Lan Phu nhân thân thể tốt hơn rồi, Lan Đại Phú cũng không có cái gì chần chờ nên lên đường trở về Giang Nam, Lan Vũ chết ở Vĩnh An, mặc kệ như thế nào, Lan Đại Phú cũng phải làm cho nàng nhập thổ vi an, mà sau khi nghe lời Hòa Linh nói, Lan Phu nhân hiện nay không hề giống như trước đó vài ngày nữa, ngược lại lên tinh thần. Lần này trở về Giang Nam, ngoài việc đem Lan Vũ.com hạ táng, còn có đi giúp Hòa Linh điều tra lại lịch đồ trang sức bích ngọc, cũng chỉ có lúc này, Hòa Linh mới sâu sắc cảm thấy không đủ người dùng thật khó khăn! Nếu như mọi chuyện đều dựa vào cữu cữu, nàng tóm lại là cảm thấy không quá thỏa đáng! Hơn nữa cũng quá làm phiền cữu cữu rồi, Lan Đại Phú chưa chắc không có chuyện. Trừ mấy điểm này, nàng có thể không vì tương lai, nhưng Lan Đại Phú lại không được, nàng không thể bởi vì chính mình mà ảnh hưởng tới người khác!
Cho nên nói, Đổ Thừa Vân Phong và Từ Trọng xuân đều là trợ thủ hết sức cần thiết! Từ Trọng xuân là kiếp trước thời điểm trong nhà vì nàng tìm đại phu, nhưng ai biết được đánh bậy đánh bạ, tìm được Quỷ Thủ Từ Trọng Xuân, hai người cùng nhau chung sống ba năm, quan hệ cũng coi là cực tốt. Hòa Linh phát hiện hình dạng đại phu trong phủ không gì đặc biệt lại là quỷ thủ Từ Trọng Xuân, quả nhiên là sợ hết hồn, có điều cũng may, Từ Trọng xuân đặc biệt thích tài, nhưng nhân phẩm không có vấn đề! Lần này tới gặp y, Hòa Linh là cố ý mang theo trên người mê hương năm đó Từ Trọng xuân dạy cho nàng, mặc dù nàng không thể làm được lợi hại giống Từ Trọng xuân như vậy, nhưng là có lợi hại hay không không quan trọng, quan trọng là khiến Từ Trọng xuân phát hiện! Chỉ có khiến y tò mò, y mới sẽ lưu lại. Hòa Linh đáh vào cách nghĩ của Từ Trọng Xuân, nên mới có tính toán như vậy!
Hòa Linh duỗi cái lưng mệt mỏi, hỏi "Cữu cữu bọn họ đi được mấy ngày rồi?"
Xảo Âm nói: "Đã nửa tháng! Nghĩ là đã đến Giang Nam!" Lần trước cả nhà đi du sơn ngoạn thủy, tự nhiên đi chậm rãi chút, hiện nay ai cũng không có cái tâm tình này, tự nhiên sẽ ra roi thúc ngựa!
Hòa Linh đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ đã một mảnh vẳng lặng, quả nhiên là trời lạnh, nàng kéo áo choàng trên người, nói: "Giống như chỉ chớp mắt đã đến mùa đông!"
Đầu mùa đông thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng ai ngờ vài ngày trước liên tục xuống mấy trận mưa, thời tiết hẳn là lập tức liền lạnh xuống. Bên trong nhà cũng thật sớm dấy lên Địa Long. Có điều Hòa Linh rất là thích mở cửa sổ, vì vậy bên cạnh cũng dự sẵn áo choàng, lúc lạnh trực tiếp mặc thêm! Lan Đại Phú đi sau vẫn không có đưa tin tới đây, chắc là cũng không có tra được về lại lịch đồ trắng sức bích ngọc. Hòa Linh kiếp trước cũng không có nhận được cái này đồ trang sức, cũng không biết quá nhiều, vậy mà hôm nay, nàng vuốt ve ngọc bội giữa cổ mình, cảm khái nói: "Ngươi là từ đâu tới đây?"
Xảo Âm và Xảo Nguyệt hai nha hoàn có chút mơ hồ, không biết Hòa Linh lẩm bẩm cái gì!
"Đại quân hai ngày nay sẽ phải vào thành chứ?"
“Đúng rồi, nô tỳ cảm thấy, sẽ không quá hai ngày, nghe nói đã đến Kinh Giao." Xảo Nguyệt vội vàng nói.
