Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

chương 169: rượu chỉ vào miệng mà không đến bụng.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Khuynh không rảnh để ý tới sự kinh ngạc của Bình Âm phu nhân, nàng trực tiếp động thủ, đánh nhau với đám du côn phách lối hống hách kia một trận. Thân thủ Tạ Khuynh luyện ra từ quân doanh, mấy tên du côn đầu đường xó chợ làm sao địch lại, chưa được bao lâu đã bị Tạ Khuynh đánh tan tác.

"Nếu còn có lần sau, lão tử xé xác các ngươi." Tạ Khuynh đuổi theo hô một tiếng với đám du côn chạy trối chết, sau đó quay lại Tứ Hòa phường.

Cũng không để ý tới Bình Âm phu nhân đã chỉnh đốn trang phục muốn nói chuyện với nàng, Tạ Khuynh đi qua gọi chưởng quầy Tứ Hòa phường, chỉ vào đống bừa bộn nói:

"Gọi vài người tới dọn dẹo, tính xem tổn thất bao nhiêu."

Chưởng quầy còn cho là hôm nay mình phải lỗ không ít, đang rầu thúi ruột, không ngờ vị thiếu hiệp này còn thay những tên du côn kia bồi thường, thật sự là gặp được người tốt, liền liên tục nói lời cảm tạ sau đó gọi người tới dọn dẹp.

Lúc này hộ vệ của Bình Âm phu nhân đã xông vào, thấy chủ tử mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng nói chuyện thì Bình Âm phu nhân đã đưa tay ngăn cản, ý bảo các nàng đừng nói gì cả, còn bà thì vẫn luôn dán mắt vào Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh phảng phất như không cảm nhận được ánh mắt chăm chú kia, nói với chưởng quầy xong liền về chỗ ngồi của mình. Bình Âm phu nhân thấy Tạ Khuynh không để ý tới bà, vội vàng đuổi theo gọi lại:

"Thiếu hiệp xin dừng bước."

Tạ Khuynh ngoái đầu lại nhìn, bộ dáng hoàn toàn không quen biết. Bình Âm phu nhân thấy ánh mắt mê mang của Tạ Khuynh, hiển nhiên là người thiếu hiệp này không nhớ chuyện cứu người ở An Nhạc phường, thầm nghĩ đây đúng là một người hăng hái làm việc nghĩa, một tiểu lang quân làm việc tốt không lưu danh.

"Thiếu hiệp không nhớ rõ nô gia?" Bình Âm phu nhân hỏi Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh xoay người, đánh giá bà từ đầu đến chân, nói bằng giọng nghi ngờ:

"Ngươi là ai?"

Bình Âm phu nhân mặc phục sức bình dân khẽ vén tóc mai, ngẩng mặt lên nói với Tạ Khuynh:

"Lần trước ở An Nhạc phường, cũng là thiếu hiệp ra tay cứu giúp nô gia."

Tạ Khuynh giả vờ như đang hồi tưởng. Dưới ánh mắt mong đợi của Bình Âm phu nhân, nàng bừng tỉnh đại ngộ:

"A~~~ thì ra là ngươi a!"

Bình Âm phu nhân thấy Tạ Khuynh nhận ra mình, vô cùng cao hứng:

"Là ta là ta. Thật sự là duyên phận, thiếu hiệp lại cứu nô gia lần nữa."

Tạ Khuynh xoay người, hai tay ôm ngực, nói một câu không xuôi tai lắm:

"Không phải ta nói chứ đại tỷ, sao ngươi cứ gặp loại chuyện này hoài vậy? Vận khí kém quá đó."

Giọng điệu phê bình tùy ý này, không làm Bình Âm phu nhân tức giận chút nào, ngược lại hộ vệ sau lưng bà lên tiếng trách cứ:

"Làm càn, ngươi nói cái gì đó?"

