Được các sư huynh khuyên nhủ, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng phấn chấn đôi chút, không còn chìm đắm trong cảm xúc tự chán ghét bản thân.
Nhưng nàng vẫn không chịu đi, nhất quyết muốn ở bên sư phụ.
Các sư huynh sư đệ hết cách với nàng, trong thôn Đại Nguyệt còn rất nhiều chuyện đang chờ bọn họ giải quyết.
Tuy tồn vong của nước Nam Nguyệt không liên quan trực tiếp đến bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là nước nhà của Nam Nguyệt vương, mà Nam Nguyệt vương là người trong lòng của Huyền Cơ Tử.
Dù là để sư phụ được yên nghỉ dưới suối vàng, bọn họ cũng phải giúp Nam Nguyệt vương dọn dẹp mớ hỗn độn này, trả lại hòa bình cho nước Nam Nguyệt.
Phương Vô Tửu bảo Sở Kiếm ở lại chăm sóc Hề Hề, tránh để nàng nghĩ không thông làm chuyện ngu ngốc, còn y dẫn các sư đệ khác trở về thôn.
Sở Kiếm tận tâm ở bên cạnh sư tỷ, một bước cũng không rời.
Mãi đến khi sư tỷ đột nhiên lên tiếng.
“Ta hơi khát.”
Lúc này Sở Kiếm mới chuẩn bị tạm thời rời đi.
Trước khi đi, y không quên nói với sư tỷ “Đệ đi lấy nước cho tỷ, sẽ về nhanh thôi, tỷ tuyệt đối không được chạy lung tung đó.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Sau khi Sở Kiếm đi, Tiêu Hề Hề lại đưa mắt nhìn tấm bia mộ trước mặt.
Nàng nhỏ giọng nỉ non.
“Sư phụ, con nhất định sẽ trả thù cho người.”
Hiện giờ trong thôn có rất nhiều người bị thương, thuốc men lại thiếu trầm trọng, may là Phương Vô Tửu có y thuật cao siêu, dù không có thuốc thì cũng có những cách khác để trị thương cho người dân.
Trong ba ngày này, y vô cùng bận rộn, lúc nào cũng đang chữa trị thương tích cho mọi người.
Mãi đến hôm nay mới rảnh được một chút.
Y đã chữa trị cho những bệnh nhân bị thương nặng cần được điều trị, những bệnh nhân bị thương nhẹ còn lại không có vấn đề gì lớn.
Phương Vô Tửu dành ra chút thời gian, mở hộp đồng mà sư phụ để lại cho y.
Bên trong hộp có một phong thư, một cây sáo trùng và hai lọ nhỏ.Phương Vô Tửu không động tới ba thứ đó, mà cầm thư lên trước.
Tháo phong bì, mở tờ giấy viết thư ra, là nét chữ quen thuộc của Huyền Cơ Tử.
Đồ đệ Vô Tửu.
Khi con đọc được lá thư này thì ta đã không còn nữa.
Con người rồi cũng phải chết, chẳng qua đi sớm hay muộn mà thôi.
Ta sớm đoán được sẽ có ngày này, cũng không có tiếc nuối gì.
Hi vọng các con có thể nghĩ thoáng một chút, đừng chìm trong đau thương và thù hận.
Đặc biệt là Hề Hề, con bé trông thì nhàn nhã tự do, không quan tâm điều gì, nhưng thực tế con bé rất coi trọng tình thân.
Ta lo sau khi ta chết, con bé sẽ suy nghĩ bế tắc, mong sư huynh sư đệ các con quan tâm con bé nhiều hơn, đừng để con bé tìm Không Thiền trả thù.
Không Thiền là người hẹp hòi xảo trá, tính toán chi li, từ nhỏ gã vì một vài chuyện nhỏ nhặt sinh lòng oán hận ta và sư phụ.
Năm đó ta còn trẻ, không muốn dính líu gì đến gã, ta làm ngơ mấy tâm tư nhỏ nhặt đó của gã, khiến tính khí gã ngày càng trở nên cực đoan.
Lúc ta nhận ra điểm khác thường của gã thì đã quá muộn, khi đó bản tính của gã đã bộc phát.
Gã nhân lúc sư phụ luyện công đánh lén ông ấy, khiến sư phụ tẩu hỏa nhập ma, bị thương nặng.
Nếu ta không xuất hiện kịp thời, sư phụ đã chết thảm dưới tay gã.
Vốn ta muốn thanh lý môn hộ, nhưng gã đã trốn khỏi Huyền Môn trước.
Từ đó về sau, ta không còn gặp lại gã.
Cứ tưởng đời này ta và gã không bao giờ gặp lại nhau, nhưng không ngờ, ta lại gặp gã ở Nam Nguyệt.
Giây phút nhìn thấy gã thì ta đã biết, gã cố ý chọn thời điểm này đến tìm ta.
