Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Cùng với một tiếng “Defeat” phát ra từ trong điện thoại, Lữ Thanh tức giận ném chiếc di động sang một bên. Hắn mở mic lên, không ngừng than khổ với người bạn trên mạng: “A Khải, mày nói xem có phải bọn nó đều ngu như heo đúng không? Đã ngu lại còn đú đởn đi chơi game! Tạ team vãi đạn! Con game này không có cửa để so với Liên Minh XX! Cho dù bọn mình có chơi giỏi thế nào, gặp phải đồng đội ngu như heo thì cũng thua thôi!”
“Em hiểu, em hiểu mà Anh Thanh. Đêm nào chẳng gặp trúng mấy thằng như thế, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Giờ cũng muộn rồi, em off trước nhé.” Đới Thời Khải là bạn cùng team của Lữ Thanh, sau khi động viên hắn vài câu thì cậu lập tức logout.
Lữ Thanh vẫn thấy bực bội, việc thua năm ván liên tiếp khiến hắn không tài nào ngủ được. Hắn còn định đánh thêm hai trận nữa với A Khải, ai ngờ tên kia lại chạy nhanh như vậy! Trong trò chơi này, dù có đánh được tới rank Vương Giả thì vẫn sẽ gặp được đồng đội ngu như heo.
“Bít cửa kéo lên rồi! Đến nước này thì phải thuê người cày hộ thôi!” Sau khi rên rỉ một lúc, Lữ Thanh nghĩ dù gì bản thân cũng không ngủ được, bèn mở ipad tìm một vài bộ hài xem cho đỡ buồn, sẵn tiện hạ hỏa.
Thời gian dần trôi, bộ phim đã chiếu được hơn phân nửa, Lữ Thanh cũng bắt đầu mơ mơ màng màng. Hắn cầm điện thoại lên ngó qua một cái, phát hiện bây giờ đã là :.
“Đệch, muộn thế cơ à! Phải đi ngủ thôi, không thì ngày mai lại chẳng dậy nổi.”
Lữ Thanh tiện tay đóng ipad lại, chẳng mấy chốc đã ngáy ro ro mà đi vào trong mộng đẹp. Nếu bây giờ có ai đó đứng ở trong phòng hắn thì nhất định sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế này: Một làn sương mù đen kịt tràn vào từ ngoài cửa sổ, bay thẳng về phía Lữ Thanh. Ngay sau đó, toàn thân của hắn đã bị làn sương đen kỳ lạ kia bao phủ. Mà chính bản thân Lữ Thanh cũng không hề phát hiện ra điều này, vẫn cứ ngủ ngon lành.
Hắn không hề biết rằng, bắt đầu từ lúc này, cuộc đời của hắn đã hoàn toàn thay đổi...
Một chiếc xe du lịch chạy bon bon trên quốc lộ Bàn Sơn. Nhìn qua thì có vẻ giống như một đoàn du lịch nào đó. Ngoại trừ hai người đàn ông trung niên giống hai vị lãnh đạo đang ngồi ở đầu xe ra, phần lớn hành khách đều là những cô cậu thanh niên khoảng từ hai mấy đến ba mươi tuổi. Lúc này hướng dẫn viên Tiểu Điền đang nhiệt tình giới thiệu về những cảnh đẹp ven đường với mọi người trên xe.
“Hướng dẫn viên! Thật ngại quá, cho tôi hỏi là còn bao lâu nữa mới tới nơi nhỉ? Hình như bạn của tôi say xe nên hơi khó chịu.” Một cậu thanh niên ngồi ở hàng ghế cuối cùng đột nhiên ngắt lời của Tiểu Điền. Cậu chàng có vẻ ngoài rất tuấn tú, đeo mắt kính, dáng người cao gầy, thoạt trông có vẻ khá lịch sự. Ngồi bên cạnh cậu là một thanh niên với sắc mặt tái nhợt, đang nhắm nghiền hai mắt, tựa vào vai cậu mà thiếp đi.
“Chừng nửa tiếng nữa là chúng ta sẽ đến khách sạn. Sau khi tới đó, mọi người sẽ có hai tiếng đồng hồ tự do hoạt động, anh có thể để bạn của anh vào trong phòng ngủ một lát.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn nhiều.” Sau khi nhận được câu trả lời, cậu thanh niên bất đắc dĩ đẩy đẩy người đang tựa vào vai mình: “Này, anh mình ơi, đừng ngủ nữa, anh là heo à?”
“Mẹ nó, ngủ quên mất!” Lúc này người thanh niên đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, hắn không khỏi giật mình đứng phắt dậy.
“Ơ? A Khải, sao mày lại ở đây? Đệch mợ, sao hai đứa mình lại ở trên xe thế?” Vừa mới dứt lời thì Lữ Thanh lập tức bị cậu thanh niên bên cạnh bịt kín miệng: “Be bé cái mồm thôi!”
“Anh Thanh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Người nọ buông tay ra, bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, cậu đúng là anh em tốt của Lữ Thanh - Đới Thời Khải.