"Im ngay." Bình Âm phu nhân lập tức ngăn bọn thủ hạ vô lễ, quát xong liền quay sang xin lỗi Tạ Khuynh:

"Thật ngại quá, là do các nàng quan tâm ta quá mức, có chỗ đắc tội mong thiếu hiệp thứ lỗi cho."

Tạ Khuynh nhìn nhìn mấy người sau lưng Bình Âm phu nhân, tựa hồ hoài nghi thân phận của bà:

"Các nàng ấy là hộ vệ của ngươi sao? Rốt cuộc đại tỷ là ai? Vì sao vừa rồi đám người kia đánh ngươi, mấy hộ vệ này không xuất hiện? Sớm biết ngươi có người giúp đỡ, ta đã không nhiều chuyện. Cáo từ."

Nói xong, không đợi Bình Âm phu nhân kịp phản ứng, Tạ Khuynh đã xoay người rời đi, nhanh chóng về lại chỗ cũ, trao đổi ánh mắt với Cao Tấn và Phù Diên Đông để hai người phối hợp diễn với nàng.

Quả nhiên, Bình Âm phu nhân sao có thể cam tâm bỏ lỡ Tạ Khuynh, lập tức đuổi theo.

Lần trước được cứu, Bình Âm phu nhân đã muốn làm quen, âm thầm cho hộ vệ theo dõi, muốn biết nhà hắn ở đâu, là ai. Nhưng võ công của bọn hộ vệ không bằng người ta, mới theo hai bước đã mất dấu, đến mức sự kiện kia cứ ghim mãi sâu trong lòng Bình Âm phu nhân.

Vốn tưởng kiếp này không có duyên gặp nhau, không ngờ được ông trời hậu đãi, lại để cho bà gặp được vị thiếu niên có dung mạo tuấn tú, thân thủ phi phàm này lần nữa. Giờ đây bà nhất định phải nắm chắc cơ hội, không thu phục được người là không thể.

Dù sao chung quanh Tứ Hòa phường đều có người của bà, lần này không để hắn chạy đi nữa là được.

Đi tới bàn Tạ Khuynh, Bình Âm phu nhân thấy nàng ngồi cùng hai nam tử, ai cũng anh tuấn mười phần, một người bà chưa từng gặp, người còn lại thì có chút quen mặt.

Bình Âm phu nhân nhìn chằm chằm vào Phù Diên Đông một hồi, hắn đành phải đặt chén trà xuống đứng dậy hành lễ:

"Gặp qua phu nhân."

Thấy Phù Diên Đông đứng dậy hành lễ, Bình Âm phu nhân mới nhận ra hắn là ai, nghi ngờ hỏi:

"Là đại lang Phù gia sao?"

Phù Diên Đông chắp tay trả lời:

"Đúng, phu nhân còn nhớ rõ ta."

Đại lang Phù gia Phù Diên Đông, đương nhiệm Đại Lý tự Thiếu khanh. Bình Âm phu nhân từng gặp hắn hai lần trong yến hội tại Tín Quốc công phủ, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa là còn ở cùng với thiếu hiệp mà lòng bà ngưỡng mộ.

Thiếu hiệp này có thể ngồi cùng bàn với Phù gia đại lang, ắt hẳn cũng là người có thân phận. Không biết là lang quân nhà ai, nếu gia môn quá hiển hách thì bà khó mà hạ thủ.

Tạ Khuynh chờ Phù Diên Đông và Bình Âm phu nhân chào hỏi xong mới nói:

"Phù Diên Đông, ngươi quen đại tỷ này hả? Vì sao lại gọi là phu nhân, đại tỷ này là ai? Lần trước ở An Nhạc phường..."

Bình Âm phu nhân thấy Tạ Khuynh muốn nhắc tới chuyện xảy ra ở An Nhạc phường, lập tức ngồi xuống ngăn cản, vươn một tay đặt lên cánh tay Tạ Khuynh, cười nói:

"Ân tình của thiếu hiệp, nô gia khắc sâu trong lòng, chỉ xin đừng nhắc lại."

