Tác Dương không có nghiên cứu gì mấy thứ ngũ hành này cả, cậu biết được chẳng qua là vì có lần rảnh rỗi tiện tay lật sách ra nhìn thấy, liếc sơ một lát là nhớ luôn.
Còn về phần “tương sinh tương khắc”, sinh ra sao? Khắc như thế nào?
Cậu nghe đấy, cười đấy, rồi cho qua.
Thấy Tác Dương làm thinh, Thẩm Huy Minh nghĩ hình như mình lại bắn một mũi tên hỏng rồi, đau đầu quá đi mà.
Hai người cứ ngồi yên lặng như thế không nói gì nữa, Tác Dương vẫn vương nụ cười nhạt trên môi nhìn về phía những vị khách khác đang nô đùa.
Giống như Tác Dương nói đó, cậu rất rõ mình và Thẩm Huy Minh với Giang Đồng Ngạn không phải người cùng một thế giới, điều này cậu cũng nhìn thấy được từ Chu Mạt với Trình Sâm.
Khách khứa tới tham gia tiệc sinh nhật của Chu Mạt có thể chia ra làm hai loại, đối tượng thứ nhất là những người ra vẻ thời thượng, thích chơi thích đùa, rất tự do và phóng túng. Đối tượng còn lại cho dù không có âu phục giày da thì cũng là người có thần thái phi phàm, tao nhã trang trọng, không cần phải đoán cũng biết ai là bạn Chu Mạt, ai là do Trình Sâm mời tới.
Hai loại người này không có bên nào tốt bên nào xấu cả, chỉ là cái sự rời rạc này khiến Tác Dương thấy hoa mắt.
Nói thế không phải là cậu nghĩ mình không xứng với ai, chuyện tình cảm trên cõi đời này không bao giờ phán theo “xứng hay không xứng”, chỉ có “muốn hay không muốn” thôi.
Cậu không biết Giang Đồng Ngạn có suy nghĩ gì với mình nhưng chắc là cậu vẫn sẽ uyển chuyển từ chối.
Nhưng là vì cậu không muốn dung nhập vào cuộc sống của anh ta, bản thân cậu không thể giống như Chu Mạt, vì muốn tăng thêm thời gian ở bên người mình yêu mà từ bỏ công việc mình thích.
Thật ra cậu cũng có thái độ tương tự với Thẩm Huy Minh.
– Chu Mạt này quá đáng thật – Giang Đồng Ngạn quay lại, trong tay vẫn cầm ly rượu – Dẫn em tới đây rồi mặc kệ luôn.
Lúc này khách khứa đã tới đông đủ, Chu Mạt bay khắp phòng như một chú bướm, đi tới đâu là “chấm mút” ở đó, Trình Sâm cũng mặc kệ, chỉ đứng một bên cười ngắm cậu ta.
Tác Dương cười bảo:
– Không sao, em quen rồi.
Thẩm Huy Minh nói một câu nghe chua chát:
– Không phải tôi đang trò chuyện với em ấy đây sao.
Giang Đồng Ngạn liếc Thẩm Huy Minh rồi cố ý ngồi chen giữa hai người.
– Sao? Ôn chuyện tới đâu rồi? – Giang Đồng Ngạn rót rượu cho hai người, hờ hững hỏi một câu.
Ba người, mỗi người ôm tâm sự riêng, khiến bầu không khí hết sức vi diệu.
Thẩm Huy Minh thấy giờ mình nói gì cũng không hay cho lắm, cũng sợ lắm mồm lắm miệng làm Tác Dương phiền, anh làm thinh, xem Tác Dương ứng phó thế nào.
Thế mà cậu lại thành thật kể lại:
– Em với anh Thẩm cũng chỉ từng gặp nhau hai lần thôi, gặp gỡ vội vàng thế mà không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ em.
Giang Đồng Ngạn nghe cậu nói thế thì cười:
– Cái này có gì đâu mà không ngờ.