Gã biết lúc này là lúc ta yếu nhất, giống như sư phụ đang luyện công năm đó, cần phải im lặng tập trung, không thể bị người khác làm phiền.
Vì thế gã dùng lại thủ đoạn cũ, ra tay đánh lén như năm đó.
Sức lực ta không đủ, bại dưới tay gã.
Gã nhân cơ hội này hút hết nội lực của ta.
Công lực của Không Thiền tăng lên rất nhiều.
Gã không còn là Không Thiền của ngày trước, Hề Hề không còn là đối thủ của gã.
Nếu hai người đối đầu, Hề Hề nhất định sẽ chịu thiệt.
Các con phải để mắt đến con bé, nhớ kỹ!
……
Phương Vô Tửu đọc đến dây thì tim đập thình thịch.
Y nghĩ đến phản ứng của Hề Hề trong khoảng thời gian này, trong lòng có một dự cảm rất không tốt.
Y lập tức đặt thư xuống, bước nhanh ra phía sau núi.
Nhưng trên đường đi, y bắt gặp tiểu sư đệ Sở Kiếm.
Phương Vô Tửu nhìn thấy tiểu sư đệ, tức thì lòng chùng xuống đáy.
“Sao đệ lại ở đây? Không phải bảo đệ ở bên Hề Hề sao?”
Vì quá nóng lòng nên giọng điệu Phương Vô Tửu hơi gay gắt, khiến Sở Kiếm giật mình.
Sở Kiếm lắp bắp nói “Đệ … đệ về lấy nước, sư tỷ nói tỷ ấy khát.”
Phương Vô Tửu giơ tay tát mạnh vào sau đầu y, quát mắng.
“Sao đệ hồ đồ như vậy? Nếu muội ấy khát thì đưa muội ấy về uống nước nghỉ ngơi, sao lại để muội ấy ở đó một mình? Lỡ muội ấy bỏ chạy thì sao?”
Sở Kiếm che sau đầu, ấm ức nói “Đệ đã dặn tỷ ấy không được chạy lung tung, tỷ ấy cũng đã hứa với đệ, chắc là sẽ không chạy đâu.”
Phương Vô Tửu không biết phải nói gì với y mới được, dứt khoát không nói nữa, dùng khinh công bay về phía sau núi.
Y luôn cầu nguyện trong lòng, hi vọng Hề Hề vẫn quỳ ở đó, không đi đâu cả.
Nhưng khi y vội vàng chạy đến chỗ bia mộ, hi vọng của y bị dập tắt.
Trước bia mộ chẳng có ai cả.
Hề Hề quỳ ở đó đã biến mất.
Sau đó Sở Kiếm cũng vội vàng chạy tới.
Thấy vậy, Sở Kiếm lập tức mở to mắt, hét lên.
“Sư tỷ đâu? Vừa rồi không phải tỷ ấy còn ở đây sao? Tỷ ấy đi đâu rồi?”
Phương Vô Tửu nghiêm giọng nói “Chắc muội ấy đi tìm Không Thiền trả thù rồi.”
Sở Kiếm “Sao tỷ ấy biết Không Thiền ở đâu?”
Phương Vô Tửu “Muội ấy có thể bói ra được.”
Để tìm tung tích của ai đó thì cần biết sinh thần bát tự của người đó. Sở Kiếm đang định nói sư tỷ không biết sinh thần bát tự của Không Thiền, nhưng y nghĩ lại, sư tỷ khác với bọn họ, tỷ ấy có thiên nhãn, có lẽ có vài cách mà người khác chưa biết để tìm được Không Thiền.
Thực tế, Sở Kiếm nghĩ cũng khá đúng, Tiêu Hề Hề quả thật có cách tìm ra tung tích của Không Thiền.
Trong tay nàng cầm một lọn tóc trắng—
Nàng cắt một lọn tóc của sư phụ, vốn muốn giữ nó làm kỷ niệm.
Giờ đây nó trở thành công cụ quan trọng để Tiêu Hề Hề bói toán.
Huyền Cơ Tử và Không Thiền từng là sư huynh đệ, sau này Huyền Cơ Tử bị Không Thiền giết hại, ân oán hận thù giữa hai người đan xen, khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên phức tạp, nhân quả cũng vô cùng sâu xa.
Tiêu Hề Hề có thể lợi dụng điểm này, thông qua di vật của Huyền Cơ Tử bói ra vị trí hiện tại của Không Thiền.
Tuy kết quả khi dùng cách này có thể không chính xác.
Nhưng không sao, thử thêm vài lần là được.
Sau khi Tiêu Hề Hề rời thôn Đại Nguyệt, nàng đi theo hướng bói được trước đó, trên đường đi, nàng lại bói thêm mấy lần, nhưng kết quả có hơi không nhất quán, làm nàng rẽ khá nhiều lần, suýt thì lạc đường trong khu rừng rậm rạp.
May là nàng số đỏ, cuối cùng cũng tìm được vị trí của Không Thiền.