Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ khi Chân Lê và Vưu Chính Bình hoàn thành ném vào ba quả bóng rổ cùng một lúc một cách kỳ tích, rất nhiều người trong khu trò chơi ghé vào khu vực này, vây xem hai đại thần chơi bóng rổ.

Vào thời điểm cả hai ghi được năm quả bóng vào rổ cùng một lúc, đã có rất nhiều khán giả vây xem cuộc thi bóng rổ xuyên thế giới, thậm chí có người còn dùng điện thoại quay video rồi tung lên mạng.

Trong video, một nam thanh niên mặc áo khoác màu xanh lục, giá trị nhan sắc tuổi trẻ vô cùng cao cùng với một ông chú có một dáng người hoàn mỹ, trên mặt lắng đọng lại dấu vết của thời gian đang so tài thi đấu bóng rổ, giá trị nhan sắc, dáng người, kỹ thuật của hai người đều là hàng đầu, trong nháy mắt video đã được chia sẻ vô số lần.

Mà trong góc video thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một bóng người, giá trị nhan sắc cùng thân hình của người này không thua kém gì hai người kia, nhưng kỹ năng chơi bóng rổ của anh ta thật sự quá tệ.

Cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra người này ——

【 Tôi thật cảm khái khuôn mặt của hai vị đại thần...... Khụ khụ, kỹ thuật của hai vị đại thần, khi tôi chuẩn bị quỳ xuống thì nhìn thấy người trong góc video, vì thế tôi lại đứng lên. Tôi tuy rằng không bằng đại thần, nhưng vẫn còn tốt hơn người ở bên cạnh. 】

【 ba người đứng cạnh nhau, thử hỏi người đàn ông kia dù ném như thế nào cũng không thể ném vào rổ, dũng khí của anh ta là từ đâu mà dám đứng chung một chỗ với hai vị tuyển thủ siêu thần kia? 】

【 có lẽ là giá trị của khuôn mặt, dù sao cả ba người đều đẹp trai mà......】

【 nhắc tới giá trị nhan sắc là mị lại muốn quỳ xuống, đó là giá trị mà mị không bao giờ có được. 】

【 mọi người đều đang hoan hô kỹ thuật của hai vị đại thần, chẳng lẽ tôi là người duy nhất cổ vũ cho anh chàng bên cạnh nắm chặt tay lúc mà quả bóng cuối cùng cũng vào rổ sao? Nó thực sự không dễ dàng với anh ấy, mọi người không cảm thấy anh ấy rất nổ lực sao? 】

【 tôi cũng đang cổ vũ cho người bên cạnh, bộ dáng anh ấy nắm chặt tay ăn mừng thật khiến người ta trìu mến. 】

【 cố lên, anh chàng đẹp trai! Dù kỹ thuật của anh không bằng hai người bọn họ, nhưng giá trị nhan sắc của anh không thua bọn họ đâu! 】

【 nhìn địa chỉ, là ở trong trung tâm thương mại nơi mị đang mua sắm. Mị liền bỏ nồi lẩu đang ăn trước mặt vọt đi xem soái ca thôi, kỹ thuật bóng rổ không quan trọng được không, quan trọng là mặt đẹp. 】

【 mị buông bỏ Haagen-Dazs tới đây, du ngoạn cái gì, chậm trễ mị xem anh đẹp trai. 】

【 mị quăng luôn vé xem phim, du ngoạn cái gì, diễn viên còn không bằng anh đẹp trai chơi bóng rổ. 】

Với sự lan truyền của video, rất nhiều người trong trung tâm thương mại đổ sô chạy đến khu trò chơi, khi đôi tay Chân Lê miễn cưỡng cầm lấy sáu quả bóng, bốn phía vang lên tiếng hoan hô cùng vỗ tay.

Nghe thấy âm thanh xung quanh, Úc Hoa nhìn khắp nơi thấy mình đang bị mọi người vây quanh, lại là thổi còi và hò hét, khiến Úc Hoa lập tức bất an.

Anh không thích cảm giác bị mọi người vây xem, không muốn nổi bật, hơn nữa anh là một kẻ thất nghiệp thất bại của xã hội, nếu như để Vưu Chính Bình biết anh không đi tìm việc làm, ngược lại lại đi lượn lờ ở khu trò chơi, Vưu Chính Bình nhất định sẽ rất buồn.

