Hắn nhất thời nhanh miệng đã nói sai rồi!Bản thân huyện lệnh cũng không biết gì, chỉ đành sai người gọi Trương bổ khoái tới.
Trương bổ khoái là người gốc huyện Linh Đài, nhậm chức nhiều năm, biết nhiều về huyện Linh Đài hơn huyện lệnh.
Biết Thượng Khuê và Phương Vô Tửu muốn hỏi về người Tây Vực, Trương bổ khoái lập tức nói.
“Con rể Uất gia là người Tây Vực, nhưng chuyện đó đã hơn hai mươi năm rồi, người con rể đó cũng đã biến mất, không biết còn sống hay đã chết.”
Phương Vô Tửu nhạy bén nắm bắt tin tức mấu chốt, hỏi.
“Uất gia có con rể?”
Trương bổ khoái không dám giấu diếm, lập tức kể lại mọi chuyện về Uất gia.
Sau khi nghe kể, Phương Vô Tửu chắp nối lại toàn bộ câu chuyện trong đầu.
Nếu y đoán đúng, Uất Cửu bây giờ hẳn đã đổi phe. Tiếp theo, Uất Cửu và Hề Hề sẽ đi tìm môn chủ Thiên Môn, Uất Cửu muốn trả thù, còn Hề Hề muốn trừ tai hoạ về sau.
Hai người này đã hạ quyết tâm làm chuyện này!
Nhưng môn chủ Thiên Môn là người mà bọn họ có thể đối phó được sao?
Thiên môn có thể ẩn náu nhiều năm như vậy trong Đại Thịnh, còn phát triển thành quái vật khổng lồ như ngày nay cũng đủ cho thấy thủ đoạn của môn chủ Thiên Môn lợi hại đến mức nào.
Nếu Hề Hề và Uất Cửu chọi cứng với lão, rõ ràng lão là người có phần thắng cao hơn.
Nói cách khác, dù Uất Cửu và Hề Hề có may mắn thành công thì Thiên Môn vẫn còn rất nhiều người, hai người bọn họ giết môn chủ của người ta, có thể an toàn rút lui được không?
Sợ là người ta sẽ vồ lấy bọn họ ăn tươi nuốt sống!
Phương Vô Tửu lập tức viết một phong thư đưa cho Thượng Khuê.
“Ngài sai người đưa thư này về Thịnh Kinh, giao tới tay Hoàng thượng, nhất định phải nhanh!”
Thượng Khuê “Được.”
Phương Vô Tửu “Phái một đội người tìm tất cả người Tây Vực trong thành, điều tra thân phận của bọn họ.”Thượng Khuê lập tức phái người xử lý hai việc này.
Mật thư nhanh hóng được Ngọc Lân vệ đưa về Thịnh Kinh.
Trong hoàng cung.
Lạc Thanh Hàn đã liên tục mất ngủ gần mười ngày.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ thấy Hề Hề đang trốn ở một góc nào đó dần mất đi sự sống.
Hắn không dám nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không dám nhìn cảnh tượng đó.
Hắn chỉ đành mở mắt, khó khăn chờ đến trời sáng.
Qua một thời gian, cuối cùng thân thể hắn cũng không chịu nổi.
Hoàng đế ngã bệnh, các thái y trong triều vắt óc giúp hắn điều dưỡng thân thể.
Nhưng dù có uống bao nhiêu thuốc, tình trạng thân thể của Hoàng đế cũng không cải thiện.
Thái y lệnh nói chuyện riêng với Thường công công.
“Bệ hạ mắc tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược trị.”
Thường công công biết tâm bệnh của Hoàng đế là Quý phi.
Bây giờ Quý phi không rõ tung tích, không rõ sống chết, Hoàng đế lo lắng đến mức không thiết ăn uống.
Thường công công tiễn Thái y lệnh đi, rồi trở về tẩm điện.
Hắn nhìn tiểu cung nữ lúng túng bưng bát thuốc quỳ trên đất, còn Hoàng đế ngồi bên bàn, trong tay cầm tấu chương được Nội các gửi tới, không hề nhìn tiểu cung nữ bên cạnh.
Thấy Thường công công đi vào, tiểu cung nữ vội vàng nhìn hắn cầu cứu.
Thường công công thấy vậy liền biết Hoàng đế lại không muốn uống thuốc, tiểu cung nữ không dám khuyên, cũng không dám đi, chỉ có thể quỳ ở bên cạnh bất lực chờ đợi.