Lúc này Lữ Thanh cũng ngu người. Hắn chỉ nhớ tối hôm qua mình đã lên giường ngủ, tại sao vừa mở mắt ra thì lại ngồi trên một chiếc xe thế này?
Hắn ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện các hành khách trên xe đều là người lạ. Tất cả đều đang nói cười vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm trong niềm hân hoan khi được đi du lịch.
“Anh Thanh, em nhớ rõ ràng, hôm qua sau khi hai chúng ta chơi game xong là em đã đi ngủ ngay. Nhưng vừa tỉnh dậy thì đã thấy mình ngồi ở trên chiếc xe này rồi, những thứ khác thì em không nhớ gì cả. Với lại em cũng không dám làm bừa, vừa nãy em mới hỏi thăm hướng dẫn viên du lịch, anh ta nói nửa tiếng nữa sẽ đến khách sạn. Còn chuyện đi đâu thì em thật sự không dám hỏi. Chẳng qua em cảm thấy chuyện này thật sự rất quỷ dị. Anh nói xem có phải là có đứa nào đó đang định trêu bọn mình không?”
Lúc này Lữ Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn tốn mất một phút đồng hồ mới sắp xếp lại được suy nghĩ ở trong đầu, sau đó lập tức nhỏ giọng nói: “Tao cũng giống mày. Sau khi thức dậy đã thấy mình ngồi ở trên xe rồi. Trường hợp này đúng là rất quái lạ, tốt nhất là chúng ta đừng có manh động. Mày nói xem có phải chúng ta đang tham gia game show truyền hình không nhỉ?”
Vừa mới dứt lời, mọi người ở bên trong xe giống như bị ấn vào nút tạm dừng, không một ai cử động hay nói năng gì. Một làn sương mù đen kịt có thể trông thấy bằng mắt thường lập tức lan ra khắp xe, từ từ bao phủ lấy hai người bọn họ.
Da gà da vịt của Lữ Thanh nổi hết cả lên, quần áo cũng bị mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt. Hắn có thể cảm nhận được trong làn sương mù này có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo và… cả chết chóc. Giống như có một đôi mắt ác độc đang rình rập hai người bọn họ vậy, giữa làn sương mù là một không gian tối đen như mực. Hai người không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng lại thì bên trong làn sương mù lại đột nhiên xuất hiện một bức tường.
Từng dòng màu tươi với mùi tanh nồng chảy xuống từ bức tường đó khiến cho Lữ Thanh không nhịn được mà nhíu mày. Đới Thời Khải ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt cũng lập tức tái mét. Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, từng dòng máu tươi giống như có sinh mệnh bắt đầu ngọ nguậy trên bức tường, nhanh chóng hợp lại thành mấy câu.
Kẻ phá mộng, hoan nghênh đã đến Không Gian Quỷ Mộng. Trong hành trình kế tiếp, các người nhất định phải tới khách sạn Sâm Lâm Ôn Tuyền. Đồng thời nghe theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch, ở lại trong phòng của mình đủ ngày. Trong nhiệm vụ lần này có một con lệ quỷ ngụy trang thành du khách, tìm ra thân phận thật sự của lệ quỷ hoặc phát hiện đường sống là có thể kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn. Mỗi người chỉ có một cơ hội để xác nhận, nếu lựa chọn sai thì sẽ lập tức bị xóa bỏ!
Mỗi lượt nhiệm vụ, Không Gian sẽ cho kẻ phá mộng một thân phận mới. Kẻ phá mộng phải phối hợp với thân phận mới này.
Không được tiết lộ cho người khác biết tất cả những chuyện có liên quan đến không gian.
Nếu làm trái quy định, người vi phạm sẽ bị Không Gian xóa bỏ.
Lưu ý: Nếu tử vong trong mộng cảnh đồng nghĩa với việc người chơi cũng hoàn toàn biến mất ở hiện thực.
“Gì chứ… Khoa học kỹ thuật hiện giờ đã phát triển đến cỡ này rồi á? Game show truyền hình làm... thật ghê đấy chứ!” Đới Thời Khải không thể tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt.
“A Khải, tao cảm thấy có gì đó không đúng lắm.” Lữ Thanh còn chưa kịp nói xong thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ điếng người.
Sau khi dòng chữ bằng máu biến mất, trên tường đột nhiên có vô số bàn tay quỷ hư thối trắng bệch vươn ra! Chúng bất ngờ túm chặt lấy hai người, trên tường dần dần hiện ra một gương mặt quỷ... Là một nữ quỷ tóc tai bù xù với đôi mắt nhắm chặt. Khi khoảng cách giữ hai bên còn chưa đến mét, nữ quỷ kia đột nhiên mở mắt ra, máu tươi trào ra từ hốc mắt đen ngòm, ác độc quát thẳng vào mặt bọn họ: “Chúng bây đều phải chết ở đây!”