Úc Hoa biết, Vưu Chính Bình tuyệt đối sẽ không ghét bỏ bộ dạng vô dụng của anh, người yêu của anh là người có gan dám đấu với cả thế giới cho bản thân mình. Trước khi kết hôn Úc Hoa từng hỏi Vưu Chính Bình, nếu một ngày kia anh không kiếm tiền thì nên làm cái gì bây giờ?

Vưu Chính Bình trả lời: "Sợ cái gì, lúc đó em chuyển gạch nuôi anh, sức lực của em rất lớn!"

Nói xong còn gồng cánh tay lên cho Úc Hoa xem, lộ ra bắp tay của cậu. Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa vẻ mặt không tin mà cười, còn cố ý dẫn anh đi phòng tập thể dục, một tay nâng tạ kg lên, tỏ vẻ chính mình nếu đi chuyển gạch, nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền.

Mặc dù Úc Hoa chỉ là thuận miệng hỏi, ai ngờ Vưu Chính Bình nghiêm túc như vậy, còn thật sự suy nghĩ đến tính khả thi của chuyện này, chỉ là dùng sức mạnh của một cánh tay nâng tạ kg liền muốn nuôi anh, lúc đó Úc Hoa cảm giác được anh đang được bao bọc trong làn nước ấm mềm mại mà kiên định, anh trộm phóng túng chính mình vài giây, hưởng thụ sự ôn nhu đến từ Vưu Chính Bình.

Nhưng anh vẫn không hy vọng Vưu Chính Bình nuôi anh, càng không muốn người yêu anh phát hiện anh làm việc không đàng hoàng. Úc Hoa buông bóng rổ, quét mắt liếc nhìn đám người một cái, trầm mặc xoay người rời khỏi khu vực bóng rổ.

Quần chúng vây xem nhìn anh rời đi thì vô cùng thất vọng, thậm chí có người muốn giữ anh lại.

Úc Hoa thấy có người chặn trước mặt mình, hơi hơi rũ mắt liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt lạnh nhạt lại xa cách. Điều này khiến những người qua đường muốn nói chuyện cỗ vũ Úc Hoa nháy mắt lùi lại vài bước, không dám nói chuyện với Úc Hoa nữa.

Ông chú đẹp trai Vưu Chính Bình vốn dĩ đã cầm lên sáu quả bóng rổ, định để cho kẻ phá hoại Chân Lê biết nhóm người thủ hộ bọn cậu lợi hại đến mức nào, ai ngờ Úc Hoa xoay người rời đi, Vưu Chính Bình lập tức không còn hứng thú phân cao thấp nữa.

Cậu ném bóng rổ xuống nói: "Sáu quả bóng rổ này tôi thực sự làm không được, cậu thắng."

Người trẻ tuổi xung quanh ồn ào nói: "Chú ơi, chú còn chưa có thử đâu, thử xem đi, nói không chừng có thể thành công đó!"

Vưu Chính Bình lần đầu tiên bị người ta kêu là chú, mất tự nhiên sờ sờ mặt nói: "Chú già rồi, thân thể không bằng người trẻ tuổi."

Nói trong cậu cầm chiếc áo khoác tây trang trên giá ở bên cạnh, thản nhiên vắt áo khoác lên vai, tay áo sơmi hoa văn thủy mặc được xắn lên, lộ ra cánh tay gầy hữu lực. Vưu Chính Bình một tay cắm túi, một tay xách áo khoác trên vai, nhìn như tiêu sái mà bại lụi rời khỏi sân, kỳ thật là muốn đuổi theo Úc Hoa.

"Chờ một chút!" Chân Lê nóng nảy, manh mối đâu? Không phải thắng sẽ cho hắn manh mối sao?

Thấy Chân Lê tóm lấy mình, Vưu Chính Bình cảnh giác xoay người lại, nghĩ thầm chẳng lẽ cái kẻ phá hoại này sẽ dùng những người xung quanh uy hiếp cậu sao? Ánh mắt Vưu Chính Bình tức khắc sắc bén, trên nét mặt tràn ngập nguy hiểm. Giờ phút này kẻ phá hoại đã gần trong gang tấc, ngay cả khi hắn muốn tổn thương những người xung quanh, Vưu Chính Bình cũng chắc chắn đem người vây trong không gian của cậu.

Vưu Chính Bình là người hiếm hoi có năng lực không gian, cậu có thẻ giam cầm hay bảo vệ mọi người trong không gian đó. Nhóm lãnh đạo người thủ hộ sau khi phát hiện năng lực của Vưu Chính Bình thì vô cùng vui mừng, cho tới nay, điều nhóm người thủ hộ nhóm lo lắng nhất là kẻ phá hoại sẽ tổn thương người bình thường. Mà Vưu Chính Bình có thể đem kẻ phá hoại giam vào trong không gian, cũng có thể bảo vệ những người bình thường trong không gian đó, năng lực của cậu được sinh ra là để bảo vệ.

