Cú kéo này khiến đầu Lưu Hạo chạm đất, trán đập mạnh vào bậc thềm, máu chảy ồ ạt.
Máu tươi che khuất tầm nhìn, nên anh chỉ có thể quơ quào loạn xạ, chân đá lung khi bị kéo xuống nước, tầm nhìn của anh cuối cùng cũng đã rõ ràng hẳn.
Khi anh mở mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn được thứ ở dưới nước! Đó là Ngô Quỳnh! Không, không đúng...! Đây không phải Ngô Quỳnh! ‘Ngô Quỳnh’ trước mặt nhe răng cười, lột lớp da trên mặt xuống, để lộ diện mạo thật sự của nó! Hoá ra là Mình! Khi nhìn thấy gương mặt thật sự của lệ quỷ, Lưu Hạo hoảng sợ mở to hai mắt...“Hì hì hì hì, mày là người thứ ba.” Đây là câu nói cuối cùng anh nghe được trước khi hồ yên tĩnh trở lại năm phút trước.
Ở nhà vệ sinh nam tầng chín, Ngô Quỳnh đang ngồi trên bồn cầu, bụng cồn cào âm ĩ.
Đúng lúc này, anh ta chợt nghe thấy bên ngoài có người đi vào.
Người này đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Ngô Quỳnh bỗng lấy làm lạ, trừ mình và Lưu Hạo thì lại có ai vừa lên tầng nữa à? Dựa theo tính cách của Lưu Hạo, bước vào thì chắc chắn sẽ gọi tên anh ta.
Chẳng hiểu tại sao, Ngô Quỳnh đột nhiên căng thẳng.
Nghĩ tới chuyện đám người Lữ Thanh nói khách sạn có ma quỷ, anh ta bèn cấp tốc giải quyết rồi kéo quần lên chuẩn bị lúc này, trong đầu anh ta bỗng nhiên hiện ra một đoạn ngắn trong quyển tiểu thuyết kinh dị từng đọc.
Cô gái trốn trong nhà vệ sinh, ngoài cửa là lệ quỷ đang đuổi giết cô ấy.
Hơn mười phút trôi qua, bên ngoài không còn động tĩnh nào, khi cô ấy tưởng đã an toàn rồi thì ngẩng đầu lên mới phát hiện lệ quỷ vẫn luôn nằm trên cửa lẳng lặng nhìn cô ấy từ vậy, tim của Ngô Quỳnh không khỏi đập nhanh hơn.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng nặng trĩu, từ từ ngẩng đầu lên nhìn...!May quá, trên cửa trống trơn.
Anh ta thở phào một hơi, chuẩn bị mở cửa, đảo mắt qua bên chân mới phát hiện có một khuôn mặt tái nhợt nằm dưới sàn của phòng kế bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta qua khe hở.“Á!” Ngô Quỳnh hét toáng lên, mở cửa chạy thật nhanh.
Lúc này anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi! Thang máy! Phía trước có thang máy!Ở cuối hành lang tăm tối là cửa thang máy đang mở.
Đó là ánh sáng duy nhất giữa bóng tối! Ngô Quỳnh giống như một người chết khát đi trong sa mạc, bỗng nhiên tìm thấy ốc đảo, nhìn thấy hy vọng! Anh ta chạy vào thang máy, điên cuồng ấn đóng cửa! Ngay khi cửa thang máy được đóng lại, trái tim đang đập điên cuồng của anh ta rốt cuộc cũng dịu đi đôi máy bắt đầu đi xuống...!tám...!bảy...Ngô Quỳnh lau mồ hôi, khi nghe thấy tiếng ‘tí tách’, anh ta cảm thấy hình như có thứ gì nhỏ xuống đỉnh đầu.
Anh ta run rẩy ngước lên, đập vào mắt là một con lệ quỷ ướt sũng dang tay nằm thành hình chữ đại trên nóc thang máy.
Lệ quỷ cười toe toét, một dòng máu tanh hôi rỉ ra từ miệng nó, liên tục nhỏ xuống mặt Ngô Quỳnh ngay đơ ra, chỉ cảm thấy thang máy đang nhanh chóng đi xuống.
Không...!không phải thang máy đi xuống, mà là đầu của anh ta.
‘Bịch’, đầu của Ngô Quỳnh rơi xuống ngay bên cạnh chân mình.“Hì hì, người thứ hai.”Trước khi chết, trong đầu Ngô Quỳnh bỗng có một đoạn ký ức tua lại...! Hoá ra người đó chính là lệ quỷ...!Tiếc là không thể báo với mọi 606, Lữ Thanh nhìn điện thoại, hiện giờ đã là 18 giờ 55.
Đến giờ vẫn chưa có gì bất thường xảy ra.
A Khải đang nằm lỳ trên giường xem phim say sưa, lúc này Lữ Thanh không thể không hâm mộ cậu ta có thần kinh quá khi vào Không Gian đến nay, mỗi giờ mỗi giây thần kinh của hắn đều căng thẳng, vẫn luôn trong trạng thái thần hồn nát thần tín: “A Khải, để bảo đảm an toàn thì mấy hôm nay chúng ta nên thay phiên gác đêm.
Một khi có biến thì lập tức đánh thức người bên cạnh.”“Biết rồi anh Thanh, ban nãy anh đã thông báo ở nhà ăn rồi còn gì.”“Ừ, chú mày canh trước nửa đêm đi, anh canh sau nửa đêm.”Nghe vậy, A Khải bèn ngồi dậy: “Anh Thanh, để em canh sau nửa đêm cho.” Vốn dĩ là gác trước nửa đêm khá thoải mái, có thể được ngủ ngon, còn phụ trách gác sau nửa đêm sẽ vất vả hơn.
A Khải để ý thấy Lữ Thanh vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ từ khi vào khách sạn nên muốn để hắn nghỉ ngơi cho khoẻ.“Nhưng chú...!Được thôi.
Cảm ơn chú em.” Lữ Thanh hiểu ý cậu ta, trong lòng cũng hơi cảm động, bèn cho cậu ta một cú rõ đau.“Đệch mợ, đây chính là cách thể hiện tình cảm của anh đấy à? Thô bạo quá đi.
Lần sau nhẹ tay một chút, em vẫn là một đoá hoa mơn mởn, không chịu nổi sự tàn phá của anh đâu.”“...!Tiên sư mày!”Khi hai người đang đùa giỡn ầm ĩ, ngoài cửa có tiếng kêu cứu của Trương Hàm vọng vào.“Lại có người chết rồi!”.