Thực tế chứng minh không phải ai cũng có thể chống đỡ được chuyện liên hoàn thuyền này.
Hôm sau, tin đồn Anh vương và Nhị hoàng tử xung đột vì Tạ Sơ Tuyết đã lan truyền khắp Thịnh Kinh, thậm chí còn đến tai Hoàng đế.
Tảo triều kết thúc, bá quan lui ra ngoài, chỉ còn Anh vương và Nhị hoàng tử.
Hoàng đế nhìn hai người con trai đứng trước mặt, tức giận ném tấu chương trong tay xuống.
"Các ngươi giỏi lắm, trẫm tốn bao công sức nuôi nấng các ngươi, còn cố tình giao Công bộ và Lễ bộ cho các ngươi. Các ngươi thì hay rồi, chẳng những không chăm chỉ làm việc, lại vì tranh giành nữ nhân mà ra tay đánh nhau, chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết, các ngươi muốn làm trẫm mất hết mặt mũi sao?!"
Hai người nhanh chóng quỳ xuống.
Lạc Dạ Thần "Nhi thần sai rồi, sau này nhi thần không dám nữa."
Lạc Vân Hiên "Đều là lỗi của nhi thần, phụ hoàng muốn phạt nhi thần thế nào, nhi thần đều chấp nhận, chỉ mong phụ hoàng đừng tức giận hại đến sức khỏe."
Lạc Dạ Thần không chịu thua kém, nhanh chóng bổ sung "Sức khỏe của phụ hoàng là quan trọng nhất!"
Hoàng đế tức giận bật cười "Bây giờ các ngươi biết nói lời này rồi à, lúc ghen tuông đánh nhau bên ngoài có từng nghĩ trẫm sẽ tức giận hại sức khỏe không? Trẫm anh minh một đời sao lại sinh ra hai kẻ khốn kiếp không có chí tiến thủ như các ngươi chứ!"
Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên không dám cãi lại, chỉ đành cúi đầu chịu đựng.
Hoàng đế rất tức giận, chỉ vào hai người con trai của mình mắng mỏ nặng lời.
Mãi đến khi cổ họng khô đi, mới dừng lại.
Cam Phúc lập tức dâng một tách trà ấm.
Hoàng đế uống hai hớp trà, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều, cơn giận cũng tiêu tan một chút.
Ông đặt tách trà xuống, cau mày hỏi "Trẫm không biết quan hệ giữa ba người các ngươi thế nào, trẫm chỉ muốn các ngươi nói một câu, các ngươi thật sự phải cưới Tạ Sơ Tuyết cho bằng được?"
Lạc Dạ Thần nặng nề khấu đầu "Tối qua sau khi trở về, nhi thần đã rút được bài học xương máu, cảm thấy nhi thần và Tạ cô nương không hợp nhau, nhi thần quyết định từ bỏ Tạ cô nương, tác thành cho Nhị hoàng đệ!"
Hoàng đế không ngờ y lại có phản ứng như vậy, không khỏi sửng sốt.
Kế đó, Lạc Vân Hiên cũng nói "Hôm qua Đại hoàng huynh nổi giận vì Tạ cô nương, nhi thần cảm thấy rất áy náy, chuyện này quả thật là do nhi thần cư xử không đúng mực, có lỗi với Đại hoàng huynh. Phàm là mọi chuyện đều có trước sau, nếu Đại hoàng huynh thích Tạ cô nương trước, vậy Tạ cô nương nên thuộc về Đại hoàng huynh, nhi thần bằng lòng tác thành cho hai người!"
Lạc Dạ Thần lập tức phủ nhận "Không, ta không còn hứng thú với Tạ cô nương nữa, Nhị hoàng đệ có thể yên tâm sống đến bạc đầu với cô ta, không cần vì ta mà chịu đựng nỗi đau chia cách."
Lạc Vân Hiên nhượng bộ nói "Đại hoàng huynh đừng như vậy, dù đệ và Tạ cô nương có chút giao tình, nhưng chỉ giới hạn ở mức tình bạn đơn thuần, thật sự không có tình cảm nam nữ."
Lạc Dạ Thần "Giữa nam nữ làm gì có quan hệ tình bạn đơn thuần?
Y dừng một chút, bổ sung một câu "Trừ khi là người xấu xí."
Lạc Vân Hiên "......"
Lạc Vân Hiện nghiến răng nói "Đệ cảm thấy mình rất xấu, Tạ cô nương nhất định không quan tâm đến đệ như quan tâm đến huynh."
Lạc Dạ Thần "Nhị hoàng đệ quá khiêm tốn rồi, với phong thái tao nhã này của Nhị hoàng đệ, rất nhiều quý nữ trong kinh đều phải lòng, sao Nhị hoàng đệ có thể xem thường bản thân như vậy? Ta nghĩ Tạ cô nương nhất định thích Nhị hoàng đệ hơn."
