Vốn Lạc Dạ Thần vẫn còn lưu luyến mấy ni cô xinh đẹp đó.
Nhưng khi tiểu ni cô bưng cơm chay thơm ngon bước vào, ánh mắt Lạc Dạ Thần lập tức bị món chay hấp dẫn.
Vì gấp rút lên đường, buổi trưa y chỉ ăn chút cháo và bánh mì, y đói meo cả bụng.
Lúc này, Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy món ngon, nóng lòng cầm bát đũa vùi đầu ăn.
Tiểu ni cô đứng bên cạnh không đi, nàng nũng nịu gọi một tiếng.
"Đại hoàng tử Điện hạ."
Lạc Dạ Thần bây giờ tập trung ăn uống, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên đáp một tiếng "Gì?"
Tiểu ni cô sáp đến gần y, giọng ngày càng mềm mỏng "Điện hạ, người thấy cơm chay của am ni cô chúng tôi thế nào?"
Lạc Dạ Thần vừa ăn vừa nói "Ngon lắm, chỉ là hơi ít dầu mỡ, có thể thêm hai món thịt thì càng tốt."
Tiểu ni cô che miệng cười nói "Điện hạ thật biết nói đùa, nơi này là am ni cô, chỉ có thể ăn chay, không thể ăn thịt."
Lạc Dạ Thần không trả lời, tiếp tục vùi đầu ăn.
Tiểu ni cô thấy vậy, trong lòng hơi phiền muộn.
Vừa nãy ở ngoài cổng am, Đại hoàng tử còn cười với bọn họ, xem dáng vẻ thì có hứng thú với bọn họ. Bây giờ chỉ có hai người, trai đơn gái chiếc ở trong phòng, cơ hội tốt vậy mà Đại hoàng tử không thèm nhìn nàng một lần.
Rốt cuộc y có ý gì chứ?
Tiểu ni cô lại thử gọi một tiếng "Điện hạ."
Lạc Dạ Thần bị làm ồn hơi mất kiên nhẫn.
Y đặt đũa xuống bàn, cả giận mắng "Cô rốt cuộc có chuyện gì? Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút ra ngoài, đừng quấy rầy bổn hoàng tử dùng bữa!"
Y sắp đói chết rồi, nữ nhân này còn ở bên cạnh lải nhải, làm y ăn cơm cũng không yên, phiền chết đi được!
Tiểu ni cô "......"
Nàng hít sâu một hơi, suýt chút trợn tròn mắt.
Nàng vốn nghĩ tên cầm thú này nhìn thấy mỹ nữ là không thể dời mắt, không ngờ y còn không bằng cầm thú!
Tiểu ni cô tức giận thầm mắng, ăn đi ăn đi, ăn cho chết luôn đi!
Nàng cố nặn ra nụ cười "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi người có muốn ăn thêm không?"
Lạc Dạ Thần trực tiếp đưa bát cơm, không hề khách khí nói "Thêm một bát nữa, nhanh lên!"
Tiểu ni cô "......"
Biểu cảm của nàng vặn vẹo khó coi.
Nàng giơ tay cầm bát cơm, xoay người ra khỏi phòng khách.
Vừa đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nàng tức thì biến thành khó chịu.
Nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó tức giận đi về phía phòng bếp.
Lão sư thái và các ni cô khác đang bận việc trong bếp, thấy tiểu ni cô đi tới đều dừng tay.
Lão sư thái hỏi "Chuyện thế nào rồi? Đại hoàng tử mắc câu chưa?"
Tiểu ni cô đặt mạnh bát lên bếp, bực mình nói "Nam nhân đó chỉ là một cái thùng cơm! Trong mắt chỉ có miếng ăn, uống công ta nháy mắt với y nhiều như vậy, kết quả là nháy mắt với người mù, tức chết mất!"
Lão sư thái hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Bà kinh ngạc hỏi "Sao lại như vậy? Vừa rồi nhìn thái độ của Đại hoàng tử, rõ ràng là có hứng thú với ngươi, sao chỉ trong nháy mắt đã đổi ý? Lẽ nào y phát hiện sơ hở gì rồi?"
Tiểu ni cô nghe bà nói như vậy, do dự một chút "Không thể nào? Ta biểu hiện rất tốt, y chắc sẽ không nhìn ra được."
Vẻ mặt lão sư thái trở nên nghiêm túc "Để đề phòng, tạm thời không dùng mỹ nhân kế, chúng ta chuyển sang kế hoạch thứ hai."
Tiểu ni cô gật đầu nói "Ừm!"