Đùa à, dù danh tiếng của bà trong vòng huân quý kinh thành không được tốt nhưng vẫn cần mặt mũi, trước mặt mọi người mà bị nhắc tới sự kiện đó thì ít nhiều cũng có chút khó coi.

Ánh mắt Cao Tấn dừng trên bàn tay Bình Âm phu nhân đang đè lên cánh tay Tạ Khuynh, bỗng nhiên hắn đứng dậy, dùng quạt xếp đẩy tay Bình Âm phu nhân ra, thần sắc bất thiện.

Bình Âm phu nhân không ngờ tiểu công tử tuấn tú này lại đẩy tay bà ra, có hơi choáng váng, Tạ Khuynh thấy vậy nói:

"Đại tỷ à, rốt cuộc ngươi là ai?"

Bình Âm phu nhân còn chưa mở miệng, Phù Diên Đông đã nói ra thân phận của bà:

"Đây là Bình Âm phu nhân, tôn nữ của Sùng Đức Trưởng công chúa, ngươi đã nghe qua đúng không?"

"Ai nha, đại lang ngươi!"

Bình Âm phu nhân than nhẹ một tiếng, bà vốn đợi thiếu hiệp nói ra thân phận trước rồi mới tự giới thiệu, không ngờ Phù Diên Đông đã nói thẳng ra. Nhớ tới thanh danh ngày thường của mình, bà có hơi ngượng ngùng.

Chỉ mong vị thiếu niên lang này là một người không rành thế sự, chưa từng nghe qua những 'chiến công vĩ đại' của bà.

"Ta chưa từng nghe qua." Tạ Khuynh lắc đầu.

Bình Âm phu nhân thực kinh hỉ, lần nữa đè cánh tay Tạ Khuynh, nói:

"Nô gia là ai không quan trọng, quan trọng là nô gia xưa nay có ân tất báo. Thiếu hiệp cứu nô gia hai lần, nói thế nào nô gia cũng phải báo đáp thiếu hiệp thật tốt mới được. Không biết thiếu hiệp là tiểu lang quân nhà ai, nói không chừng nô gia quen biết đường lệnh tôn đó nha."

Bình Âm phu nhân vừa nói chuyện vừa đưa sóng mắt, tư thái kiều mị, thần sắc ngượng ngùng, thật là có phong tình như người mới biết yêu. Dù tuổi bà đã gần năm mươi nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, nói ngoài ba ngươi cũng chưa đủ, có lẽ dung mạo mỹ lệ là nguyên nhân chủ yếu nhất giúp bà lần nào cũng thu được anh hùng về tay.

Chứ nếu tuổi già sắc suy, bà có muốn lấy thân báo đáp, chưa chắc anh hùng đã cần đâu.

Quạt xếp của Cao Tấn ra tay lần nữa, bất quá Bình Âm phu nhân đã sớm có phòng bị. Trước khi quạt xếp của Cao Tấn chạm tới, bà rụt tay về, chờ hắn thu quạt, bà lại vươn tay đặt lên cánh tay Tạ Khuynh, không những vậy còn ngả người về hướng nàng, nhu nhu nhược nhược trừng mắt nhìn kỳ đà cản mũi không hiểu phong tình là Cao Tấn.

[ hình như bà ấy thật sự chấm ta rồi. ]

[ hay ta hi sinh một chút? ]

Tạ Khuynh thầm nói trong lòng. Cao Tấn cau mày, ánh mắt như cháy lên hai chữ -- nàng dám!

[ đùa thôi. ]

[ ta không chuẩn bị trước, bà ấy tới gần chút nữa khẳng định sẽ biết ta là nữ, muốn hi sinh cũng không được. ]

Cao Tấn: ...

