Chương : Dằn vặt một đêm.
Muốn đánh Nam Cung Mặc đâu chỉ có Linh Thứu, Lãnh Mộ Hàn đã không đơn thuần là muốn đánh hắn, càng muốn trực tiếp diệt hắn, diệt Nam Cung gia tộc hắn, diệt Dập Nham quốc! Cũng diệt cả bí cảnh kia nữa!
Ôm eo Linh Thứu thật chặt, xem ra hắn còn phải cho tiểu nữ nhân của hắn một bài giảng, dạy nàng làm sao rời xa nam nhân ngoại trừ hắn.
Lãnh Mộ Hàn giận dữ cười. "Nếu ngươi đã có thành ý mời trẫm cùng hoàng hậu của trẫm, như vậy chúng ta một nhà bốn người liền cố hết sức đáp ứng đi quý phủ của ngươi làm khách."
Lần này Nam Cung Mặc choáng váng, Lãnh Mộ Hàn nhả ra vốn là chuyện tốt, chỉ là trong miệng hắn 'Chúng ta một nhà bốn người' để hắn suýt nữa thổ huyết...
Ai nói hắn là mời bọn họ? Hắn chỉ cần Linh Thứu được không? Hắn muốn chính là với nàng đơn độc ở chung được không? Hắn không cần mang một tên con ghẻ lớn như vậy! Còn thêm hai tiểu con ghẻ hắn nhìn liền đau lòng!
Linh Thứu trực tiếp không nhịn được phù một tiếng bật cười, bất quá bị ánh mắt Lãnh Mộ Hàn lành lạnh vừa nhìn, không thể làm gì khác hơn là lập tức thu cười lại, nàng là vô tội, thật sự...
Cái gì gọi là mời thần thì dễ đưa thần khó, Nam Cung Mặc cuối cùng cũng coi như là tràn đầy lĩnh hội, không thể không nói Lãnh Mộ Hàn chiêu này thật sự rất ác, nhưng mà đối phương đều ra chiêu, hắn nếu vào lúc này lùi bước chẳng phải là hợp ý Lãnh Mộ Hàn? Cũng ra vẻ mình sợ hãi? Đi thì đi, hắn cũng không sợ hắn ta? Ít nhất một năm này hắn có thể mỗi ngày nhìn thấy Linh Thứu, ngày sau còn dài, hắn liền không tin Lãnh Mộ Hàn có thể mặc kệ Tề Dự quốc, mỗi ngày nhìn chằm chằm Linh Thứu!
Lúc Mộ Dung Thích Dật đến trong cung cầu kiến Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn chính là đang giáo huấn tiểu nữ nhân của hắn, dạy nàng làm sao không thể lại trêu chọc đào hoa, nói cho nàng rõ nam nhân của nàng là cỡ nào cường tráng cỡ nào có thể ngăn chặn mọi thứ, không có như nàng tưởng tượng yếu ớt như vậy...
Cho tới bên trong tẩm cung âm thanh xin tha liên tục, mà ở ngoài tẩm cung, Mộ Dung Thích Dật lòng như lửa đốt.
Hắn đã nghe nói, Hoàng Thượng của bọn họ sáng sớm ngày mai liền muốn xuất phát, mang theo hoàng hậu với Thái tử, Công Chúa đi Nam Cung phủ, mà vừa đi liền muốn một năm, nếu mà không thể ở tại trước lúc bọn họ khởi hành nhìn thấy Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng hạ chỉ phế bỏ Gia Cát Lưu Sa, vậy chẳng phải là muốn đợi hơn một năm sau mới có cơ hội sao?
Mà để hắn đau đầu chính là, Hoàng Thượng với hoàng hậu của bọn họ từ buổi chiều liền tiến vào tẩm cung, hiện tại đã là đêm khuya còn chưa có đi ra, ân ái cũng nên nhớ tới lo lắng cùng cảm thụ của hắn được không? Hạnh phúc của hắn còn nắm ở trong tay bọn họ đấy!
Ngày mai, vốn nên trời vừa sáng đội ngũ liền khởi hành nhưng bởi vì Linh Thứu phải kéo dài đến trưa, mà Mộ Dung Thích Dật cũng là đợi ròng rã một buổi tối, lại đợi ròng rã tới giữa trưa, rốt cục đợi được Lãnh Mộ Hàn ôm Linh Thứu từ trong tẩm cung đi ra.
