Quỷ Nha

chương 17: thẻ bài hình vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cao Bàn Tử nóng nảy: "Lão muội, đây chính là đồ vật bảo mệnh của ta, làm sao cô có thể chìa khuỷu tay ra ngoài?"

Lương Thất lại cười ha ha nói: "Nha đầu, ngươi là mới gia nhập Linh Nha à? Nghe ta khuyên một câu, có thể rút lui thì lui sớm một chút! Linh Nha là nơi ăn thịt người không tiếc xương, ngươi quá đơn thuần, ở Linh Nha, không chết ở trong tay Quỷ vật, cũng sẽ chết ở trong tay người mình."

Mai Tâm Nhi cả giận nói: "Làm sao ngươi có thể nói Linh Nha như vậy, ngươi cũng là người Linh Nha."

"Hắn nói không sai." Lão Tiền nghiêm túc nói: "Có thể rút lui thì lui sớm một chút! Tiên phủ lạnh lùng, Linh Nha xấu xa, Vu nha tàn nhẫn, có tiếng luôn đấy. Trong cái vòng này có ai mà không biết, cũng chỉ sót lại người không tim không phổi là cô thôi."

Lương Thất thở dài nói: "Cô cho rằng, vì sao ta không tìm đồng liêu Linh Nha giúp đỡ báo thù, mà phải đi lường gạt người trong giang hồ. Ta là không dám trở về. Hiện tại ta đã coi như là một người chết rồi, chỉ cần ta dám trở về Linh nha xin giúp đỡ, sẽ có một trăm người đi lên chém đầu ta để đổi lấy công huân, phải biết rằng một bí bộ đã hóa yêu, sẽ đáng giá hơn tà vật bình thường nhiều lắm!"

Mai Tâm Nhi thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy?"

Cao Bàn Tử lại thấp giọng hỏi lão Tiền: "Tiên Phủ lạnh lùng, Linh Nha xấu xa, Vu nha tàn nhẫn, vậy Quỷ nha thì sao?"

Lão Tiền hạ giọng nói: "Quỷ nha ngốc! Quỷ nha là một nơi dành cho mấy kẻ ngốc!"

Giọng nói hai người tuy thấp nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai Lương Thất: "Chính là bởi vì người của Quỷ nha ngốc, bọn họ mới có một loại lực liên kết kinh khủng. Sau khi Tiên quan thần bổ Thẩm Phất Y mất tích, Linh Nha và Vu nha liền động tâm tư chiếm đoạt Quỷ nha. Nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được gì, Quỷ nha chỉ cần còn một người thì Quỷ nha vẫn tồn tại. Đây là quy củ năm đó Tứ Đại Bí Nha cùng nhau định ra. Nếu như năm ấy chúng ta không tham lam phần thưởng kếch xù của Linh Nha, ngược lại gia nhập Quỷ nha không có nhiều tiền thưởng lắm thì hôm nay cũng sẽ không tới nông nỗi này."

Lương Thất vẫn còn thổn thức, bên kia Trương Tam đã có cân nhắc: "Đại ca, ta nghĩ kỹ rồi, ta đánh cược vận may, những Quỷ vật kia thật sự không phải ta có thể ứng phó được."

Triệu Đại gật đầu nói: "Ta có thể hiểu được, còn có ai muốn đi, cùng nhau đi thôi!"

Mấy kẻ giang hồ may mắn sống sót đều đứng về phía Trương Tam, chỉ có Vương Nhị đứng cô đơn ở sau lưng Triệu Đại. Triệu Đại trầm thấp thở dài một cái khua tay nói: "Mọi người hãy phân chia mấy thứ đó đi. Đi đường cẩn thận."

Một đám người thuần thục phân chia mấy túi hoàng kim châu báu trên lưng rồi nhao nhao rời đi, Vương Nhị khạc ra một cục đàm nói: "Thứ đồ không có nghĩa khí như vậy, coi như ta mắt bị mù..."