Tạ Khuynh đoán không sai, Bình Âm phu nhân bắt lấy cánh tay nàng, liếc sơ qua cổ nàng liền tràn đầy nghi hoặc. Bởi vì cổ thiếu hiệp trơn láng, làn da trắng nõn khiến nữ nhân như bà còn mặc cảm, cái quan trọng nhất là --- không có hầu kết.

Bình thường nếu Tạ Khuynh muốn giả làm nam nhân sẽ tốn chút thời gian xử lý lỗ tai và hầu kết. Nhưng hôm nay nàng mặc nam trang chỉ để thuận tiện ra ngoài thôi, không dụng tâm ở những phương diện đặc thù của nữ tử. Bình Âm phu nhân nhận ra là bình thường.

Nếu bà đã nhận ra thì Tạ Khuynh không nên che giấu, có cố cũng chỉ là phí công nhọc sức.

Tạ Khuynh rút cánh tay mình khỏi bàn tay của Bình Âm phu nhân, ho khan hai tiếng sau đó khôi phục giọng nữ:

"Đại tỷ đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ đó."

Bình Âm phu nhân bàng hoàng. Mặc dù vừa rồi bà có hoài nghi, nhưng không ngờ thiếu hiệp sẽ chủ động để lộ. Bà kinh ngạc hỏi:

"Ngươi, ngươi là nữ?"

Tạ Khuynh gật đầu không hề che giấu:

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Nội tâm Bình Âm phu nhân chấn động nhưng mặt bà vẫn bình tĩnh, vội lắc đầu:

"Không, không có vấn đề. Nhưng mà, ngươi..."

Bình Âm phu nhân đã duyệt qua vô số người nay triệt để cạn lời. Thiếu niên anh hùng mà bấy lâu nay bà tâm tâm niệm niệm, lại là nữ.

"Ta làm sao? Ra ngoài mặc y phục nam nhân thuận tiện biết bao. Nếu không phải đại tỷ bám chặt lấy ta, ta còn chả thèm nói cho tỷ biết đâu."

Biểu hiện của Tạ Khuynh mười phần tự nhiên, không có chút dấu vết cố tình tiếp cận nào, dần dần Bình Âm phu nhân thôi phòng bị.

Lúc này, chưởng quầy Tứ Hòa phường cầm hóa đơn tới. Tạ Khuynh vẫy tay, thẩm tra đối chiếu hóa đơn một chút liền đưa cho Phù Diên Đông.

Phù Diên Đông không hiểu:

"Đưa ta làm gì?"

Tạ Khuynh cười tươi:

[ tiền của ta đưa Tạ Nhiễm hết rồi, làm gì còn xu nào. ]

"Trong ba người chúng ta, chỉ có ngươi vào triều làm quan. Ta và hắn bị người trong nhà quản nghiêm, không dư dả như ngươi." Tạ Khuynh đáp hợp tình hợp lý.

Còn không phải sao, bắt người tra án là bổn phận của Đại Lý tự. Nàng và Cao Tấn chỉ tới xem náo nhiệt thôi. Gặp tình huống trả tiền tra án thế này, đương nhiên là phải nhường lại cho Phù Diên Đông rồi.

Phù Diên Đông á khẩu không trả lời được, sau khi nhìn thoáng qua Bình Âm phu nhân, hắn đành ngậm ngùi móc tiền ra trả.

Chưởng quầy Tứ Hòa phường cầm tiền trong tay, thực cảm thấy hôm nay gặp được người tốt, cảm động vạn phần hành lễ lui ra.

Bình Âm phu nhân nhìn tới nhìn lui giữa ba người, cuối cùng hỏi Tạ Khuynh:

"Không biết thiếu hiệp đây là... Ách, tiểu nương tử nhà ai."

Sự tình phát sinh quá đột ngột, Bình Âm phu nhân còn chưa kịp thích ứng, thiếu hiệp tiểu lang quân đột nhiên biến thành tiểu nương tử, uổng công bà tương tư bấy lâu.

