Nàng luôn dễ dỗ như vậy, chỉ cần có đồ ăn ngon, bất mãn lớn đến đâu cũng sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Lạc Thanh Hàn không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn, nếu sau này họ có con gái, nhất định không thể để con gái học theo tấm gương của Tiêu Hề Hề, vì con bé như thế rất dễ bị đám sói bên ngoài dụ đi mất.
Hắn phải trau dồi kiến thức cho con gái từ lúc còn nhỏ, để con gái có mắt nhìn cao hơn người thường.
Như vậy, đám sói bên ngoài sẽ không dễ lừa được con gái của hắn.
Mọi thứ đều như Thái tử mong đợi.
Kết thúc bữa tiệc này, Tiêu Hề Hề đã quên đi tổn thương tinh thần do những lời độc địa gây ra.
Nàng vui vẻ theo Thái tử trở về Hóa Tiên cư.
Có Nhiếp Trường Bình tiếp quản quận Trần Lưu và quân Xích Tiêu, cộng thêm sự trợ giúp của Giang Viễn Sơn, Thái tử cuối cùng đã có thể sắp xếp lịch trình hồi cung.
Trước đó tin tức Thái tử chết được đưa về Thịnh Kinh, gây náo động trong triều đình.
Trong một thời gian ngắn, tin tức lan truyền khắp mọi miền đất nước bởi những người vào Nam ra Bắc.
Dân chúng khắp nơi bàng hoàng khi hay tin Thái tử chết.
Đặc biệt là dân chúng ở bốn quận phía nam, ngoài bàng hoàng thì càng thêm buồn bã tức giận.
Trước đó Thái tử cầu mưa cho phía nam, cứu bọn họ khỏi đại nạn, họ xem Thái tử như ân nhân cứu mạng, nhận định Thái tử là con trời, không ai có thể thay thế địa vị của Thái tử
Bây giờ Thái tử bị kẻ gian mưu hại, những dân chúng này làm sao chịu nổi?
Dân chúng lòng đầy phẫn nộ, vội vàng bảo nhau, hợp từng nhóm đến huyện nha địa phương, muốn Huyện lệnh viết tấu chương dâng lên triều đình, xin Hoàng đế hạ lệnh điều tra kỹ càng vụ án Thái tử bị hại, kẻ giết Thái tử phải bị băm thành trăm mảnh!
Huyện lệnh các nơi bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo yêu cầu của dân chúng.
Vô số tấu chương được đưa đến Thịnh Kinh, giao cho Nội các, sau đó Nội các lựa chọn rồi dâng lên Hoàng đế.
Tuy đã chọn lọc bớt, nhưng cuối cùng vẫn còn rất nhiều tấu chương, Huyện lệnh các nơi bày tỏ rằng dân chúng vô cùng đau buồn trước cái chết của Thái tử, cầu xin Hoàng đế đòi lại công bằng cho Thái tử để trấn an lòng dân!
Hoàng đế nhìn đống tấu chương này, tâm trạng rất phức tạp.
Một mặt, ông thấy mình không chọn sai người, Lạc Thanh Hàn quả nhiên là người thích hợp làm Thái tử nhất, tương lai nhất định sẽ là người kế vị xuất sắc.
Mặt khác, ông không hài lòng vì những dân chúng này lại coi trọng Thái tử như vậy.
Rõ ràng Hoàng đế vẫn còn sống, nhưng dân chúng lại trung thành với Thái tử.
Bọn họ đặt Hoàng đế ở đâu chứ?
Hoàng đế ném số tấu chương này sang một bên, cầm phong thư nằm bên cạnh.
Đây là mật thư khẩn cấp được đưa đến từ quận Trần Lưu.
Hoàng đế đã xem qua mật thư.
Mật thư này do đích thân Thái tử viết, trong thư giải thích đại khái việc mình thoát chết thế nào, đồng thời nhấn mạnh Cừu Viễn mưu đồ bất chính, giết cha giết đệ, rồi âm mưu tạo phản.
Hiện giờ Cừu Viễn đã bị xử tử, Trần Lưu vương qua đời vì bệnh, đứa con trai duy nhất còn lại của ông ấy biến mất, đến giờ sống chết chưa rõ.
Vì ổn định cục diện ở quận Trần Lưu, Thái tử quyết định để Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình tạm thời ở lại quận Trần Lưu xử lý sự vụ, tiếp quản việc giám sát quân Xích Tiêu.
Ánh mắt Hoàng đế dừng lại ở hai dòng cuối cùng.
Nói dễ nghe thì Nhiếp Trường Bình chỉ tạm thời ở lại quận Trần Lưu.
Nhưng trong lòng ai nấy đều biết, một khi Nhiếp Trường Bình bén rễ ở quận Trần Lưu thì không thể rời đi.
Nếu là người khác, Hoàng đế có thể sẽ dùng biện pháp cứng rắn nào đó gọi về.