Triệu Đại khoát tay nói: "Thôi, không thể oán bọn họ. Không phải người nào cũng dám dốc sức liều mạng với tà vật. Hi vọng bọn họ có thể tránh được một kiếp!"

"Khà khà..." Cao Bàn Tử khoanh tay cười nói: "Đám người giang hồ này còn thật biết điều. Nếu có người gạt ta, lão tử còn không lột da hắn. Bọn họ sao ngay cả cái rắm cũng không thả đã bỏ đi rồi."

Lão Tiền tức giận: "Ngươi cho là bọn họ không muốn? Bọn họ là sợ hãi bí bộ, đổi lại người khác, sớm đã bị bọn hắn rút gân lột da rồi. Người của Tứ Đại Bí Nha, thủ đoạn tà môn khó bề tưởng tượng lại tầng tầng lớp lớp, ai có thể cam đoan sau khi bọn họ gϊếŧ bí bộ, sẽ không dẫn tới tai họa bất ngờ? Người trong giang hồ không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không trêu chọc bí bộ. Bằng không, Triệu Đại kia làm sao sẽ dễ nói chuyện như vậy, biết rõ chúng ta không muốn giúp hắn, còn mấy lần mở miệng muốn chia lợi nhuận với chúng ta."

Mặt Triệu Đại đỏ bừng, trong lòng của hắn hiểu rõ, thật ra cuộc nói chuyện giữa Cao Bàn Tử và lão Tiền hoàn toàn là nói cho hắn nghe, mặc dù là hợp tác nhưng cũng phải có chủ có thứ, hiện tại nếu hắn tỏ vẻ kiêu ngạo của lão đại giang hồ, không chừng người ta sẽ thật sự trở mặt vứt bọn họ đi luôn.

Triệu Đại bất đắc dĩ cười nói: "Tạ huynh, nói đến liếm máu trên lưỡi đao, huynh đệ chúng ta nhất định không yếu kém. Thế nhưng Trảm Yêu Trừ Ma thì lại ngoài nghề, Tạ huynh có chuyện gì, cứ mở miệng dặn dò, huynh đệ chúng ta nhất định nói gì nghe nấy."

"Không dám nhận!" Tạ Bán Quỷ chắp tay nói: "Ta chỉ hy vọng có thể chân thành hợp tác, những chuyện khác đều là râu ria."

Triệu Đại khách sáo hai câu, mới lên tiếng: "Tạ huynh, bước tiếp theo có kế hoạch gì?"

Tạ Bán Quỷ thành thật nói: "Thật ra trong lòng ta cũng hoang mang, đến nơi này cũng là thử thời vận, tìm manh mối. Hiện tại manh mối đã đứt đoạn chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó. Ta vẫn cảm thấy cần phải đi thượng du, tìm địa điểm cũ của huyện nha tiếp theo."

Lương Thất bỗng nhiên mở miệng nói: "Trong cuộc chiến lần trước, ta từ một người bị khoét trái tim trên đài nhặt được thứ như vậy. Tuy rằng ta không biết đây là cái gì, nhưng ta cảm thấy có lẽ là vật có ích nên vẫn không có ném đi. Ngươi xem một chút, có thể tìm ra đầu mối gì không?"

Lương Thất lấy ra một khối Thẻ Bài, mặt trước Thẻ Bài có khắc Cẩm Y Vệ Hình Ngục Tư, phía sau là tên cá nhân "Cao Khải"

Sau khi Tạ Bán Quỷ nhìn hồi lâu cũng không tìm được đầu mối gì, tiện tay đưa cho Cao Bàn Tử trêu chọc nói: "Nhìn xem có phải là người trong tộc của ngươi không?"

"Ta không xem." Cao Bàn Tử cười nói: "Nhất định là cái thứ mạo nhận quan hàm. Cẩm Y Vệ chỉ có Nam, Bắc Trấn Phủ Tư, chiếu ngục bố trí ở bên dưới bắc Trấn Phủ Tư. Ở đâu ra Hình Ngục Tư? Nếu không ngươi cho lão Tiền nhìn xem, lão gia hỏa kia được xưng là Vạn Hoa Đồng, "Chuyện Thiên hạ biết được một nửa, trên mặt đất không chuyện gì không biết"."

