Tiêu Hề Hề quỳ xuống bên cạnh Thái tử, xắn tay áo, cởi bỏ khăn vải, để lộ vết thương ghê tởm đáng sợ.
Vừa nhìn thấy vết thương, nàng nhớ đến lúc bị tử sĩ truy sát, Thái tử bất chấp bản thân nguy hiểm che chắn trước mặt nàng.
Trong tình huống nguy hiểm đó, người bình thường phải đảm bảo an toàn cho mình trước rồi mới nghĩ đến việc bảo vệ người khác.
Nhưng Thái tử thì không.
Hắn gần như không cần suy nghĩ mà chắn trước mặt nàng.
Đó là một loại phản ứng theo bản năng, không cần thông qua suy nghĩ của não bộ, không liên quan gì lý trí.
Tiêu Hề Hề kiềm không được nói.
"Cảm ơn người."
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng "Cảm ơn chuyện gì?"
"Cảm ơn vì đã bảo vệ ta."
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Ta bảo vệ nàng là vì ta không biết nàng biết võ công, ta vốn tưởng nàng là nữ nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, không ngờ võ công lợi hại như vậy, dù không có ta bảo vệ, nàng vẫn sẽ bình an vô sự."
Tiêu Hề Hề lắc đầu, nghiêm túc nói "Không liên quan đến chuyện ta có biết võ công hay không, ta muốn cảm ơn là lòng tốt của người, không phải ai cũng có thể bảo vệ ta khi gặp nguy hiểm như người, thật sự cảm ơn người rất nhiều."
Lúc đầu nàng chọn Thái tử làm mục tiêu nhiệm vụ, chỉ vì muốn lười biếng.
Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy may mắn.
Nàng mừng vì mình đã chọn Thái tử, chọn Lạc Thanh Hàn, mà không phải ai khác.
Người khác sẽ không vì bảo vệ nàng mà đặt mình vào nguy hiểm.
Chỉ có Lạc Thanh Hàn mới làm vậy.
Hắn có thể không phải người tốt theo nghĩa đen, nhưng ít nhất với nàng, là một người rất tốt.
Tiêu Hề Hề giơ tay, ôm cổ hắn.
Nàng lần nữa lặp lại ba từ đó bên tai hắn.
"Cảm ơn người."
Lạc Thanh Hàn ngồi yên để nàng ôm mình.
Hắn biết Tiêu Hề Hề khác biệt đối với hắn, dù là tình cảm hay những phương diện khác, nàng đều có một vị trí quan trọng không thể thay thế.
Nhưng điều hắn không ngờ là hắn thậm chí sẽ liều mạng bảo vệ nàng.
Vào thời khắc nguy hiểm, trước khi đầu óc hắn kịp đưa ra phán đoán, cơ thể hắn đã chắn trước mặt Tiêu Hề Hề.
Sau khi nghĩ lại, hắn thấy mình quá bốc đồng.
Nhưng nếu bảo hắn chọn lại, hắn vẫn sẽ làm vậy.
Hắn có thể bực mình vì sự bốc đồng của mình.
Nhưng hắn sẽ không hối hận.
Tiêu Hề Hề buông hắn ra, bắt đầu đắp thuốc cho hắn.
Động tác của nàng rất nhẹ, đến giữa chừng thì dừng lại hỏi.
"Đau không?"
Lạc Thanh Hàn muốn nói không đau, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng khẩn trương của nàng, lời nói đến môi lại thay đổi.
"Đau."
Tiêu Hề Hề cúi đầu thổi lên vết thương của hắn, vừa thổi vừa lẩm bẩm "Thổi một chút sẽ không đau nữa."
Hơi thở ấm nóng phả vào vết thương, có cảm giác ngứa ngứa tê tê.
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ đây là kiểu dễ thương gì vậy? Sao nàng có thể dễ thương đến thế?
Thật muốn giấu nàng trong túi để không ai có thể nhìn thấy nàng.
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Lúc nhỏ ta nghịch ngợm, trèo cây té ngã bị thương ở cánh tay, sư phụ nói với ta, chỉ cần thổi vào vết thương, vết thương sẽ không đau nữa."
Lạc Thanh Hàn "Xem ra cũng có ích, cảm giác bớt đau hơn rồi."
"Vậy ta thổi tiếp cho người."
Tiêu Hề Hề tiếp tục thổi vết thương cho hắn, hai má phồng lên như con sóc nhỏ đáng yêu.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng không tự chủ được hơi nhếch lên.
