hiệu này, năm ngoái cô ấy gom toàn bộ tiền lương làm thêm mấy tháng hè, hạ quyết tâm đến cửa hàng phân phối của hãng này để mua một lọ essence.
Cô ấy thầm nghĩ trong lòng, nếu muốn mua cả bộ như thế này, phải tiết kiệm tiền làm thêm mấy kỳ nghỉ hè đây? Giản Dao nhìn chằm chằm cái gáy của người trước mặt, trong lòng đột nhiên đủ thứ cảm xúc ngổn ngang, lại thấy hơi khó chịu.
Cô nàng thu ánh mắt lại, cười cười với Chung Diệc Tâm, “Mình chưa cần dùng đâu, chỉ định hỏi bạn có muốn đi xuống dưới ăn tối hay không thôi, mình sắp đói chết rồi.”
“Đương nhiên, hay là bạn xuống trước đi, mình làm xong sẽ xuống tìm bạn.”, Chung Diệc Tâm rửa mặt xong thì bắt đầu dưỡng da, ở đây rất khô, tia tử ngoại lại mạnh, cô không muốn lúc về sẽ thành người châu Phi.
“Không quan trọng, mình chờ bạn.”, nói xong, Giản Dao không đi ngay, định nói gì đó lại thôi.
Chung Diệc Tâm hỏi: “Sao thế?”
Giản Dao nhìn cô với vẻ tò mò, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Bạn với người đàn ông đẹp trai kia quen nhau à?”
Chung Diệc Tâm hơi giật mình, cười hỏi lại: “Sao lại hỏi thế?”
“Không phải, tại mình vô tình thấy hai người nói chuyện ở trong xe, anh ấy còn đưa chocolate cho bạn, mình cũng chỉ đoán bừa thế thôi.”, Giản Dao giải thích.
Chung Diệc Tâm cúi đầu cười, không trả lời lại, cô dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đống đồ ở bồn rửa mặt, sau đó cùng Giản Dao đi xuống lầu.
Giản Dao không dám hỏi nữa.
Đi cùng một ngày, cô ấy chỉ cảm thấy cô gái họ Chung này có thái độ khá mơ hồ, cách ứng xử vừa lãnh đạm vừa lễ phép, lúc cởi mở cô sẽ cho người ta cảm giác như một làn gió xuân, nhưng mà là loại gió xuân không thể tiếp cận được.
Giản Dao thấy từng cử chỉ của cô đều vô cùng có khí chất, cũng mơ hồ đoán được gia thế của cô không tầm thường. Sáng nay ở trên xe, cô ấy chủ động làm quen với đối phương chỉ để tránh Hà Mĩ Giai, giờ nghĩ lại mới thấy bản thân mình quá hèn mọn, phải biết rằng, kiểu tiểu thư con nhà giàu như thế này không thiếu nhất là tùy tùng bên cạnh.
Có khi nào cô ấy cảm thấy mình đang nịnh nọt hay không?
Giản Dao đang suy nghĩ lan man, thì cả hai đã ra đến cửa khách sạn, vừa khéo gặp được Chu Na Na và bạn trai cô ấy, cả anh bạn sinh viên năm cuối tên Dương Gia Tề, họ cũng đều định đi ăn.
Chu Na Na vừa thấy Chung Diệc Tâm liền niềm nở rủ cô đi cùng. Lúc ở hồ Yamdrok, Giản Dao đã thấy hai người chụp ảnh với nhau, giờ lại thấy họ cười nói vui vẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút khác thường. Giản Dao âm thầm buông tay Chung Diệc Tâm ra, lẳng lặng đi phía sau.
Trong nhà hàng có không ít khách du lịch, mặt tiền của nhà hàng không lớn, ông chủ nói giọng Tứ Xuyên hồ hởi ra đón họ rồi tìm chỗ cho họ. Giản Dao phát hiện Trần Hiêu đang ngồi một mình một bàn thì hai mắt sáng lên.
“Ấy, bên kia có chỗ kìa.”
Trần Hiêu ngẩng đầu lên theo tiếng nói ấy, vừa khéo trông thấy Chung Diệc Tâm. Cô đang nhìn anh. Qua chuyện chocolate lúc chiều, anh cảm thấy Chung Diệc Tâm không hề nhìn anh, mà là nhìn bát mì nóng hôi hổi trước mặt anh thì có.