Hòa Linh gật đầu.
"Đúng rồi, các ngươi tìm Vương lão đầu quét dọn trong viện."
Xảo Âm chần chờ một chút, đáp lại.
Vương lão đầu là sai vặt trong sân bọn họ, ở ngoại viện làm chút công việc quét dọn, Xảo Âm đem Vương lão đầu gọi tới đây, y vội vã quỳ xuống thỉnh an.
Hòa Linh khoát tay bảo Xảo Âm và Xảo Nguyệt đi ra ngoài, cười khanh khách nói: "Từ đại phu đây là làm gì vậy. Ngài không phải nên ở Lan gia biệt viện trị liệu Đổ Thừa Vân Phong cho ta sao! Cải trang tới nhà của ta cũng không quá tốt! Hơn nữa, ngài ngụy trang cũng quá kém!"
Vương lão đầu lại là Từ Trọng Xuân giả trang, Từ Trọng xuân đặt mông ngồi xuống dưới đất, mặt phiền muộn: "Ngươi nhận ra sao?"
Hòa Linh mỉm cười không nói, căn bản chưa nói cho y biết ý định của mình!
Có điều Từ đại phu tính tình ngược lại cực tốt, y vui vẻ nói: "Hay là thế này, chúng ta đánh cuộc, nếu như ngươi mỗi lần cũng có thể nhận ra ta, nhận ra một lần, ta liền giúp ngươi làm một chuyện, ngươi thấy có được không?"
Từ Trọng Xuân lỗ mũi phun khí, y cũng không tin, mỗi lần đều bị cái tiểu nha đầu này nhận ra!
Hòa Linh bẻ ngón tay: "Ai nha nha, ta có một cao thủ miễn phí giúp một tay, trong lòng còn có chút kích động!"
Từ Trọng xuân thiếu chút nữa thở không nổi, y ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn Sở Hòa Linh, đã cảm thấy cái tiểu nha đầu này thật là cực kì cổ quái.
"Lần này bị ngươi nhận ra, ngươi muốn ta làm cái gì!" Hỏi nàng.
Hòa Linh cười yếu ớt, “Bắt đầu từ lần sau! Lần này coi như là ta cho qua!"
Từ Trọng xuân lần nữa im lặng hỏi ông trời! Có người tính khí thất thường vậy sao!
"Nhờ ta có lòng khoan dung, người bình thường đã bị gươi làm cho tức chết rồi!"
Hòa Linh lơ đễnh, nàng chậm rãi nói: "Ngài cũng chớ giả bộ, không ai nhận ra ngài, ngài hết sức vui mừng đi! Ta hiểu rõ nhất ngươi!"
Không sai, Từ Trọng xuân chính là người như vậy, y khi còn trẻ y thay đổi diện mạo rất nhiều, so với việc y thay đổi diện mạo cho người khác, chính y ở phương diện dịch dung cũng là hết sức tuyệt diệu, đây là y hết sức vẫn lấy làm tự hào. Hôm nay tuổi của y cũng không nhỏ, loại tự tin này càng thêm đạt tới lớn nhất! Y bình sinh mong muốn chính là mặc kệ y đổi thành hình dáng gì, đều không có người có thể nhận ra y. Đây là y nguyện vọng lớn nhất! Cho nên Hòa Linh cũng coi là hợp ý!
Từ Trọng xuân tình ý sâu xa nói: "Ngươi sẽ không phải là nữ quỷ chứ? Thế nào chuyện gì cũng có thể biết!" Nàng cơ hồ là thấy được trong lòng của y. Từ Trọng xuân không ngốc, y tự nhiên biết được Hòa Linh là dùng những chuyện này xỏ mũi y. Nhưng vậy thì thế nào, chuyện này bản thân chính y quả thật cảm giác hứng thú. Hơn nữa, y vẫn luôn kỳ quái, cái này Sở Hòa Linh, nàng đến tột cùng tại sao hiểu ý như vậy. Hiểu rõ quá khứ của y, hiểu rõ mê hương của y, thậm chí hiểu rõ tính cách của y. Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì chuyện này rất đáng sợ! Trừ phi người cùng y một chỗ chung đụng mấy năm, nếu không làm sao lại có thể biết cặn kẽ như vậy!
Hòa Linh làm khuôn mặt nhỏ nhắn, le lưỡi: "Ta là nữ quỷ......" Nàng đứng lên, đem cánh tay duỗi thẳng, nhảy nhót!
