Lạc Thanh Hàn dường như không quan tâm đến kết quả, hắn thản nhiên nói "Ta vẫn chưa nghĩ ra muốn ngươi làm gì, tạm thời nợ đó đi, sau này rồi tính."
"Vâng!"
Cừu Lỗi trở về chỗ ngồi, háo hức và phấn khích trên mặt vừa rồi đã biến mất, dù y vẫn cười, nhưng nụ cười đó dù nhìn thế nào cũng có vẻ giả tạo.
Y không nhìn Tống thị bên cạnh, Tống thị cũng không dám nói gì, bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.
Tiêu Hề Hề tùy ý đẩy cốc sang bên, tiếp tục vùi đầu ăn.
Lắc xúc xắc thật ra không khó với những người từng luyện võ, chỉ cần cẩn thận lắng nghe âm thanh xúc xắc đập vào nhau, thì có thể đoán được đại khái xúc xắc sẽ ở mặt nào chạm cốc.
Vừa rồi nàng cố ý lắc chậm là để có thể nghe rõ tiếng xúc xắc.
Lạc Thanh Hàn chủ động gắp một đùi gà hấp muối, đặt vào bát của Tiêu Hề Hề.
"Làm tốt lắm, thưởng cho nàng một cái đùi gà."
Tiêu Hề Hề cầm đùi gà, cười híp mắt nói "Đa tạ Điện hạ ban thưởng!"
Cừu Viễn liếc nhìn quản gia, quản gia hiểu ý, bảo nhạc công bắt đầu chơi nhạc.
Âm thanh du dương của ti trúc vang lên trong Đồng Hỉ các.
Các vũ cơ theo âm nhạc tiến vào, cố gắng hết sức thể hiện dáng người uyển chuyển của mình.
Trong số đó có vài vũ cơ táo bạo, thậm chí còn chủ động nháy mắt với Thái tử ngồi phía trên.
Ánh mắt táo bạo lại nồng nhiệt, rất cám dỗ người khác.
Đối với những vũ cơ lớn lên trong vương phủ này mà nói, lối thoát tốt nhất chính là lọt vào mắt xanh của quý nhân, mà Thái tử trước mặt đương nhiên là cao quý nhất trong quý tộc, chỉ cần có thể cùng hắn vui vẻ một đêm, dù không thể vào cung làm phi, cũng có được rất nhiều lợi ích.
Lạc Thanh Hàn vô cảm xem biểu diễn, dần trở nên mất kiên nhẫn.
Hắn quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, thấy nàng vẫn đang vùi đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì.
Không kiên nhẫn trong lòng Lạc Thanh Hàn ngày càng mãnh liệt.
"Tiêu trắc phi."
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, nàng vẫn đang nhai thịt viên, trong mắt nàng hiện lên thắc mắc.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Thịt viên ăn ngon không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu, vì trong miệng còn thức ăn, giọng có hơi mơ hồ "Ngon lắm!"
"Ta cũng muốn thử."
Tiêu Hề Hề nhìn miếng thịt viên cuối cùng trên dĩa, do dự mãi nhưng vẫn miễn cưỡng gắp vào bát của Thái tử.
Tuy nhiên, Thái tử vẫn không tha cho nàng.
"Ta cảm thấy vịt bát bảo trước mặt nàng cũng rất ngon."
Tiêu Hề Hề ấm ức đẩy vịt bát bảo đến trước mặt hắn "Điện hạ mời dùng."
Kế đó, Lạc Thanh Hàn đòi hết những món nàng thích.
Cuối cùng nàng chỉ còn mấy món chay thanh đạm.
Tiêu Hề Hề tức giận nhìn Thái tử.
Lạc Thanh Hàn thấy vậy, khẽ cười "Muốn ăn thịt à?"
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu.
Lạc Thanh Hàn tiếp tục chọc nàng "Ta ra một câu đố, nếu nàng đoán đúng, ta sẽ trả mấy dĩa thịt này cho nàng."
"Mời Điện hạ ra đề."
"Bên trái ta có một nữ tử, đoán một từ."
Tiêu Hề Hề không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói "Nựu!"
Nựu (妞) - bên trái chữ nữ (女) là chữ xấu (丑).
Lạc Thanh Hàn "......"
Khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thanh Hàn tối sầm lại.
Hắn nghiến răng hỏi "Tại sao nàng lại nghĩ đến từ này? Lẽ nào trong mắt nàng, ta rất xấu sao?"
Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra hình như nàng đã nói sai rồi.
Nàng điên cuồng lắc đầu, cố gắng bù đắp "Không có không có! Điện hạ rất là đẹp, Điện hạ là nam nhân đẹp nhất thiên hạ! Không ai có thể đẹp trai tuấn tú hơn Điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng tiêu rồi, ba ngày tiếp theo đừng hòng ăn thịt!"
Tiêu Hề Hề như bị sét đánh, không thể tin được.