Tạ Khuynh nhìn thoáng qua Cao Tấn và Phù Diên Đông, dứt khoát trả lời:

"Ta họ Tạ, tên một chữ Nhiễm."

Bình Âm phu nhân lẩm nhẩm cái tên này một phen, dường như có chút ấn tượng, kinh nghi hỏi:

"Trấn quốc Đại Tướng quân Tạ Viễn Thần là..."

Tạ Khuynh gật đầu: "Là cha ta."

Bình Âm phu nhân hít sâu một hơi, xác thực không ngờ nàng lại là nữ nhi của Tạ Viễn Thần. Người vào cung làm Hậu là thứ trưởng nữ, đương kim Hoàng hậu Tạ Khuynh. Còn nàng tên Tạ Nhiễm...

"Vậy Hoàng hậu nương nương trong cung là trưởng tỷ của ngươi?" Bình Âm phu nhân hỏi.

Tạ Khuynh liên tục gật đầu: "Không sai không sai."

Bình Âm phu nhân nhìn Tạ Khuynh dò xét một phen. Lúc trước phố lớn ngõ nhỏ tranh nhau thảo luận về Tạ gia, danh tự của Tạ Khuynh và Tạ Nhiễm mới tới tai Bình Âm phu nhân.

Trong truyền thuyết, hai nữ nhi của Tạ gia, một người lớn lên ở biên quan lại có phúc vận ngập trời lên làm Hoàng hậu, một người được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tri thư đạt lễ...

Tạ Nhiễm đương nhiên là người tri thư đạt lễ kia.

Bất quá với tiểu thư xuất thân tướng môn bọn họ, cái gọi là nuôi dưỡng ở khuê phòng, có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng khác gia đình bình thường nhiều lắm.

Bình Âm phu nhân lại nhìn sang Phù Diên Đông. Vài ngày trước nghe nói Tạ gia có ý tác hợp đích nữ với Đại lang Tín Quốc công phủ. Hai người này xuất hiện cùng một chỗ là hợp tình hợp lý.

"Nguyên lai là Tạ nhị tiểu thư. Xem ra lời đồn giữa Tạ nhị tiểu thư và Phù gia đại lang không phải giả. Chỉ là chẳng hay, đây là vị nào?"

Bình Âm phu nhân hỏi thân phận Cao Tấn.

Cao Tấn trầm mặc, Phù Diên Đông cũng không biết trả lời thế nào. Tạ Khuynh ngược lại thản nhiên giới thiệu:

"Hắn họ Cao, là nhị lang của Cao Ngự sử. Chính là lão già ở trên triều thường cãi nhau với phụ thân ta. Phu nhân biết không?"

Cao Tấn cạn lời. Phù Diên Đông bội phục.

Phù Diên Đông không khỏi nghĩ tới lần ở trên thuyền hắn hỏi lai lịch Tạ Khuynh, nàng nói hưu nói vượn một trận, nghe vào tai lại rất thuyết phục.

Có một số việc thật sự cần thiên phú.

Phù Diên Đông nhịn không được liếc mắt sang nhìn Cao Tấn một cái. Thấy dáng vẻ tập mãi thành quen của Bệ hạ, Phù Diên Đông càng chắc chắn Hoàng hậu có thiên phú dị bẩm ở phương diện nói dối.

Bình Âm phu nhân nhất thời không nhớ ra trong triều có vị Ngự sử nào họ Cao. Bất quá Tạ Khuynh nói đâu đó rõ ràng, cảm thấy nàng không có lý do lừa gạt mình nên bà cũng không hoài nghi.

"Nguyên lai là Cao nhị lang, thất kính thất kính."

Bình Âm phu nhân mặc dù là tôn nữ của Sùng Đức Trưởng công chúa nhưng đã qua ba đời vua, đến Cao Tấn đã là đời thứ tư. Bình Âm phu nhân đã không được tính là hoàng tộc nữa, bất quá là được Hoàng gia cho chút thể diện, phong cho một danh hào phu nhân. Bởi vậy, Bình Âm phu nhân chưa bao giờ gặp Cao Tấn, mới thành công bị Tạ Khuynh lừa gạt.