Từ Trọng Xuân thổi phù một tiếng, y dở khóc dở cười: "Ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không! Cho ngươi giả trang quỷ như vậy sao? Quá không chuyên nghiệp, tuyệt không giống!" Từ Trọng Xuân thật lòng cảm thấy tiểu cô nương này giả bộ hơi kém chút, y đứng lên: "Ngươi xem ta...ta như vậy mới là thật là biểu diễn!"
Từ Trọng Xuân bắt chước động tác của Hòa Linh, nhưng lại trợn trắng mắt, làm cho người nhìn càng thêm dọa người, "Ta là quỷ...... Ngươi nói, ngươi đến tột cùng có thể nhận ra ta sao?"
Mặc dù giống như rất nóng lòng muốn biết, nhưng Từ Trọng Xuân đùa giỡn với nàng nhiều hơn. Thiên hạ khó có được một tiểu Cô nương đùa vui như vậy, y mới thật không hy vọng nàng nhận ra mình, nếu như mình đền ddlequydon.com bù chỗ sơ hở này, như vậy còn có cái gì thú vị, như vậy không ngừng bị người nhận ra mới có thú vị! Lớn tuổi, tính tình không thay đổi một chút gì!
Hai người náo loạn một lát, Hòa Linh thế nhưng cảm thấy, mình giống như là một tiểu Cô nương mười hai tuổi. Không biết có phải thời gian sống lại đã lâu, nàng ngược lại từ bỏ tính tình kiếp trước, trở nên nhu hòa mấy phần. Dĩ nhiên, cái gọi là nhu hòa là cảm giác của nàng, người khác xem ra, nàng còn là một tiểu cô nương không nên chọc! Có điều Từ Trọng xuân cũng không có ở lâu, y mặc dù len lén tới Sở phủ, nhưng bên kia còn có một Đổ Thừa Vân Phong! Không cẩn thận suy nghĩ một chút, nha đầu này thật đúng là lớn mật, Đổ Thừa Vân Phong thứ người như thế cũng dám cứu! Bình thường cô nương thấy, sợ là bị hù dọa chết. Y đã từng nghĩ, Tiểu Linh Đang có phải thích Đổ Thừa Vân Phong hay không, nhưng nhìn thái độ của nàng đối với Đổ Thừa Vân Phong, cảm giác thật sâu mình suy nghĩ nhiều!
Ghét bỏ dùng chân đạp, đây không phải là chân ái đó chứ?
Từ Trọng xuân đi, Lục Hàn lại tới!
Hòa Linh bất đắc dĩ nâng trán, nàng cảm khái nói: "Chỗ này của ta thật đúng là giống với cửa thành, người người đều có thể tới lui!"
Lục Hàn lần này tới là muốn hỏi về chuyện đồ trắng sức bích ngọc, y cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, nhưng là chuyện này, tóm lại cùng chuyện khác bất đồng, y nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc là nhịn không được! Này cũng là y lần đầu tiên như vậy! Có điều, cái gì gọi là: người người đều có thể tới lui? Còn có người khác đã tới?
Lục Hàn thoáng nhíu mày, nói: "Xem ra ta không phải vị khách đầu tiên!"
Hòa Linh lắc đầu: "Nói chuẩn xác, ngươi đúng là khách nhân đầu tiên, bởi vì người tới lúc trước, chưa tính là khách." Lại nói, Từ Trọng Xuân coi như là một nửa sư phụ của nàng. Y mặc dù đã dạy Hòa Linh không ít thứ, nhưng lại cũng không bắt Hòa Linh gọi y là sư phụ, gọi như vậy nghe rất già. Hòa Linh ghét bỏ không muốn gọi!
Đúng trong lòng Hòa Linh, Từ Trọng Xuân chưa tính là khách nhân của nàng, mà coi là...... Người thân!
Nếu như nói có thể, Hòa Linh sẽ coi như vậy!
Lục Hàn ngược lại kinh ngạc lời nói Hòa Linh, y mỉm cười nói: "Thì ra là, cũng có người có thể ở nơi này của Tiểu Linh Đang lấy được lễ ngộ, thật sự là quá khó khăn rồi!"
Hòa Linh thật cảm thấy Lục Hàn người này có chút ý tứ, nàng buồn bực nhíu mày: "Gian thần đã có ba bằng hữu! Ta nhìn không thuận mắt không phải rất bình thường sao! Cái người này, nói chuyện thật không khiến người ta ưa thích! Cũng may ta là người trượng nghĩa, tấm lòng rộng rãi, không chấp nhặt với huynh!" Nàng nhướn lông mày, cười khanh khách!