Ở khoảng cách gần như vậy, Vưu Chính Bình hoàn toàn bắt được Chân Lê. Thế nhưng xung quanh có quá nhiều người, còn có người ở quay video, cậu không muốn lại gặp thêm rắc rối, liền học gương mặt tươi cười thong dong của Úc Hoa: "Cậu còn có chuyện gì sao?"

Chân Lê hít sâu một hơi, móc điện thoại ra nói: "Nếu không...... Thêm bạn tốt đi, hôm nào lại gặp nhau?"

Thấy hắn chủ động vươn cành ôliu, quần chúng vây xem điên cuồng vỗ tay, thỉnh thoảng truyền tới thanh âm thét chói tai của con gái "Ấn tượng", "Ấn tượng lắm".

Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa đã đi xa, không biết đi đến chỗ nào. Cậu chớp chớp đôi mắt, che dấu nội tâm giãy giụa cùng thống khổ của mình, cậu hy vọng mình có thể ở bên cạnh Úc Hoa, an ủi anh, cổ vũ anh, khiến người cậu yêu một lần nữa vui trở lại.

Nhưng mà không được, cậu là người thủ hộ, cậu không thể mặc kệ bỏ mặc công việc, cậu nhất định phải tiêu diệt những kẻ phá hoại tàn ác này.

Khi Vưu Chính Bình mở mắt ra, ánh mắt một lần nữa kiên định.

Cậu duỗi tay ôm lấy bả vai Chân Lê, nhiệt tình nói: "Cũng không cần hôm nào, bây giờ cậu có thời gian không, tôi mời cậu ăn cơm."

Tới rồi! Có phải chờ tới lúc hai người bọn họ ở riêng với nhau, ông chú NPC mới có thể nói cho hắn manh mối? Chân Lê vui vẻ thầm nghĩ.

Hắn xoay người xua xua tay với đám người vây xem: "Tôi cùng chú đi giao lưu tâm đắc, mọi người đi đi, hôm nào rồi gặp lại."

"Giao lưu tâm đắc cái gì?" Có người ồn ào nói, "Bóng rổ hay là thứ gì khác?"

Vưu Chính Bình trầm mặt, tôi là người đã có gia đình, các người loạn sứt mẻ cái gì, tức chết rồi! Cậu vì công việc mà hy sinh quá nhiều!

Cũng may Sầm Tiêu và những người khác ẩn núp trong đám người, đám đàn em liền dẫn đường mọi người: "Bọn họ gặp được tri kỷ thưởng thức lẫn nhau, các người xem náo nhiệt gì! Khi nào có thể ném năm quả bóng rổ rồi thì đến giao lưu với bọn họ."

Đám đàn em vô cùng nổ lực giải tán đám đông, Vưu Chính Bình nắm tay Chân Lê, cười nhạt nói: "Cậu muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, nghe chú." Trọng điểm không phải ăn cơm, là manh mối nha! Chân Lê xoa xoa tay, kích động thầm nghĩ.

Vưu Chính Bình ôm lấy Chân Lê, kề vai sát cánh dẫn dắt càng xa đám đông càng tốt, khi rời khỏi khu trò chơi, bỗng nhiên cậu nhìn thấy Úc Hoa đang mua thẻ cào trong một góc trạm xổ số, nước mắt cậu thiếu chút nữa rơi xuống vì đau lòng.

May mà cậu đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thành công che giấu cảm xúc thật của mình.

Vưu Chính Bình đi vào nhà vệ sinh cùng với Chân Lê mà không để lại dấu vết, mới vừa rồi Sầm Tiêu trộm nói cho cậu, bọn họ đã đem toàn bộ người trong toilet đuổi ra ngoài, có thể động thủ.

"Tôi đi rửa tay trước, mới vừa chạm vào bóng rổ." Vưu Chính Bình tự nhiên chỉ vào toilet nói.

"Tôi cũng đi." Chân Lê cũng nhướn mày, thoạt nhìn toilet giống như không có ai, tương đối thích hợp nói ra manh mối.

Hai người cùng nhau bước vào, Vưu Chính Bình đứng trước bồn rửa tay, nhìn Chân Lê trong gương, không dấu vết mà nói: "Kỹ thuật chơi bóng rổ của cậu thật tốt, làm công việc gì vậy? Có liên quan tới bóng rổ không?"

