Chưởng quầy đã dùng hết cách, nói gần như sủi bọt mép.
Nhưng Tiêu Hề Hề không chịu buông tay.
Có Thái tử chống lưng, nàng đặt dĩa thịt viên sốt tương đỏ lên bàn, tức giận nói.
"Các ngươi dám động đến đồ ăn của ta, tửu lâu của các ngươi sẽ đóng cửa!"
Khí thế của Lạc Thanh Hàn quá dọa người, chưởng quầy không dám chọi cứng với hắn, chỉ đành từ bỏ món thịt viên sốt tương đỏ.
Ông dẫn đám hầu bàn lui xuống.
Tiêu Hề Hề cầm đũa, tiếp tục ăn thịt viên sốt tương đỏ của nàng.
Triệu mỹ nhân thấy nàng nhanh chóng ăn hết một viên thịt, trong lòng rất lo lắng.
"Tỷ tỷ, tỷ hà cớ gì phải làm khó họ? Chỉ là một món ăn thôi, để họ đổi thì cũng có sao đâu."
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Là bọn họ khăng khăng làm khó ta, ta đang ăn ngon lành, bọn họ đột nhiên xông vào đổi món ăn của ta, dựa vào đâu chứ? Chúng ta là khách hàng, khách hàng là thượng đế!"
Không đúng, thời đại này không có thượng đế.
Nàng lập tức đổi lại "Khách hàng là Ngọc hoàng đại đế! Bọn họ dám bất kính với Ngọc hoàng đại đế, đúng là gan to bằng trời, với thái độ phục vụ của bọn họ, tửu lâu này sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
Triệu mỹ nhân mở miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nói gì mới được.
Có thể nói nàng đã nói hết rồi, nhưng không có tác dụng gì cả!
Lúc này, Thái tử đột nhiên lên tiếng.
"Vừa rồi Triệu mỹ nhân chưa ăn thịt viên sốt tương đỏ phải không? Tiêu trắc phi, chia một ít thịt viên sốt tương đỏ của nàng cho nàng ta."
Tiêu Hề Hề không vui, nhưng lại không muốn bản thân bị người khác nói quá keo kiệt, nàng miễn cưỡng chọn viên thịt nhỏ nhất cho Triệu mỹ nhân.
Đối với sự quan tâm đột ngột của Thái tử, Triệu mỹ nhân chẳng những không vui mà còn thấy hoảng sợ.
Nàng vội từ chối "Không không không, thần thiếp không thích ăn món này."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta bảo nàng ăn, thì nàng phải ăn."
Triệu mỹ nhân rùng mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Trực giác nói nàng biết, nhất định Thái tử đã biết gì đó rồi!
Thái tử đang cố ý thử nàng!
Nếu nàng từ chối, Thái tử chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng nhiều hơn.
Để rửa sạch hiềm nghi, Triệu mỹ nhân chỉ đành cầm đũa gắp viên thịt, khó khăn cho vào miệng.
Lạc Thanh Hàn "Ăn ngon không?"
Triệu mỹ nhân nhịn lại cảm giác muốn nôn, gượng cười nói "Rất ngon."
Lạc Thanh Hàn "Nếu thấy ngon, thì ăn hết dĩa thịt viên sốt tương đỏ này, một giọt nước sốt cũng không được chừa lại."
Triệu mỹ nhân sững người.
Tiêu Hề Hề lập tức nhảy dựng lên, bất mãn than vãn "Điện hạ! Món này là của ta, sao người có thể đưa hết cho người khác?"
Lạc Thanh Hàn "Chỉ cần nàng đưa dĩa thịt viên sốt tương đỏ này cho Triệu mỹ nhân, cả bàn thức ăn này là của nàng, nhưng nếu nàng không đưa, tối nay cả một món nàng cũng đừng hòng ăn."
Tiêu Hề Hề "......"
Thịt viên sốt tương đỏ tuy ngon, nhưng so với một bàn cao lương mĩ vị thì vẫn còn kém một khoảng.
Tiêu Hề Hề miễn cưỡng đặt dĩa thịt viên sốt tương đỏ trước mặt Triệu mỹ nhân.
Sắc mặt Triệu mỹ nhân lúc này vô cùng tái nhợt.
Nàng biết dĩa thịt này có bỏ thuốc.
Nếu nàng ăn hết món này, chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ.