Đúng lúc nữ quỷ sắp sửa kéo bọn họ vào bên trong bức tường, trong đầu hai người chợt hiện lên một dòng chữ bằng máu: Có đồng ý chấp hành nhiệm vụ hay không?
Hai người đang sợ xám hồn vội gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Đồng ý, tôi đồng ý!”
Vừa mới dứt lời thì bàn tay và nữ quỷ thoắt cái đã biến mất.
Trong đầu hai người lại hiện ra một dòng chữ bằng máu: Đêm đầu tiên, bắt đầu...
Khi bóng tối biến mất, xung quanh bỗng chốc trở về sự ồn ào vốn có. Nhưng nội dung của dòng chữ bằng máu kia đã khắc sâu vào trong đầu của hai người. Sắc mặt của Lữ Thanh và Đới Thời Khải đều tái mét, đưa mắt nhìn nhau: “A Khải, xem ra đúng là chúng ta đang nằm mơ. Nhưng giấc mơ này lại vô cùng nguy hiểm...” Đới Thời Khải đẩy mắt kính theo thói quen: “Bây giờ không muốn tin cũng phải tin, huống hồ gì trên chiếc xe này vẫn còn một con quỷ!” Nói tới đây, Đới Thời Khải sợ hãi siết chặt nắm tay.
“Anh Thanh, em không muốn chết oan uổng ở trong mộng như vậy đâu. Em vẫn còn zin... Hay là chúng ta cứ làm theo quy tắc của cái Không Gian này đi. Anh thấy sao?”
“Thằng ranh này, đã đến lúc nào rồi, mày không đứng đắn được một chút à? Nhưng mày nói cũng đúng, bọn mình phải nỗ lực sống sót! Nếu nhiệm vụ đã nói trong đám du khách này có một con lệ quỷ thì mình cứ quan sát những người ở trên xe trước đi đã.” Lữ Thanh đưa ra đề nghị.
Hai người ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Bởi vì bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nên rất tiện trong việc quan sát, không cần sợ việc ngó ngang ngó dọc sẽ bị người khác chú ý.
Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Điền là một người đàn ông trung niên khoảng tuổi. Anh ta có làn da màu bánh mật với gương mặt tươi tắn hay cười. Lúc này Tiểu Điền đang ngồi buôn chuyện với một trong hai người đàn ông trung niên ở hàng ghế đầu.
Hai người đàn ông kia, ông hói thì luôn mỉm cười, còn một người thì chẳng hay nói cười, trông có vẻ hơi khó gần. Hai người bọn họ ngồi bên cạnh nhau đã tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
Hàng ghế thứ hai phía bên trái có hai em gái xinh đẹp dùng chung một chiếc tai nghe để nghe nhạc. Lúc Đới Thời Khải nhìn em gái có mái tóc đen dài mặc váy ngắn ngồi bên cạnh cửa sổ thì khó mà dời mắt đi được. Ngồi bên cạnh là một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu với gương mặt ngây thơ.
Hàng ghế thứ hai phía bên phải lại là một đôi nam nữ, nhìn qua thì có vẻ là người yêu. Lúc này hai người đang vai kề vai, tựa đầu vào nhau nghỉ ngơi.
Hàng ghế thứ ba là một cậu thanh niên gầy gò đang im lặng đọc sách, ngồi bên cạnh là một tên béo luôn miệng nhai quà vặt. Bên còn lại thì là hai nam thanh niên đang cắm đầu chơi game, xem ra cũng là một cặp bài trùng, không khác Lữ Thanh và Đới Thời Khải là bao.
So với mấy hàng phía trước, hàng ghế thứ tư và thứ năm lại vô cùng xôm tụ. Tổng cộng có người, nam nữ, bọn họ túm tụm nói đủ thứ chuyện với nhau. Có thể nói, đây chính là xóm nhà lá ồn ào nhất trên xe. Đám thanh niên này nhìn qua cũng đủ biết là một nhỏ cùng đi du lịch với nhau.
Hàng ghế cuối cùng chính là Đới Thời Khải và Lữ Thanh.
“Anh Thanh, trên xe ngoại trừ hai người chúng ta ra, tài xế, hướng dẫn viên du lịch và tất cả hành khách tổng cộng có người. Em cảm thấy bọn họ đều rất bình thường, không có ai giống quỷ cả.”
“Làm gì có chuyện dễ nhìn ra sơ hở như vậy! Bây giờ chúng ta chưa hề biết gì về bọn họ cả. Dựa theo những dòng chữ ở trên bức tường kia, trong chuyến du lịch này chúng ta cũng có thân phận. Chắc hẳn đây là một đoàn du lịch, chúng ta cũng là một trong những du khách tham gia chuyến du lịch này. Hành trình kế tiếp e là sẽ vô cùng phiền toái... Bởi vì dòng chữ kia đã cảnh cáo chúng ta, trên chiếc xe này có một con lệ quỷ… Ai mà biết nó có tự nhiên nổi hứng giết người hay không chứ!”