"Hoàng Thượng!" Mộ Dung Thích Dật vội bước lên trước, một đêm không ngủ để hốc mắt của hắn đen không ít, bất quá dưới cái nhìn của hắn, chỉ cần gặp được Lãnh Mộ Hàn là tốt rồi, tuy rằng bọn họ bây giờ là quan hệ quân thần, nhưng tình cảm huynh đệ của bọn họ nhiều năm cũng là không thể xóa đi, còn nữa Lãnh Mộ Hàn chỉ đối với Linh Thứu có tình, về Gia Cát Lưu Sa không có lý do gì nhất định phải chiếm lấy không tha.
Không sai, hắn còn chưa kịp mở miệng, Nam Cung Mặc liền khí thế hùng hổ nhanh chân vào, Lãnh Mộ Hàn này quả thực chính là tên khốn nạn, là cầm thú, nham hiểm gian trá, đê tiện vô liêm sỉ, hắn rõ ràng là đang cố ý kϊƈɦ thích chính mình, Nam Cung Mặc hít một hơi thật sâu, lạnh lùng chế giễu nói. "Còn tưởng rằng ngươi là muốn trong giấc mộng khởi hành đi Dập Nham đây."
"Thật ầm ĩ..." Linh Thứu mơ mơ màng màng tựa ở trong lồng ngực Lãnh Mộ Hàn bất mãn mà kêu lên một câu, dằn vặt một đêm nàng hiện tại liền khí lực mở mắt cũng không có, khắp toàn thân càng là mệt mỏi cực kỳ, nàng hiện tại ngoại trừ muốn ngủ vẫn là muốn ngủ a...
Linh Thứu trong mơ màng một câu là đủ để Nam Cung Mặc biệt khuất im miệng, nhưng mà hắn còn không biết, chút uất ức ấy ở trong một năm sau này không đáng kể chút nào...
Nhìn Linh Thứu nói ầm ĩ xong chui về trong lồng ngực của hắn, Lãnh Mộ Hàn tâm tình thật tốt, cưng chiều mà nhìn Linh Thứu ngủ say cười cười, cúi đầu ở trêи trán của nàng hôn nhẹ một cái, trước tiên hướng về cửa cung đi đến, mấy người Sơ Vân cũng ôm Tiểu Thái Tử, Tiểu Công Chúa theo sát phía sau.
Mộ Dung Thích Dật cũng đi theo, lại muốn mở miệng. "Hoàng Thượng..."
"Chuyện Hậu cung là Hoàng hậu làm chủ." Lãnh Mộ Hàn mặt mày chưa động, hắn biết là tại sao Mộ Dung Thích Dật tìm hắn, bất quá đáng tiếc muốn cho y thất vọng rồi, bởi vì hắn cũng rất muốn nhìn xem biểu tình của Mộ Dung Thích Dật yêu mà không được, nhìn thấy nhưng ăn không được a.
"Cái kia Hoàng..." Mộ Dung Thích Dật rõ ràng ngẩn người, sau đó nhìn về phía Linh Thứu trong lồng ngực của Lãnh Mộ Hàn, nhưng chữ 'Hậu' này còn chưa nói ra liền bị Lãnh Mộ Hàn một cái mắt lạnh nhìn sang. "Hoàng hậu đang nghỉ ngơi, không nghe hoàng hậu nói ầm ĩ sao? Tất cả chờ trở về lại bàn."
'Chờ trở về lại bàn' ? Mộ Dung Thích Dật khóe miệng vừa kéo, cũng rốt cục nhìn ra bọn họ chính là cố ý không muốn để cho hắn toại nguyện đây mà, chỉ là hắn không hiểu a, hắn đến cùng là đã làm sai điều gì? Hắn nơi nào đắc tội hai vị đại phật này? Tại sao hắn cưới tức phụ liền khó khăn như vậy? =_= vậy bây giờ tức phụ của hắn là muốn làm sao đây...
"Nhưng mà Hoàng..." Mộ Dung Thích Dật không buông tha lại muốn nói cái gì, nhưng Lãnh Mộ Hàn căn bản không cho hắn cơ hội. "Tề Dự quốc liền giao cho các ngươi." Nói xong, Lãnh Mộ Hàn hầu như không chờ Mộ Dung Thích Dật lại mở miệng, liền cẩn thận mà ôm Linh Thứu lên xe ngựa, độc lưu lại một mình tích tụ Mộ Dung Thích Dật, nghênh ngang rời đi.
Mộ Dung Thích Dật nhìn đoàn xe nhấc lên tro bụi, xoa xoa mi tâm, một năm... Một năm a...