Lạc Vân Hiên "Đệ chỉ là gối thêu hoa có vẻ ngoài mà thôi, sao có thể sánh với Đại hoàng huynh còn trẻ tuổi đã được sắc phong Anh vương? Tài hoa và năng lực của huynh vượt xa đệ, Tạ cô nương chắc chắn ngưỡng mộ huynh hơn."
Lạc Dạ Thần "Không không không, Nhị hoàng đệ hợp với Tạ cô nương hơn."
Lạc Vân Hiên "Không không không, huynh mới là chân mệnh thiên tử của Tạ cô nương!"
......
Hoàng đế "......"
Hoàng đế cảm thấy não mình không đủ dùng.
Rõ ràng hôm qua hai người này còn tranh giành Tạ Sơ Tuyết, tại sao chỉ trong một đêm đột nhiên thay đổi rồi?
Nhìn cách hai người này nhường nhau, đúng là huynh đệ kính trọng, hòa thuận với nhau.
Hoàng đế vốn tưởng hai người đang diễn, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, bọn họ nói toàn xuất phát từ tình cảm chân thật, vì không cưới Tạ Sơ Tuyết, thậm chí còn chê bai bản thân, tâng bốc đối phương.
Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra.
Hoàng đế nhìn cảnh này, tức giận trong lòng nhất thời biến mất, thay vào đó là tò mò.
"Hai con không muốn cưới Tạ Sơ Tuyết nữa sao?"
Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên đồng thời nói ra ý nghĩ của mình.
"Phải!"
Nói xong hai người nhìn nhau.
Lạc Dạ Thần cũng bối rối, không hiểu tại sao Lạc Vân Hiên đột nhiên thay đổi quyết định.
Lý do khiến Lạc Vân Hiên thay đổi quyết định là lá bùa bình an.
Khi thấy Lạc Dạ Thần lấy ra lá bùa bình an, y biết mình và Lạc Dạ Thần đã bị Tạ Sơ Tuyết lừa.
Y không biết mục đích của Tạ Sơ Tuyết là gì, dù sao y cũng không thể cưới một nữ nhân có ý đồ xấu.
Hoàng đế "Các con chắc chắn?"
Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên lại đồng thời trả lời.
"Chắc chắn!"
Hoàng đế rất tò mò, không khỏi hỏi "Hai con vì sao đột nhiên không muốn cưới Tạ Sơ Tuyết nữa vậy? Lẽ nào nàng ta đã làm chuyện gì mà hai con cảm thấy không chấp nhận được?"
Lạc Dạ Thần không muốn nói ra sự thật, y không muốn mọi người biết nữ nhân mà y nằng nặc đòi cưới chỉ đùa giỡn mình, quá mất mặt.
Y nhất thời không tìm được lý do thích hợp, dứt khoát lấy lời của Thái tử dùng.
"Nhi thần cảm thấy tình huynh đệ quan trọng hơn tình cảm nam nữ."
Lời vừa nói ra, không chỉ Hoàng đế, cả Lạc Vân Hiên cũng không khỏi nhìn sang.
Không ngờ người đầu óc đơn giản này lại có thể nói ra đạo lý như vậy, thật là phải lau mắt mà nhìn nha!
Hoàng đế biết lời này chưa hẳn là thật, nhưng ông vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, lập tức khen ngợi.
"Con nói đúng! Nữ nhân xinh đẹp đến đâu cũng không bằng huynh đệ ruột thịt, phải biết chúng ta mới là người một nhà. Người một nhà nên tương thân tương ái, không nên vì chuyện nhỏ mà tranh giành, chỉ có hai bên cùng thiệt hại, người ngoài thì được lợi, biết chưa?"
Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên đồng thời trả lời "Nhi thần biết rồi!"
Hoàng đế lúc này đã hoàn toàn hết giận.
Ông cười nói "Thấy hai con đã biết sai, lần này trẫm sẽ không phạt, hai con về đi. Còn chuyện hôn nhân đại sự, hai con không cần lo, trẫm sẽ chọn người thích hợp nhất cho hai con."
Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên cáo từ với Hoàng đế, sánh vai rời khỏi điện Nghị Sự.
Lạc Dạ Thần quay sang nhìn người bên cạnh, cười giễu nói "Hôm qua không phải còn xem Tạ Sơ Tuyết như bảo bối à? Sao hôm nay lại đổi ý rồi?"
Lạc Vân Hiên "Huynh nổi giận vì muội ấy, nếu đệ vẫn cố chấp cưới muội ấy, chẳng phải tình huynh đệ giữa chúng ta sẽ không còn?"
Lạc Dạ Thần khinh thường cười khẩy "Nói như giữa chúng ta có tình huynh đệ vậy."
Lạc Vân Hiên "......"