Bình Âm phu nhân duyệt vô số người, đương nhiên nhìn thấy từ sâu trong ánh mắt của Cao nhị lang lộ ra tình ý với Tạ nhị tiểu thư, không khỏi kéo Tạ Khuynh qua một bên, nhỏ giọng hỏi:

"Sao nhị tiểu thư lại ở cùng một chỗ với hai vị lang quân?"

Tạ Khuynh liếc mắt nhìn Cao Tấn và Phù Diên Đông một cái, ánh mắt không có ý tốt làm hai người không hẹn mà cùng ngồi thẳng lưng.

"Phu nhân không nhìn ra được sao, hai người họ đều có... Với ta."

Tạ Khuynh am hiểu đạo lý nói lời bịa đặt. Không thể nói ráo hết được, nhất định phải chừa không gian cho người ta mơ màng. Bởi vì có mấy lời mình trực tiếp nói ra đối phương sẽ hoài nghi, nhưng nếu để tự đối phương đoán, độ tin cậy sẽ tăng cao.

Bình Âm phu nhân quả nhiên có vẻ mặt 'ta đã hiểu', bừng tỉnh đại ngộ gật đầu:

"Thì ra là thế."

Bình Âm phu nhân hỏi Tạ Khuynh:

"Vậy trong lòng Tạ nhị tiểu thư thích ai hơn?"

Tạ Khuynh bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng đáp:

"Không dối gạt phu nhân, ta cảm thấy cả hai đều rất tốt, không phân biệt rõ là thích ai hơn."

Nếu vừa rồi Bình Âm phu nhân đối với Tạ Khuynh chỉ là thưởng thức, thì nay nghe nàng nói như vậy, quả thật bà muốn xem nàng là tri kỷ. Bởi vì bà thấy cái bóng của mình trên người vị tiểu thư này.

Có rất nhiều lúc Bình Âm phu nhân cũng cảm thấy như vậy, thấy nam nhân này tốt, nam nhân kia cũng không tệ, nếu bắt bà chọn ra người tốt hơn, bà thật sự là... Không chọn được.

"Những lời này ta chỉ nói với phu nhân thôi, phu nhân tuyệt đối đừng nói với người khác." Tạ Khuynh căn dặn.

Bình Âm phu nhân trao cho Tạ Khuynh một ánh mắt 'ta hiểu mà'. Tạ Khuynh cười vỗ vai Bình Âm phu nhân, nói:

"Tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp được. Ta thấy phu nhân cũng là người có cá tính. Không bằng hôm nay để ta làm chủ, mời phu nhân uống rượu một bữa?"

Bình Âm phu nhân kinh hỉ hỏi:

"Ngươi biết uống rượu?"

Vẻ mặt Tạ Khuynh như bị mạo phạm:

"Phu nhân nói gì vậy? Luận uống rượu xưa nay ta chưa biết sợ ai."

Bình Âm phu nhân càng lúc càng thưởng thức cái tính tình hào sảng này của nàng. Trong lòng bà tiếc hận, vì cái gì lại không phải một tiểu lang quân.

Bất quá tiểu nương tử thì tiểu nương tử, bà cũng đâu thiếu nam nhân, kết giao cùng một tiểu nương tử tướng môn tính tình hào sảng, chí thú tương đắc thế này không phải cũng rất thú vị sao.

Thấy Tạ Khuynh gọi tiểu nhị Tứ Hòa phường tới, bảo hắn mang rượu ngon nhất của tửu phường lên, Bình Âm phu nhân trực tiếp cắt ngang:

"Rượu nơi này nào xứng ngươi uống. Nếu không chê liền theo ta hồi Lê hoa thôn trang, rượu của ta ở Lê hoa thôn trang phải nói là nhất tuyệt."