Thái tử vẫn đang nhìn nàng, trong lòng hoảng loạn không thôi, cả một câu dư thừa cũng không dám nói.
Lạc Thanh Hàn "Mau ăn đi, nguội rồi ăn không ngon."
Tiêu Hề Hề cầm một đùi gà, vừa ăn vừa nhìn bọn họ, hai má tức giận phồng lên.
Thái tử thật quá đáng!
Lại đưa món ngon của nàng cho nữ nhân khác.
Dưới sự giám sát của Thái tử, Triệu mỹ nhân không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành run tay gắp từng viên thịt cho vào miệng.
Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Còn rất nhiều nước sốt."
Tiêu Hề Hề ghen tị nói "Phết nước sốt ăn rất ngon!"
Đáng tiếc nàng không ăn được.
Lạc Thanh Hàn sai người mang một bát cơm đến.
Triệu mỹ nhân run rẩy chan nước sốt lên cơm, sau đó trộn đều, ăn liên tục.
Nhìn nét mặt gần như sắp khóc của nàng, không giống đang ăn món ngon, mà giống như đang ăn bữa cuối trước khi lên đoạn đầu đài.
Tiêu Hề Hề nhịn không được hỏi "Khó ăn đến thế sao?"
Sắp khóc đến nơi rồi!
Triệu mỹ nhân không thể trả lời.
Nàng bây giờ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng tác dụng của thuốc chậm lại.
Vừa rồi nàng thấy Tiêu Hề Hề ăn nhiều như vậy, tới bây giờ vẫn rất ổn, phỏng chừng tác dụng của thuốc hẳn rất chậm.
Nàng vẫn còn cơ hội tránh được kiếp nạn này.
Triệu mỹ nhân ôm tia hi vọng cuối cùng, ăn hết nước sốt trong bát.
Nàng đặt bát đũa xuống, dùng khăn lụa lau khóe miệng, miễn cưỡng cười nói "Đa tạ Điện hạ ban thưởng, thần thiếp no rồi, thần thiếp muốn đi nhà xí."
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Không phải vừa mới đi sao? Sao bây giờ đi nữa?"
"Bụng của thần thiếp hơi khó chịu."
"Vậy à? Có lẽ là ăn phải đồ hỏng rồi, lẽ nào món ăn của tửu lâu này không sạch sẽ? Nếu thật là như vậy, ta lập tức sai người niêm phong tửu lâu này."
Triệu mỹ nhân vội nói "Không phải do thức ăn, mà do hai ngày nay thần thiếp cảm lạnh, bụng hơi khó chịu, vừa rồi ăn một lúc nhiều như vậy nên bụng có hơi đau, không phải chuyện gì lớn, thần thiếp đi nhà xí là sẽ hết thôi."
Lạc Thanh Hàn lại nói "Đợi lát nữa."
Triệu mỹ nhân "Đợi gì?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời, càng thêm lạnh lùng thâm trầm nhìn nàng.
Ánh mắt ấy đầy sức mạnh xuyên thấu, như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng nàng.
Triệu mỹ nhân cảm nhận có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, máu của nàng gần như bị đóng băng hoàn toàn.
Nàng run rẩy nói "Bụng của thần thiếp khó chịu, thần thiếp muốn... muốn..."
Nàng chưa kịp nói xong thì cảm thấy chóng mặt.
Cơ thể nàng run lên như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nàng nhanh chóng giơ tay chống mặt bàn, gần như không giữ được thăng bằng.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi "Sao vậy?"
Lúc này, hình bóng Thái tử trong mắt Triệu mỹ nhân trở nên mơ hồ, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh trùng lặp.
Triệu mỹ nhân biết thuốc đã có tác dụng.
Nhưng nàng không thể hiểu là tại sao Tiêu trắc phi ngồi đối diện không hề hấn gì?
Rõ ràng Tiêu trắc phi ăn nhiều hơn nàng, theo lý mà nói, Tiêu trắc phi nên ngất trước mặt nàng!
Mà Tiêu trắc phi lúc này vẫn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu sắp ngất đi.
Triệu mỹ nhân lắc đầu thật mạnh, cố gắng làm mình tỉnh táo.
Tiếc là vô ích.
Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, đầu óc Triệu mỹ nhân ngày càng choáng váng.
Cuối cùng, nàng không chịu được nữa, ngã thẳng xuống đất.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Nàng ta sao vậy?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nàng ta tự làm tự chịu."