"Không có, tôi chỉ là một sinh viên bình thường," Chân Lê nhớ lại tư liệu được cung cấp bởi hệ thống, "Bóng rổ chỉ là một sở thích mà thôi."

"Phải không?" Vưu Chính Bình nhàn nhạt nói, "Hôm nay hình như là ngày làm việc, cậu không có lớp sao?"

Tùy chọn ở đây! Thời khóa biểu của Chân Lê cho thấy hắn hôm nay có rất nhiều lớp học, nhưng lúc này hắn lại đang ở khu trò chơi. Hắn sẽ thừa nhận trốn học, hay là tìm một cái cớ?

"Tôi trốn học," Chân Lê quyết định dùng sự chân thành đổi lấy tín nhiệm của ông chú, "Nói không chừng chính là vận mệnh, cảm giác hôm nay sẽ gặp được chú, tôi mới vào khu trò chơi này đi."

Vưu Chính Bình: "......"

Không được, cậu đã không còn kiểm soát được ham muốn giết chết người này của mình nữa.

Lúc này Sầm Tiêu đang báo cáo tình hình với cấp trên, sau khi được cho phép hắn liền nói với Vưu Chính Bình nói: "Lão đại, cấp trên phê chuẩn anh bắt sống hắn!"

Kéo dài cả nữa này, Vưu Chính Bình rốt cuộc cũng được cho phép. Cậu một tay ấn vào gáy của Chân Lê, cười ha ha: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy đây là duyên phận!"

Dứt lời cậu dùng lòng bàn tay bóp chặt Chân Lê, đồng thời động tâm niệm, phóng ra một không gian chỉ có thể chứa được một người, đem Chân Lê nhốt chặt ở trong đó.

Để ngăn ngừa Chân Lê lợi dụng năng lực đào tẩu, tay của Vưu Chính Bình cũng đã bị khóa lại trong không gian.

"Xong rồi." Vưu Chính Bình nói.

Đám người Sầm Tiêu vọt vào toilet, nhìn thấy tay phải của Vưu Chính Bình biến mất trong không khí, Sư Vĩnh Phúc đưa tay ra vẫy vẫy nó ở vị trí ban đầu của bàn tay phải, ngạc nhiên nói: "Chân Lê cùng tay anh ở chỗ này?"

"Ừ," Vưu Chính Bình nhíu mày nói, "Hắn đang tấn công tay anh bằng một vũ khí nóng, có chút đau, chúng ta nhanh trở về căn cứ!"

"Tại sao tay anh ở ngay chỗ cũ, nhưng chúng tôi lại không nhìn thấy cũng không chạm vào được?" Sư Vĩnh Phúc hỏi.

"Đây là không gian song song, những vật phẩm được anh thu vào không gian đều ở trong thời không song song với chúng ta, cho nên không phải anh tạo ra một không gian vô hình, mà là mở ra một không gian độc lập với thế giới." Vưu Chính Bình có chút đắc ý nhỏ nói.

Hơn nữa tất cả các năng lực trong không gian của cậu sẽ bị suy yếu đi mười lần, Chân Lê bị nhốt trong đó dường như đang dùng súng tấn công tay cậu, do hạn chế về không gian, Vưu Chính Bình chỉ có cảm giác hơi đau, cũng không có thương tổn quá nhiều.

Mặc dù vậy, nếu Chân Lê sử dụng vũ khí quá đáng sợ, tay Vưu Chính Bình chưa chắc có thể chống đỡ, bọn họ cần phải mau chóng trở lại căn cứ.

Cục trưởng Tiêu đã ra lệnh cho bọn họ bắt sống những kẻ phá hoại càng nhiều càng tốt. Thế giới của bọn họ đã được an toàn mười lăm năm, kẻ phá hoại xuất hiện một lần nữa khẳng định là có vấn đề, bọn họ phải nghĩ biện pháp hỏi nguyên nhân từ trong miệng của kẻ phá hoại.

Ngay cả khi những kẻ phá hoại khi bị buộc phải thẩm vấn có thể tự sát, bọn họ vẫn là phải cố gắng một chút.

Mọi người nhanh chóng đưa Chân Lê trở lại căn cứ, đây là căn cứ ngầm có thể phòng thủ trước những cuộc tấn công bằng bom/ hạt nhân, cục trưởng Tiêu chờ những người thủ hộ tiếng tăm lừng lẫy khác trong quá khứ mang mặt nạ thay đổi khuôn mặt, bọn họ gật đầu với Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình mở không gian, đem Chân Lê phóng ra ngoài.