Họ ngồi vào bàn đó, Chung Diệc Tâm ngồi đối diện Trần Hiêu.
Chỗ ảnh lúc chiều Chu Na Na chụp vô tình lọt vào máy Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm vẫn chưa bảo cô ấy gửi lại cho. Thứ nhất, cô không muốn làm lớn chuyện này, thứ hai, cô nghĩ, dù sao cũng là gửi cho Trần Hiêu, cô đòi sau cũng được. Cả chặng đường, cô vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, giờ có cả một đống người thế này, ai lại đòi ảnh từ chỗ anh, thế nên đành phải dằn lòng, ăn cơm trước đã.
Đây là nhà hàng nhỏ, buổi tối chỉ phục vụ cơm rang, mì, và một loại sủi cảo. Chung Diệc Tâm chọn mì, đợi mãi bà chủ mới bưng đồ ăn lên.
Mọi người đều đói sôi bụng, chỗ thức ăn từ bữa trưa đã tiêu hóa hết sạch, đồ ăn vừa lên, ai nấy đều cầm đũa chiến đấu ngay lập tức.
Bát mì của Chung Diệc Tâm rõ ràng là giống với Trần Hiêu, nhưng cô lại cảm thấy rau trong bát anh nhiều hơn hẳn, kiềm chế lắm mới không đưa tay cướp rau của anh.
Là do ánh mắt cô quá rõ ràng hay sao? Vậy mà Trần Hiêu lại lẳng lặng kéo bát dịch về phía mình, còn nhìn cô bằng vẻ đầy cảnh giác.
Hừ, keo kiệt, chẳng qua là cho cô có ba tuýp gluco, một gói chocolate thôi mà, nhìn anh đau lòng chưa kìa.
Chung Diệc Tâm gắp một đũa lên ăn thử, nhạt như nước ốc. Cô luôn cảm thấy bát mì ở phía đối diện ngon hơn.
“Tiểu Dương, sao cậu không ăn?”, Chu Na Na tò mò hỏi Dương Gia Tề.
Cậu ta cũng đi du lịch một mình, từ lúc lên xe đã ngồi vào trong góc. Bề ngoài cậu ta khá thanh tú, diện mạo không tồi, rất có khí chất của tiểu thịt tươi, chỉ là có chút hướng nội. Hà Mĩ Giai rảnh quá rất thích trêu cậu ta, mà cậu ta cũng chẳng đáp, chỉ đỏ mặt thẹn thùng.
Chu Na Na nói vậy, mọi người mới phát hiện ra Dương Gia Tề không hề động đũa, bát cơm rang cậu ta gọi vẫn còn nguyên xi.
Bạn trai Chu Na Na khuyên cậu ta, “Mùi vị cũng tạm được mà, mau ăn đi, cậu không đói à?”
Dương Gia Tề cười cười vẻ mất tự nhiên, cậu ta nói: “Em… không đói lắm, không muốn ăn lắm.”
“Giờ cũng sắp chín giờ rồi mà cậu vẫn chưa đói? Trời ơi, đừng nói với tôi là cậu cũng muốn giảm béo đấy nhé.”, Chu Na Na che miệng cười khẽ.
Dương Gia Tề tỏ ra khá xấu hổ, ngón tay trên mặt bàn cứ xoắn xuýt vào nhau, trông đến tội nghiệp.
Chung Diệc Tâm nhìn phản ứng của cậu ta mà trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ, cô hỏi Dương Gia Tề: “Có phải cậu không biết dùng đũa không?”
Dương Gia Tề ngước mắt lên, ngượng ngùng gật đầu.
Mấy người ngồi cùng bàn đều tỏ vẻ “Thì ra là thế!”, chẳng ai nghĩ đến chuyện này cả.
“Cậu chờ một chút.”, Chung Diệc Tâm đứng dậy, đi ra chỗ cửa bếp hỏi mượn một cái thìa, sau đó quay về đưa cho Dương Gia Tề, “Ăn đi.”