Lão Tiền tiếp lời của Cao Bàn Tử nói: "Hình Ngục Tư đã từng tồn tại qua! Chỉ Huy Sứ Hình Ngục Tư họ Cao."

"Ồ!" Lần này tất cả mọi người đều hứng thú: "Mau nói chuyện gì đã xảy ra?

"Hình Ngục Tư và Hình Ngục Chỉ Huy Sứ Cao Vĩnh Thái đều là truyền kỳ của Cẩm Y Vệ hơn trăm năm trước." Lão Tiền rủ rỉ nói: "Hơn trăm năm trước, Cẩm Y Vệ đã sinh ra một cao thủ giỏi về dụng hình —— Cao Vĩnh Thái. Hắn có thể nói là một kỳ nhân, cũng có thể nói là một kẻ điên. Sở thích lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là dụng hình người ta và suy nghĩ hình cụ. Nghe nói, hình cụ mà hắn phát minh, ngay cả lão Hình Ngục của Cẩm Y Vệ thấy cũng cả người rét run. Thế nhưng hết lần này tới lần khác người như vậy lại dựa vào thủ đoạn dụng hình phá được đại án, thậm chí còn gây ra thiệt hại nghiêm trọng chưa từng có cho Bạch Liên tà giáo. Cũng bởi vì điều này, hắn mới rất được Chính Minh Đế thưởng thức, thậm chí không tiếc mở một Ti khác cho hắn, đề bạt làm Chỉ Huy Sứ. Trong cẩm y vệ cũng đều tôn hắn là Hình Vương."

Tạ Bán Quỷ cau mày nói: "Theo như cách nói của ngươi, người này có tiếng tăm như thế. Quỷ nha chúng ta sao không biết gì về hắn hết vậy?"

Lão Tiền lắc đầu nói: "Điều này cũng không kỳ quái. loại người Cao Vĩnh Thái này, có người thưởng thức sẽ có người chán ghét. Sau khi Chính Minh Đế qua đời, tiên đế liền trực tiếp hủy bỏ Hình Ngục Tư, Cao Vĩnh Thái cũng bị đuổi quay về nguyên quán dưỡng lão. Năm ấy tộc nhân Cao thị đi theo hắn diệu võ dương oai bị phân đến Nam, Bắc Trấn Phủ Tư, bị đám Cẩm Y Vệ Hình Ngục Tư chà đạp đến chết đi sống lại, thậm chí có người còn chết bởi hình cụ của chính bọn họ. Thời gian dần trôi qua cũng không có người dám nhắc tới Hình Vương này ở trong Cẩm Y Vệ nữa."

Tạ Bán Quỷ giống như là đang lầm bầm lầu bầu: "Hình đài nơi này có thể có quan hệ với Cao Vĩnh Thái hay không?"

"Chưa chắc!" Lão Tiền cũng giống như là nắm bắt được điều gì đó: "Cao Vĩnh Thái, năm ấy gϊếŧ người là vì nghề nghiệp, cũng gϊếŧ người làm vui. Người chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Nói không chừng, sau khi chết còn có thể làm ra chuyện xấu xa gì. Nếu không, chúng ta đi nguyên quán hắn nhìn xem?"

Tạ Bán Quỷ nhãn tình sáng lên: "Ngươi nói là, nguyên quán của hắn cách đây không xa?"

"Không xa, ở huyện Vĩnh Thái gần đây. Huyện Vĩnh Thái chính là dùng tên của hắn, tên mệnh của hắn."

"Tốt!" Tạ Bán Quỷ vừa gõ vào lòng bàn tay của mình nói: "Chúng ta liền đi huyện Vĩnh Thái nhìn xem!"

Truyện Chữ Hay