Thường công công thận trọng nhắc nhở “Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Dù Thái y lệnh nói Hoàng đế mắc tâm bệnh, nhưng thuốc vẫn phải uống, nếu không thân thể sẽ suy sụp nhanh hơn.
Lạc Thanh Hàn không ngẩng đầu, trả lời.
“Để đó đi.”
Thường công công muốn nói thuốc nên uống lúc còn nóng, nhưng hắn hiểu rõ tính tình của Hoàng đế, có vài lời chỉ nên nói một lần, nói nhiều Hoàng đế sẽ thấy phiền, đặc biệt là thời gian gần đây Hoàng đế tâm trạng không tốt, tính khí lại càng khó lường.
Cuối cùng, Thường công công chỉ có thể bảo tiểu cung nữ đặt bát thuốc xuống.
Tiểu cung nữ như được đại xá, đặt thuốc lên bàn nhỏ bên cạnh rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Nàng thật sự sợ vị Hoàng đế này.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian Quý phi rời đi, tính cách của Hoàng đế ngày càng lạnh lùng nghiêm khắc, bình thường trừ khi cần thiết, hầu như không nói lời nào, người xung quanh chỉ cần mắc phải một sai lầm nhỏ nhất, Hoàng đế cũng sẽ không thương tiếc xử phạt.
Tất cả người hầu bên cạnh Hoàng đế đều run rẩy sợ hãi, sợ làm sai khiến Hoàng đế không vui.
Rõ ràng Hoàng đế trước đây không phải thế này.
Dù trước đây Hoàng đế tình tính quái dị, nhưng cũng không truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt.
Tuyệt đối không khó lường như bây giờ.
Trong lòng mọi người đều biết, những chuyện này đều là do Quý phi rời đi.
Thường công công bất lực nhìn thuốc nguội dần, nhưng Hoàng đế lại không muốn uống thuốc, liên tục đọc hết tấu chương này đến tấu chương khác, như thể không bao giờ thấy mệt mỏi.
Trời đã gần tối.
Thường công công không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, nô tài đi hâm nóng thuốc cho ngài.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp “Ừm.”
Thường công công lập tức sai người mang bát thuốc đi.
Một lúc sau, một bát thuốc nóng hổi lại được bưng lên.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn vẫn không nhìn bát thuốc lấy một lần.
Hắn đắm chìm trong công việc, muốn dựa vào công việc bận rộn phân tán chú ý, để bản thân khỏi mất đi lý trí vì lo lắng an toàn cho Hề Hề.
Thường công công can đảm khuyên.
“Bệ hạ, bệnh của ngài vẫn chưa khỏi, thái y dặn ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn, như vậy bệnh có thể khỏi nhanh hơn.”
Lạc Thanh Hàn không ngẩng đầu nói “Thân thể của trẫm, trẫm tự biết rõ, trẫm không sao.”
Thường công công “Bệ hạ, nếu Quý phi nương nương ở đây, nhất định sẽ không muốn thấy ngài hành hạ bản thân như thế này.”
Động tác phê tấu chương của Lạc Thanh Hàn dừng lại.
Vết mực trên đầu bút rơi xuống một chấm đen trên tấu chương.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú có hơi nhợt nhạt.
Vì mất ngủ liên tục, hắn trông hốc hác tiều tụy hơn trước.
Thường công công biết Quý phi là điểm yếu của Hoàng đế, người khác không thể động tới, nhưng trong tình cảnh này, cũng chỉ khi nhắc tới Quý phi mới có thể khiến Hoàng đế chú ý, nếu không dù người khác nói gì, Hoàng đế cũng sẽ thờ ơ.
Dưới cái nhìn im lặng của Hoàng đế, Thường công công cảm thấy vô cùng áp lực, khó khăn nói tiếp.
“Nô tài biết ngài rất lo cho an nguy của Quý phi nương nương, cũng chính vì vậy, ngài càng phải bảo trọng thân thể, nếu ngài ngã bệnh, làm sao đi tìm Quý phi nương nương?”
Môi mỏng của Lạc Thanh Hàn khẽ mấp máy “Nàng còn có thể về không?”
Thường công công vội nói “Đương nhiên sẽ về, Quý phi nương nương rất xem trọng ngài, vì cứu ngài, Quý phi nương nương thậm chí không tiếc mạng mình …..”
Lời nói tới đây chợt ngừng lại.
Hắn nhất thời nhanh miệng đã nói sai rồi!