Hắn đưa ly rượu cho Tác Dương:
– Em cho người ta ấn tượng rất sâu đậm đấy chứ.
Tác Dương nhìn về phía hắn, cũng nở nụ cười “thương hiệu” đã từng khiến Thẩm Huy Minh bất đắc dĩ, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt có vẻ như cũng đang cười, nhưng bạn mãi mãi không thể biết được rốt cuộc nụ cười ấy là thật hay giả.
Giang Đồng Ngạn chẳng hề đoán mò như Thẩm Huy Minh mà hỏi thẳng luôn:
– Có phải tiếp viên hàng không bọn em cũng được huấn luyện cả cách cười không? Từ khi em bước vào đây tới bây giờ, mỗi khi em cười thì lúc nào độ cong cũng y như đúc một khuôn.
Nụ cười trên môi Tác Dương sượng mất một giây, sau đó vội vàng sửa lại một nét cười thoải mái hơn:
– Em xin lỗi, chắc đây cũng là một loại bệnh nghề nghiệp.
Tác Dương bị vạch trần chân tướng nên có hơi lúng túng, nhưng sự lúng túng ấy không hề bị bất kì ai phát hiện ra.
Cậu tiếp tục nói cười với Giang Đồng Ngạn, nói những thứ vô thưởng vô phạt, Giang Đồng Ngạn cũng không phải người nói năng sến súa khiến người ta e dè, tuy vừa nãy đã vạch trần nụ cười “giả tạo” của cậu nhưng cũng chỉ cho Tác Dương cảm giác rằng mình cần phải giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này thôi, chỉ vỏn vẹn thế mà thôi, chứ không hề nảy sinh bất kì tính công kích nào cả.
Trên thực tế Giang Đồng Ngạn rất biết cách trò chuyện, tìm chủ đề, vì biết được tính đặc thù của công việc Tác Dương đang làm nên hai người cũng toàn nói về những nơi mình đã từng đi qua. Tác Dương không hay kéo dài câu chuyện, chỉ lịch sự hỏi gì đáp nấy, mà trả lời cũng rất ngắn gọn. cuối cùng bọn họ nói đến New York, đến chuyện tuần trước Tác Dương nghỉ chân ở đâu một đêm, rồi còn cả chuyện gặp Thẩm Huy Minh nữa.
Chủ để lại vòng về Thẩm Huy Minh, anh ngồi im thin thít nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
– Thấy hai người chuyện trò hăng say quá, suýt nữa tôi tưởng rằng hôm nay không có suất diễn của tôi chứ.
Giang Đồng Ngạn cười ha hả, xoay sang nói với Tác Dương:
– Anh với Huy Minh còn có mấy mối “yêu hận tình thù” không thể không nhắc đến.
Tác Dương vốn chán ngán với bất kì đề tài gì cuối cùng cũng đã được kích thích dây thần kinh, nhìn về hai người trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Huy Minh cười:
– Ông nói thế dễ làm người ta hiểu lầm lắm đấy nhá, ai không biết sẽ tưởng hai chúng ta sao sao đấy.
– Chúng ta sao sao thật còn gì – Giang Đồng Ngạn cười khẩy anh rồi quay sang kể với Tác Dương – Bọn anh là bạn học cùng ngành, khi đó đều ở New York, anh mà thích ai thì người đó sẽ thích cậu ta, cứ như lời nguyền ấy, suýt nữa anh phải đi tìm bà đồng giải bùa chú cho anh.
Tác Dương bật cười:
– Thật ạ?
– Cho nên bây giờ cậu ta đang sợ lắm – Thẩm Huy Minh cười nhìn Tác Dương – Nếu hôm nay không có anh thì chắc cậu ta sẽ vui hơn nhiều.
Giang Đồng Ngạn nhún vai không phủ nhận.
Bọn họ bên này đang hàn huyên thì Chu Mạt bên kia đã tắt đèn cả hội trường.