Dương Gia Tề hơi sửng sốt, cậu ta xấu hổ nhìn Chung Diệc Tâm, nhưng lại không dám nhìn lâu, chỉ thấp giọng nói câu cám ơn rồi bắt đầu dùng thìa ăn cơm.
Chu Na Na không nhịn được phải nói: “Tiểu Chung, cô tỉ mỉ thật đấy, thế mà cũng nghĩ ra được.”
“Tôi chỉ đoán bừa thế thôi.”, Chung Diệc Tâm mỉm cười.
“Tôi đoán, sau này ai làm chồng cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”, Chu Na Na nói lời chân thành.
Chung Diệc Tâm suýt nữa thì sặc, cô rút giấy ăn lau miệng, liếc mắt nhìn Trần Hiêu đang cúi đầu ăn cơm. Hình như anh không hề nghe thấy, một chút phản ứng nhỏ cũng không có.
Bỗng nhiên Giản Dao chen vào, “Tiểu Chung có bạn trai rồi đấy, gửi tin nhắn cho cô ấy liên tục, hình như tên là Lương gì gì ấy.”
Trước giờ cô ấy nói chuyện đều nhỏ nhẹ, lúc này lại đột nhiên cao giọng lên, như thể cố ý cho ai đó nghe thấy vậy.
Chung Diệc Tâm hơi bực mình, rõ ràng ở trên xe cô đã nói đấy không phải là bạn trai cô rồi, huống hồ chỉ có ba tin nhắn, ở đâu ra mà liên tục nhắn tin?
“Tôi ăn xong rồi, lên trước đây.”, Trần Hiêu đặt đũa xuống, lúc đứng dậy, tiếng ghế mài xuống nền gạch nghe rát tai.
Vì gia giáo, cô không giỏi phát cáu với người khác, càng không có hứng thú giải thích tình trạng cá nhân với những người xa lạ, Chung Diệc Tâm đè cảm giác khó chịu lại, xin phép một tiếng rồi cũng rời đi.
Ở đây chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá cao, tối đến chỉ có mấy độ, lúc ra cô mặc áo mỏng, thế nên phải chạy vội vào trong khách sạn.
Trong dãy hành lang nhỏ hẹp, Trần Hiêu đi ngay phía trước cô, nhưng sải chân anh dài, nháy mắt đã đi đến cuối đường rồi.
Chung Diệc Tâm đột nhiên mở miệng gọi anh: “Trần Hiêu!”
Không ai trả lời.
Chung Diệc Tâm thả bước chạy lên bậc thang, thấy Trần Hiêu đang dựa vào cửa phòng, ánh mắt hờ hững, vẻ mặt âm u.
“Gửi ảnh lại cho tôi đi.”, cô đứng giữa hành lang, vẫn chưa đi đến trước mặt anh.
Trần Hiêu trả lời: “Ảnh gì cơ? Tôi không biết.”
Chung Diệc Tâm không ngờ anh lại giả ngu, cô rầu rĩ đi đến trước cửa phòng mình, đang định mở cửa thì mới nhớ ra là thẻ phòng đang ở chỗ Giản Dao.
Cô chuẩn bị xuống lầu tìm Giản Dao thì bỗng cảm thấy mũi âm ấm, hình như có một dòng chất lỏng chảy xuống, cô giơ tay lên sờ, đầu ngón tay dính mấy vết đỏ sẫm.
“Tít” một tiếng, cô nghe thấy tiếng báo mở cửa của khóa cảm ứng, Chung Diệc Tâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, vội vàng chạy đến phòng Trần Hiêu. Cũng may, trước khi anh đóng cửa, cô đã chặn kịp.
“Cô làm gì đấy?”, Trần Hiêu nhìn Chung Diệc Tâm đang lấy tay che cả mũi lẫn miệng bằng ánh mắt khó hiểu.
Giọng nói của cô không rõ lắm, hai mắt hơi ngấn lệ, “Tôi… chảy máu mũi!”
Ánh mắt Trần Hiêu tối lại, anh tóm cổ tay Chung Diệc Tâm rồi kéo xuống, đúng là chảy máu mũi thật.
Trông cô vô cùng đáng thương, đang định bịt mũi lại thì Trần Hiêu đã kéo cô vào phòng, “Bịt cái gì mà bịt, vào!”