Có thể thấy được, Hòa Linh hôm nay tâm tình thật là khá, nếu không, làm sao sẽ như vậy, Lục Hàn cảm khái nói: "Nàng lúc tâm tình tốt và không tốt thời điểm, thật là khác biệt một trời một vực, cũng may, ta gần đây hai lần tới đây luôn là lúc gặp phải nàng tâm tình tốt, nếu không, ta sợ là lại muốn nằm ngang đi ra rồi, làm người a, thật sự là quá khó khăn!"
Hòa Linh tâm tình không tệ, nhưng nhìn Lục Hàn nét mặt, tâm tình cũng không khá nổi, mặc dù y vẫn luôn nói đùa, nhưng Hòa Linh còn nhìn ra được, người này tâm tình kiên định, nếu như chút chuyện này nàng đều không nhìn ra, thật không thể chơi!
Hòa Linh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Biểu ca ta mượn chuyện trở về quê nhà đã đi điều tra tin tức huynh muốn rồi, ta nghĩ mấy ngày nữa có thể có kết quả, huynh đừng vội!"
Lục Hàn gật đầu, y nhướn mày cười: "Nàng cũng không muốn biết, ta vì cái gì muốn biết xuất xứ của nó sao?"
Hòa Linh lắc đầu: "Ta không có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy!" Nói xong, tháo bích ngọc trên cổ xuống, nắm ở trong tay, ngọc bội man mát lành lạnh, trời lạnh mang theo, thật không thoải mái, nàng cảm khái nói: "Khối ngọc này, thật ra thì làm cho người ta có chút cảm giác rất lạ!"
Lục Hàn nhíu mày, y không được phép, Hòa Linh là đang nói lời thật lòng hay là thử dò xét y, y ngồi xuống, nói: "Không biết có thể thưởng thức một chút trà của Sở Ngũ Tiểu thư không?"
Hôm nay Lục Hàn, thật không bình thường! Thì ra có thời gian nhàn nhã đi true chọc, hiện tại tâm tình không được tốt.
Hòa Linh chỉ trầm ngâm như vậy một chút rồi ngồi xuống, nàng mỉm cười hỏi "Huynh không phải đang gánh chịu ngăn trở trọng đại nào đi? Nghĩ đến cũng đúng rất thú vị! Ha ha!"
Lục Hàn trầm mặc xuống, không nói gì, y hôm nay tâm tình quả thật không tốt lắm, đại khái cũng chính là vì vậy, y mới thôi thúc tìm đến Sở Hòa Linh, nhưng là phải biết, y thời gian sắp tới đây, là trong thiên hạ không hợp lý nhất một chuyện!
"Động Đình mây mù, nơi này của nàng quả thật có chút trà ngon." Chỉ nghe mùi thơm, Lục Hàn đã nói như thế!
"Đáng tiếc trà ngon không nhiều lắm!" Hòa Linh không thèm để ý, "Lần sau không cần tay không tới đây!"
Lục Hàn: "...... Nàng thật không khách khí!"
Hòa Linh mỉm cười: "Ta phụ trách nhắc nhở huynh...huynh mang chút quà tặng không phải rất bình thường sao?" Hòa Linh cười đủ rồi, nói: "Nghe nói túc thành hầu đủ ngoạn trở về. Tiểu Hầu gia của chúng ta không phải là bởi vì cha ruột mình trở lại, mới lo được lo mất như vâyh chứ? Nếu như thật là như vậy, vậy ta ngược lại cảm thấy không tốt lắm!"
Lục Hàn cảm khái, không thể không nói, Tiểu Linh Đang thật đúng là một nữ hài tử hết sức cơ mẫn, nàng cơ hồ lập tức xác định thấu nội tâm của y, cho nên nói, mặc kệ trạng thái gì, ở trước mặt nàng đều phải giả bộ, nếu không lập tức cũng sẽ bị nàng đoán ra, cùng người như vậy tiếp xúc, thật sự là hơi doạ người!
"Có người nói cho nàng biết hay không, biết quá nhiều sẽ bị giết người diệt khẩu?"
Hòa Linh thanh thúy: "Ta cái gì cũng không biết, nếu như huynh muốn giết người diệt khẩu, vậy huynh cũng quá mệt mỏi! Người bên trong Vĩnh An thành, huynh giết hết sao?"