"Điện hạ, người không thể làm vậy!"
Lạc Thanh Hàn phớt lờ nàng, đen mặt tiếp tục xem màn biểu diễn của vũ cơ.
Có lẽ là vì sắc mặt hắn quá khó coi, các vũ cơ đang nháy mắt với hắn bị dọa sợ, trở nên thành thật hơn rất nhiều.
Màn biểu diễn kết thúc, các vũ cơ không dám ở lại lâu, hành lễ xong vội vã lui ra ngoài.
Tiếp theo là màn độc diễn múa.
Triệu mỹ nhân im lặng nãy giờ, không khỏi sửng sốt khi thấy người biểu diễn, sau đó nàng lộ ra vẻ vui mừng.
Người này là ái thiếp Sở Cơ của Cừu Viễn, cũng là bạn thân của Triệu mỹ nhân khi chưa xuất giá.
Trong lúc Sở Cơ biểu diễn không hề nháy mắt với Thái tử, mà nháy mắt với Cừu Viễn.
Cừu Viễn xem nàng múa mà cười cả buổi.
Biểu diễn xong, Sở Cơ hành lễ với Thái tử, sau đó chào Cừu Viễn, sau khi nhận được ánh mắt tán thưởng của Cừu Viễn, Sở Cơ hài lòng rời đi.
Nàng vừa đi, Triệu mỹ nhân đã theo sau nàng.
Sở Cơ vừa ra ngoài không lâu thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
"Sở Cơ, chờ muội."
Sở Cơ dừng bước xoay người, nhìn về hướng phát ra tiếng, khi nhìn rõ người đến là Triệu mỹ nhân, không khỏi ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ.
"A Ngữ, sao muội lại tới đây?"
Khuê danh của Triệu mỹ nhân là Triệu Ngữ, những người thân thiết với nàng gọi nàng là A Ngữ.
Triệu mỹ nhân bước nhanh đến trước mặt nàng, cười nói "Muội đến quận Trần Lưu với Thái tử, vốn muội vẫn đang nghĩ cách làm sao để gặp tỷ, không ngờ lại xem được màn biểu diễn của tỷ trong tiệc tẩy trần."
Sở Cơ thân thiết nắm lấy tay nàng "Tỷ muội chúng ta hiếm khi được gặp một lần, đi, muội đến phòng ta, chúng ta nói chuyện một chút."
"Ừm!"
Hai người tay trong tay đến nơi ở của Sở Cơ.
Các nàng nói về vài chuyện trong mấy năm qua, nói đến tình cảm thì không kìm được nước mắt.
Triệu mỹ nhân khóc vô cùng đau lòng "Muội cứ tưởng gả vào Đông cung, đời này có thể không lo không nghĩ, lại không ngờ trong cung từng bước đi cũng mang theo nguy hiểm, muội không hiểu những chuyện này, còn bị người khác lợi dụng, suýt chút bị đày vào lãnh cung."
Sở Cơ cũng lau nước mắt "Tỷ ở vương phủ cũng chẳng khác gì, người ngoài cứ nghĩ tỷ rất sung sướng, nhưng sung sướng đến đâu cũng chỉ là thiếp thất, phía trên còn có chính thất chèn ép, tỷ lúc nào cũng thấp thỏm, ngày ngày như bước trên băng mỏng."
Hai tỷ muội ôm nhau khóc.
Lúc này Sở Cơ tình cờ nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay của Triệu mỹ nhân, tức thì kinh ngạc.
"Vết sẹo trên tay muội là chuyện gì vậy?"
Triệu mỹ nhân lập tức rút tay về, lấy tay áo che vết sẹo.
Nàng mím môi không nói gì.
Sở Cơ thúc giục "Muội nói đi chứ!"
Triệu mỹ nhân cúi đầu, trong mắt đầy ý hận, nhưng ngoài miệng lại nói "Bỏ đi, chuyện này tỷ không biết thì tốt hơn, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ đi, tỷ và Đại công tử thế nào? Y có tốt với tỷ không?"
Nhắc đến Đại công tử, mặt Sở Cơ đỏ bừng, có hơi xấu hổ lại có chút kiêu ngạo.
"Chàng dĩ nhiên rất tốt với tỷ."
Triệu mỹ nhân vẫn giống như trước đây, vòng tay qua cánh tay nàng, thân thiết hỏi "Cụ thể thế nào? Nói muội nghe đi."
Bình thường ở trong vương phủ, Sở Cơ phải đối phó với sự chèn ép của chính thất, còn phải đề phòng âm mưu của các thiếp thất thông phòng khác, trong lòng ấm ức nhưng không có nơi để trút, hiếm khi có được người bạn thân trò chuyện như bây giờ, không nghĩ ngợi gì nhiều bèn kể tất cả chi tiết quan hệ giữa mình và Đại công tử.
Triệu mỹ nhân nghiêm túc lắng nghe, trên mặt hiện lên ngưỡng mộ.