Hắn thấp giọng gọi.
"Hề Hề."
Tiêu Hề Hề theo bản năng ngẩng đầu lên, tự hỏi hắn gọi nàng làm gì?
Nào ngờ sau đó, Thái tử cúi đầu hôn lên môi nàng.
Tiêu Hề Hề sững người.
Nàng không khỏi trợn to mắt, đầu óc trống rỗng.
Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ thoáng chạm vào.
Như chuồn chuồn đạp nước.
Tiêu Hề Hề định thần lại, chuồn chuồn đã bay đi, chỉ để lại những gợn sóng trong lòng nàng.
Nàng thẫn thờ nhìn Thái tử trước mặt, phải mất một lúc mới thốt ra được một câu.
"Người làm gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nói "Không có gì."
Nếu là cô nương khác, có lẽ sẽ thấy ngại ngùng, lúc này sẽ không hỏi tiếp.
Nhưng Tiêu Hề Hề lại không buông tha cho đối phương, nàng cứ nhất quyết hỏi đến cùng.
"Người đừng giả ngốc, vừa rồi tại sao người lại hôn ta?"
Lạc Thanh Hàn thật sự không thể giải thích chuyện này.
Tại sao lại hôn nàng nhỉ?
Vì nghĩ nàng quá dễ thương, kiềm không được muốn hôn một cái.
Nhưng hắn không thể nói ra được.
Hắn mặt không đổi sắc nói "Ta không có hôn nàng, vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng thôi."
Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Người rõ ràng đã hôn ta, còn không chịu thừa nhận, ăn sạch rồi còn phủi miệng? Đồ cặn bã!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn chỉ hôn nàng một cái, sao lại thành ăn sạch rồi phủi miệng?
Ăn sạch kiểu này quá dễ rồi chăng?
Tiêu Hề Hề "Uổng công ta còn thổi cho người, người lại đối xử với ta như vậy, không có lương tâm, không thổi cho người nữa!"
Nàng tức giận đắp thuốc cho hắn, rồi băng lại vết thương.
......
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thanh Hàn đột nhiên sốt cao.
Cả người hắn nóng như lửa đốt, hơi thở hắn thở ra cũng nóng đến đáng sợ.
Vì lo cho an nguy của Thái tử nên Tiêu Hề Hề không thể ngủ, thỉnh thoảng nàng giơ tay sờ trán Thái tử kiểm tra nhiệt độ.
Cũng chính vì lo lắng nên nàng phát hiện Thái tử khác lạ trước tiên.
Nàng vội chạy ra ngoài, dùng khăn tay bọc tuyết lại, làm một túi chườm đơn giản.
Nàng đặt túi chườm lên trán Lạc Thanh Hàn.
Chỉ dựa vào thứ này làm hạ nhiệt thì không đủ.
Tiêu Hề Hề lại đi lấy một chậu nước lạnh, dùng vải thấm nước lạnh lau người cho hắn.
Hàng loạt hành động của nàng làm vợ chồng Nhạc lão tam đang ngủ say tỉnh dậy.
Nhạc lão tam mặc quần áo ra khỏi cửa, muốn xem đã xảy ra chuyện gì?
Thấy hành động của Tiêu Hề Hề, ông đại khái đoán được tình hình.
"Tiểu nương tử, tướng công của cô phát sốt sao?"
Tiêu Hề Hề gật đầu.
Nhạc lão tam không khỏi lắc đầu thở dài, theo kinh nghiệm của ông, một khi phát sốt có nghĩa là vết thương đã nặng hơn. Chuyện này đối với người bệnh rất nguy hiểm, có thể vượt qua được không còn xem mạng của hắn có lớn hay không.
Tiêu Hề Hề hỏi "Ông à, ông có rượu trắng không?"
Ngoài hút tẩu, Nhạc lão tam còn thích uống rượu, trong nhà ông có một vò rượu trắng, năm ngoái lúc con gái về nhà đã đặc biệt mang rượu này cho ông.
Ông vẫn luôn không nỡ uống.
Ông nhìn Lạc Thanh Hàn đang hôn mê bất tỉnh, rồi nhìn Tiêu Hề Hề hai mắt đỏ bừng vì lo lắng, vẫn không nỡ từ chối.
"Cô chờ chút, tôi đi lấy cho cô."
Chốc sau Nhạc lão tam mang đến một bát rượu trắng.