Nhưng Nhiếp Trường Bình thì khác.
Mẫu thân y là Trưởng công chúa Cảnh Dương vì cứu Hoàng đế mà chết, chuyện này thiên hạ ai cũng biết, dù Hoàng đế thật lòng hay giả ý, nếu muốn giữ vững thiết lập nhân từ độ lượng, nhất định phải đối đãi tử tế với con trai duy nhất của Trưởng công chúa Cảnh Dương.
Hiện giờ Nhiếp Trường Bình muốn ở lại quận Trần Lưu, Hoàng đế vô cùng không hài lòng, nhưng cuối cùng chỉ đành chấp nhận.
Sau khi bàn bạc với các đại thần Nội các, ông sai người soạn thánh chỉ, phong Nhiếp Trường Bình làm Quận vương Trần Lưu, ban quận Trần Lưu cho y làm đất phong, giao cho y năm mươi ngàn quân Xích Tiêu.
Đồng thời, Hoàng đế còn ban một thánh chỉ khác, triệu Thái tử lập tức về kinh, không được chậm trễ.
Hai thánh chỉ cùng nhau rời Thịnh Kinh.
Dân chúng còn chưa biết Thái tử "sống lại" nhưng người trong cung đã biết.
Vui mừng nhất chính là các phi tần Đông cung.
Thái tử chưa chết, các nàng không cần tuẫn táng nữa!
Không vui nhất chính là các hoàng tử.
Bọn họ tưởng Thái tử chết rồi, bản thân sẽ có cơ hội.
Nào ngờ Thái tử không chết, bọn họ trước đó vui mừng đều uổng công.
Tần hoàng hậu ở điện Tiêu Phòng vẫn không có biểu hiện gì nhiều, bà hạ lệnh trong cung không cần ăn chay nữa, gỡ bỏ hết cờ trắng, cả những đồ tang lễ đã chuẩn bị trước đó.
......
Trong thành Bàn Vân.
Lạc Thanh Hàn sớm đã cho người sắp xếp chuyện về kinh.
Khi nhận được thánh chỉ, hắn lập tức ra lệnh lên đường về kinh.
Bây giờ Nhiếp Trường Bình đã trở thành Quận vương Trần Lưu, y lười lập phủ khác, trực tiếp tu sửa phủ Trần Lưu vương ban đầu, sau đó dẫn hộ vệ dọn hành lý vào.
Y vẫn chưa thành thân, trong phủ ngoài y, chỉ có một nhóm người hầu và hộ vệ.
Hôm nay, Thái tử rời thành Bàn Vân, vì vậy mới sáng sớm Nhiếp Trường Bình đã dẫn người đến trước cổng hành cung đợi.
Sau khi đoàn xe của Thái tử khởi hành, Nhiếp Trường Bình dẫn người hộ tống hắn một quãng đường, Giang Viễn Sơn cũng ở trong đội ngũ.
Sau khi tiễn ra khỏi thành, đi thêm mười dặm, Thái tử mới bảo họ dừng lại.
"Ngàn dặm đưa tiễn rồi cũng chia tay, tiễn tới đây là được rồi, các ngươi về đi. Chuyện cần dặn ta cũng dặn hết rồi, nhớ phái người trông nom Nhạc lão tam, đừng quấy rầy cuộc sống của họ, chỉ giúp đỡ khi họ cần là được."
Nhiếp Trường Bình xuống ngựa, quỳ xuống đáp.
"Vâng!"
Giang Viễn Sơn và những người đi theo cũng quỳ xuống.
Bọn họ đều biết, lần chia tay này, không biết khi nào sẽ gặp lại.
"Mong Thái tử Điện hạ bảo trọng thân thể!"
Lạc Thanh Hàn "Các ngươi cũng như vậy, tự mình bảo trọng."
Nói xong, hắn nhìn đi chỗ khác, hạ rèm che xuống.
Tấm rèm mỏng chắn tầm nhìn phía ngoài.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Đi thôi."
Xe ngựa khởi động, tiếp tục lên đường.
Mãi đến khi đoàn xe đi xa, không thấy bóng dáng nữa, nhóm người Nhiếp Trường Bình mới đứng dậy.
Gió lạnh thổi tuyết bay, nối tiếp nhau rơi xuống.
Một trận tuyết lớn khác đang đến.
Nhiếp Trường Bình lên ngựa vung roi, chiến mã phi nước đại về phía thành Bàn Vân, áo choàng sau lưng y tung bay theo gió lạnh, như đôi cánh dang rộng, muốn đưa y lên bầu trời.
Những người khác cưỡi ngựa theo sau.
Tiếng vó ngựa lóc cóc để lại chuỗi dấu chân rõ rệt trên tuyết.
Những dấu chân này nhanh chóng bị tuyết che lấp.
Như thể chưa từng để lại thứ gì.