Đột nhiên chìm trong bóng tối, cả hội trường đang tưng bừng yên lặng ngay tức khắc.
Tác Dương ngạc nhiên dòm ngó xung quanh, sau đó chạm phải tầm mắt Thẩm Huy Minh, hai người đều không tỏ ý gì, chỉ liếc nhau một cái rồi dời mắt đi.
Chu Mạt lấy micro đi tới giữa sân khấu được sắp đặt riêng cho hôm nay, cậu ta búng tay một cái, một chùm đèn pha rọi xuống.
– Cảm ơn các bạn đã tới xem buổi biểu diễn của tôi.
Cậu ta chọc cho cả hội trường cười rần rần.
– À không phải, không phải buổi biểu diễn – Chu Mạt đứng trên sân khấu ra vẻ đứng đắn mà nói toàn mấy lời tào lao – Là lễ trưởng thành của tôi.
Tác Dương phì cười.
Thẩm Huy Minh chú ý thấy lần này cậu cười rất thoải mái, không biết vì đối phương là Chu Mạt hay là vì lúc này tất cả bọn họ đều đang ẩn mình trong tối.
Anh nhận ra Tác Dương là một người có ý thức bảo vệ bản thân cực kỳ mạnh, muốn được cậu tiếp nhận, được cậu cho phép, là một chuyện khá khó khăn.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cạy mở tấm ván sắt để nhìn vào thế giới bên trong em đây?
Thẩm Huy Minh nghĩ mình cần phải nghiên cứu đề tài này thôi.
– Đến bữa tiệc của Chu Mạt tôi thì mọi người phải chơi thật vui, uống thật đã, tối nay không say không về! – Chu Mạt tuyên bố – Nhưng trước khi uống say thì nhớ tặng quà cho tôi trước đấy nhá, cảm ơn mọi người đã hợp tác!
Cậu ta quậy một trận trên sân khấu xong xuôi sau đó lại búng tay một tiếng nữa thì có bốn anh chàng cơ bắp cuồn cuộn đầy gợi tình bước lên sân khấu khiến Tác Dương viết dấu chấm hỏi đầy đầu.
Đèn ở giữa sân khấu sáng rực lên, bất kể là đèn hay là người thì cũng quá là phô trương, Tác Dương nhìn mà chán ngán.
Tiệc sinh nhật của Chu Mạt cứ thế mà bắt đầu bằng màn biểu diễn của đoàn vũ công thoát y, bốn anh chàng vạm vỡ trên sân khấu nhảy đến là chuyên nghiệp, bao nhiêu kẻ bên dưới cũng nhảy nhót điên cuồng theo.
Tác Dương dựa vào sô pha vừa uống rượu vừa cười dịu dàng quan sát khung cảnh sôi động, Giang Đồng Ngạn hỏi cậu:
– Em không thường ra ngoài chơi phải không?
Tác Dương cười mỉm:
– Lúc trước cũng có, nhưng bây giờ thì thích ở nhà ngủ hơn.
Lúc này đột nhiên Chu Mạt chạy tới kéo Thẩm Huy Minh đi.
Tác Dương trơ mắt nhìn Thẩm Huy Minh bị Chu Mạt lôi lên sân khấu, anh đứng trên đó với vẻ mặt bất đắc dĩ, bị bốn anh vũ công nhảy múa xung quanh.
Giang Đồng Ngạn vui sướng khi thấy người ta gặp nạn:
– Lão Thẩm có diễm phúc quá.
Tác Dương không nói gì, nhưng nhìn Thẩm Huy Minh thì cậu cười rộ lên.
Giang Đồng Ngạn chuyển hướng sang cậu, ngần ngừ một lát rồi nói:
– Lần này em cười chân thật hơn rồi đấy, cười thật và cười giả tuy đều đẹp như nhau nhưng vẫn có khác biệt lớn lắm.
Hắn búng tay một cái trước mắt Tác Dương, dịu giọng nói:
– Anh nhìn thấy những vì sao trong ánh mắt em rồi.