Lão sư thái nhìn món ăn vừa bưng ra khỏi nồi, hỏi "Bỏ thuốc mê vào chưa?"
Tiểu ni cô phụ trách nấu nướng gật đầu nói "Người yên tâm, tất cả món ăn đều đã bỏ thuốc, đảm bảo bọn họ ăn xong sẽ lăn ra ngủ như heo chết."
Lão sư thái gật đầu hài lòng.
Bà đích thân múc đầy một bát cơm đưa cho tiểu ni cô.
"Mau đưa cho Đại hoàng tử, nhớ trông chừng y ăn xong."
"Rõ!"
Tiểu ni cô nhận bát cơm, xoay người rời đi.
Lão sư thái sai những người khác gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, rồi đưa cho Ngọc Lân vệ và nhóm người ở bên ngoài.
......
Lạc Dạ Thần thấy tiểu ni cô trở lại, tức giận phàn nàn.
"Sao lâu như vậy mới về? Trẻ tuổi mà sao đi chậm vậy?!"
Tiểu ni cô kiềm lại xúc động muốn đập đầu chó của đối phương, mỉm cười đặt bát cơm trước mặt y, nhẹ giọng nói "Xin lỗi đã để người đợi lâu, mời người từ từ dùng."
Lạc Dạ Thần tiếp tục tập trung vào việc ăn uống.
Tiểu ni cô không đi, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Nàng nhìn dáng vẻ ăn uống của Đại hoàng tử, trong lòng thầm cười lạnh, này thì xem bà đây như nha hoàn sai khiến, lát nữa xem bà đây làm sao xử chết ngươi!
Lạc Dạ Thần nhanh chóng ăn sạch thức ăn trước mặt.
Y hài lòng ợ một tiếng.
Tiểu ni cô bước tới thu dọn bát đĩa.
Đôi mắt Lạc Dạ Thần đảo quanh người nàng, đặc biệt là khi y nhìn thấy vòng eo thon thả và làn da trắng mịn của nàng, trái tim y ngứa ngáy không chịu nổi.
Tục ngữ có câu, ăn no mặc ấm thì lòng sinh dục vọng.
Vừa rồi y đói bụng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn, bây giờ no rồi, lại kiềm không được mà muốn làm chuyện khác.
Y nhếch khóe miệng cười "Nàng tên gì?"
Tiểu ni cô sững người.
Nàng quay đầu nhìn Đại hoàng tử, thấy y dùng ánh mắt ám muội nhìn nàng.
Nàng từng trải bao lần phong nguyệt, lập tức hiểu ánh mắt y.
Y đang muốn dụ dỗ nàng!
Tiểu ni cô cảm thấy nam nhân này phản ứng quá chậm.
Vừa rồi nàng nỗ lực dụ dỗ y, y lại không thèm nhìn nàng, bây giờ nàng từ bỏ ý định đùa giỡn y, y lại chủ động cắn câu.
Tuy không đoán được y đang nghĩ gì, nhưng tiểu ni cô cảm thấy đây là cơ hội, ít nhất nàng có thể nhân cơ hội này chứng minh, mị lực của mình không hề giảm.
Nàng hơi cúi đầu, ngượng ngùng cười nói "Thiếp tên Linh Nhi."
Lạc Dạ Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, bất giác giơ tay chạm vào mặt nàng.
"Linh Nhi, đây là tên tục gia của nàng à?"
Sắc mặt tiểu ni cô càng đỏ, ngượng ngùng đáp "Vâng."
Lạc Dạ Thần thấy nàng không phản kháng, trong lòng càng nóng hơn.
Y giơ tay kéo nàng vào lòng.
Cơ thể hai người áp sát vào nhau.
Tiểu ni cô co rúm trong lòng y, dáng vẻ ngại ngùng, khiến người khác thương yêu.
Lạc Dạ Thần rất hài lòng với biểu hiện của nàng.
Y nâng cằm tiểu ni cô lên, bá đạo lại uy nghiêm hỏi.
"Nữ nhân, nàng có bằng lòng hầu hạ bổn hoàng tử không?"
Tiểu ni cô đỏ mặt, yêu kiều nói "Điện hạ xấu quá đi."
Nàng như vậy có nghĩa là đồng ý.
Vì cả hai đều có tình nên Lạc Dạ Thần không chút đắn đo, lập tức muốn đè nàng dưới thân bắt tay vào việc.
Không ngờ vừa cởi áo, y nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Kế đó, y nhắm mắt, bất tỉnh ngay trên người tiểu ni cô.