Vẻ mặt Tạ Khuynh nghi ngờ:

"Có thể tuyệt đến mức nào?"

Bình Âm phu nhân nói:

"Ngày đó ta thấy ngươi uống Say Hoa Âm ở An Nhạc phường. Nguyệt Chiếu ở Lê hoa thôn trang của ta còn tinh khiết hơn Say Hoa Âm nhiều."

Tạ Khuynh nghe vậy mong mỏi từ tận đáy lòng, nàng nhìn về phía Cao Tấn:

[ tinh khiết hơn cả Say Hoa Âm... ]

[ muốn uống. ]

Cao Tấn nhíu mày, đang định cự tuyệt thì Phù Diên Đông đã hỏi trước:

"Đã sớm nghe danh Nguyệt Chiếu là rượu ngon nhất kinh thành, chỉ là chưa có cơ hội nếm thử, không biết hôm nay liệu ta cũng có lộc ăn?"

Bình Âm phu nhân tâm tính trẻ trung, cử chỉ hào phóng, nghe vậy đáp:

"Hai vị lang quân đã đi cùng Tạ nhị tiểu thư, há có đạo lý chỉ mời một người. Bản phu nhân chân thành mời hai vị lang quân cùng Tạ nhị tiểu thư cùng quang lâm bỉ thôn trang. Mong Tạ nhị tiểu thư và hai vị lang quân vui lòng đến dự."

Lê hoa thôn trang của Bình Âm phu nhân xưa nay chỉ chiêu đãi những bằng hữu mà bà vừa ý. Tuy đa số đều là nam bằng hữu, nhưng hôm nay gặp được một tiểu nương tử hợp nhãn cũng không dễ, chiêu đãi một phen thì đã sao.

Tạ Khuynh chớp chớp mắt với Cao Tấn, đôi mắt viết đầy mấy chữ 'ta muốn đi'. Dù cảm thấy không ổn nhưng Cao Tấn cũng không ngăn, xem như ngầm đồng ý.

Nhận được ý kiến của Cao Tấn, Tạ Khuynh dứt khoát nhận lời:

"Phu nhân đã nhiệt tình mời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, bất quá ta có lời muốn nói trước..."

Bình Âm phu nhân thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, cho là nàng muốn nói mấy câu như 'ta chỉ muốn tới uống rượu, đừng cho người ngoài biết ta và ngươi có quan hệ'. Bởi vì trước đó Bình Âm phu nhân đã gặp tình huống này rồi. Có vài vị phu nhân rõ ràng muốn cùng bà tương giao, nhưng lại ngại tiếng xấu bừa bãi của bà, muốn thử cảm giác hàng đêm sênh ca lại sợ thanh danh mình bị ảnh hưởng, liền đưa ra yêu cầu chỉ muốn lén gặp mặt. Đối với loại người này, Bình Âm phu nhân không thể hòa nhã nổi.

Bà nghĩ nếu Tạ nhị tiểu thư cũng nói loại lời không ra gì này, bà sẽ nhấc chân đi liền.

"Tạ nhị tiểu thư muốn nói gì?" Bình Âm phu nhân lặng lẽ hỏi.

Tạ Khuynh xích lại gần bà, nghiêm mặt nói:

"Tửu lượng của ta phi thường tốt, lúc phu nhân lấy rượu đừng hẹp hòi. Rượu chỉ vào miệng mà không đến bụng được thì chả còn ý nghĩa gì."

Bình Âm phu nhân ngẩn người, bật cười ha hả:

"Yên tâm, bao no."

Có câu nói này, Tạ Khuynh cũng rất cao hứng, đoàn người vui vẻ đi theo Bình Âm phu nhân tới Lê hoa thôn trang.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Trời ới, còn chục chương nữa thoi là truyện hoàn. Á á á á á!

Sẵn sàng chưa, mọi người sẵn sàng chưa!!!!!!!!

♡\( ̄▽ ̄)/♡

Truyện Chữ Hay