Giờ phút này Chân Lê có bề ngoài khá xinh đẹp đã lệ rơi đầy mặt, hắn vẫn là sơ suất quá, một thế giới gây tổn hại đến toàn bộ sấm quan giả sao có thể dễ phá đến như vậy? Cạm bẫy, tất cả đều là cạm bẫy!

Ánh mắt đầy hận ý nhìn ông chú đẹp trai bắt hắn, quật cường lau khô nước mắt, nhấp môi nói: "Các ngươi là người nào? Tôi không có tiền, vì cái gì muốn bắt cóc tôi?"

Chân Lê biết, Chủ Thần không cho phép sấm quan giả nói ra chuyện hệ thống đối với người bản xứ trên thế giới, một khi sấm quan giả bị buộc hỏi, trang bị mà Chủ Thần đặt trong đầu bọn họ sẽ khiến cho họ tự sát, cho nên hắn nhất định phải ngụy trang thành bộ dạng không biết gì, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận!

Mọi người: "......"

Người này có phải có chút ngốc hay không?

Ông chú đẹp trai Vưu Chính Bình thở dài, giơ lên bàn tay bị thương nói: "Tôi dùng không gian bắt giữ cậu, cậu cũng dùng vũ khí nóng đem tay tôi nát nhừ như thế này, như vậy rồi, cậu vẫn còn giả vờ mình là một người bình thường?"

Tiêu cục trưởng cũng lắc đầu, đây là kẻ phá hoại kém cỏi nhất mà ông từng thấy. Cũng may biểu hiện hành động lần này của Vưu Chính Bình đã vượt qua sức tưởng tượng của ông, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Vưu Chính Bình ở chung với Úc Hoa, cục trưởng Tiêu đều sẽ cảm thấy người thủ hộ mà quốc gia bồi dưỡng trọng điểm có lẽ đã phế đi. Mà sức mạnh Vưu Chính Bình thể hiện trong hành động lần này rất đáng kinh ngạc, xem ra não cậu ta chỉ là si tình, ngốc nghếch ở trước mặt Úc Hoa, còn ngày thường vẫn rất bình thường.

"Các ông đã biết thân phận của tôi?" Chân Lê tuyệt vọng nói, "Làm sao các ông lại biết thân phận của tôi? Có phải đại boss tối thượng kia phái ông tới? Tôi thật khờ, tôi còn tưởng rằng ông là nhân vật manh mối, không nghĩ tới là địch nhân? Khó trách là nhiệm vụ tối cao, tôi chỉ là một tay mơ sao có thể qua ải? Tôi chết chắc rồi, hu hu hu hu......"

Hắn rốt cuộc không chịu nổi áp lực, khóc lớn lên.

Mọi người: "......"

-

Khi nhóm người thủ hộ liên tục thấm vấn Chân Lê, Úc Hoa đã ở nhà dùng toàn bộ sức lực làm cơm tối an tĩnh chờ đợi Vưu Chính Bình về nhà thì lại nhận được tin nhắn từ Vưu Chính Bình: Cục Công An hiện tại có việc đang thiếu người, tụi em đi hỗ trợ, đêm nay tăng ca, khả năng không về nhà.

Úc Hoa đặt điện thoại xuống, an tĩnh nhìn một bàn đồ ăn, trong lòng có chút khổ sở.

Kể từ khi kết hôn, Vưu Chính Bình vẫn luôn chơi bời lêu lổng, đúng giờ về nhà, trước nay không bao giờ làm thêm giờ.

Úc Hoa nghĩ, chắc em ấy sợ anh áp lực quá lớn, chủ động yêu cầu tăng ca kiếm thêm phí trợ cấp.

Là anh quá vô dụng.

Đúng lúc Úc Hoa đang suy nghĩ miên man, điện thoại mới mua sáng lên một chút, một ứng dụng mà anh đã gỡ từ lâu tự động xuất hiện trên điện thoại.

Úc Hoa bật điện thoại, nhìn thấy lời nhắc nhiệm vụ đầu tiên: Một sấm quan giả bị người địa phương bắt lấy, thỉnh thông quan giả số cần nhanh chóng giết/ cứu sấm quan giả, nếu không hệ thống sẽ tiết lộ thân phận của thông quan giả trên toàn thế giới, thời hạn là giờ.

Truyện Chữ Hay