Lục Hàn nhấp một miếng trà, gật đầu: "Giết không hết!"
Hòa Linh gật đầu: "Vậy được rồi!" Nàng mỉm cười: "Lúc này, ta khuyên ngài vẫn là không nên lạnh mặt như vậy, tiễu trừ Thủy Phỉ đại quân sẽ phải vào thành, huynh nói nghiêm mặt như huynh vậy, nếu như ngươi tâm tình không tốt, không biết, sợ là sẽ có mot số tin đồn về huynh. Nếu như có người truyền dien~dan`le^quy"do^n.com ra Lục Hàn công tử bất mãn việc trừ phiến loạn, vậy coi như khó coi. Thiếu niên, để ý một chút!" Hòa Linh vỗ vỗ bả vai Lục Hàn, cảm giác mình quá để ý! Thế nhưng có thể tốt bụng đến khuyên Lục Hàn, thật là không dễ dàng!
Lục Hàn hơi híp mắt lại nhìn Hòa Linh, Hòa Linh quan sát trên dưới mình một chút, hỏi "Thế nào? Trên mặt ta mọc hoa sao?"
Lục Hàn lắc đầu, y thành khẩn nói: "Nàng lúc không chanh chua thật không nhiều lắm, ta muốn nhớ thật kỹ."
Hòa Linh thực sự muốn một ly trà nóng tạt vào trên mặt của y, người này thật là không có mắt nhìn, khó có được lúc nàng tâm tình tốt, y liền nhất định phải phá sao?
"Cái người này sao luôn làm người ta ghét, người trong nhà của huynh biết không?" Hòa Linh hỏi.
Lục Hàn mang nét cười gật đầu: "Ta biết!" Còn dương dương hả hê đắc chí, người như vậy, thật là không dám nhìn thẳng. Hòa Linh liếc mắt, mình uống trà, không để ý tới y!
Trong lúc nhất thời, trường hợp yên tĩnh trở lại, ly trà của Lục Hàn cạn, Hòa Linh rót đầy cho y, hai người cứ như vậy ngồi lẳng lặng, hồi lâu, Lục Hàn hỏi "Thật ra thì ta vẫn thấy lạ, nàng sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì, tín niệm sụp đổ?"
Hòa Linh liếc y một cái: "Huynh đừng nói với ta, huynh vì lòng tin sụp đổ, cho nên khó chịu lại phiền muộn, chạy đến chỗ này của ta là để học hỏi kinh nghiệm!"
Lục Hàn mỉm cười: "Không thể sao?"
Hòa Linh trầm ngâm một cái nói: "Không thể! Loại chuyện này, huynh nói cho người khác biết, thật ra thì người khác cũng khốn nhiễu; mà chuyện người khác khổ sở, cũng không nghĩ nói cho huynh biết, nếu như kết quả như thế chính là cho người khác thêm phiền toái tạo thành khốn nhiễu, như vậy huynh im lặng vẫn tốt lắm!"
Lục Hàn gật đầu, hết sức đồng ý.
"Nàng nói, ngược lại có mấy phần đạo lý!"
Hòa Linh cười yếu ớt: "Không phải có mấy phần, là có rất nhiều!"
Lục Hàn nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Hòa Linh, đột nhiên liền tâm tình buông lỏng, một cái tiểu cô nương cũng có thể làm được, y tự nhiên cũng là có thể.
Ngồi một lát, Lục Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, y xoa xoa cổ tay, nói: "Xem nàng hôm nay đối với ta khá lịch sự, ta tốt bụng nói cho nàng biết một cái tin tốt." Lục Hàn nói!
Hòa Linh nhíu mày, nàng nhìn Lục Hàn không nói.
Lục Hàn nghiêm túc, "Mọi người đều biết, Chu tướng quân bản thân là người Giang Nam, mà chất tử của Chu tướng quân, nhi tử của Tam đệ y, Giang Nam có một cái tên con nhà giàu, lần này mượn chuyện trừ phiến loạn cũng đạt được chức vị, hơn nữa hình như có chút công lao, y đi theo hồi kinh rồi! Mà bản thân y, đã từng mơ ước qua biểu tỷ của nàng Lý Mộng! Lý gia là thư hương môn đệ, lúc ấy cũng không có đáp ứng đến y. Nhưng lúc này không giống ngày xưa! Ta nhớ được, nàng đối với biểu tỷ của mình vẫn tính là không tệ. Tóm lại, nên cẩn thận!"